Tô Châu thành Nam, Cừu gia trang
Trong đại sảnh rộng lớn, hai gã nam nhân, một già một trẻ, diện mạo
tương tự, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng, ngồi đối diện nhau.
「 Thật không nghĩ tới, tên Phong Dục Vũ kia đúng là một tên cáo già!」 Cừu Trọng Nguyên, năm nay khoảng hơn sáu mươi, cảm thán một câu.
「 Sao cha lại nói như vậy?」 Cừu Sĩ Xương nghi hoặc nói.「 Cha từng gặp qua hắn?」
「 Mấy năm trước, một lần tình cờ, ta có gặp mặt hắn ở thành Hàng Châu.」 Cừu Trọng Nguyên gật đầu.
Mấy năm trước, hắn cùng bạn bè và tiểu thiếp đến Hàng Châu du ngoạn
vài ngày, khi ở tửu lâu lớn nhất Hàng Châu dùng bữa thì tình cờ gặp được Phong Dục Vũ; Bất quá lúc ấy hắn cũng không nhận ra Phong Dục Vũ, mà do bạn bè nói cho hắn biết .
「 Nghe nói, bộ dạng hắn rất nho nhã, tuấn mỹ vô trù?」 Cừu Sĩ Xương sớm nghe nói, đáng tiếc chưa từng chính mắt gặp qua.
「 không sai. Trước kia, ta vẫn nghĩ, Phong Dục Vũ chẳng qua là dựa
vào thanh thế của “Minh kí”, đảm nhiệm tổng quản chi chức của “Minh kí
thường hành” mới có thể nổi danh ở Giang Nam, nhưng mà khi nhìn thấy Chu Cũng Duy hốt hoảng bỏ của chạy lấy người, nhanh chóng rời khỏi thành
Hàng Châu, thì mới biết Phong Dục Vũ không chỉ là một cái bình hoa,
chẳng biết làm gì. Ngươi lần này cùng hắn gặp mặt cần phải đề phòng
nhiều hơn.」 Cừu Trọng Nguyên cảnh báo, nhắc nhở con trai.
「 Cha, đừng quá lo lắng. Trước chúng ta đã nhờ người đến Minh kí giao thịnh lễ cho Phong Dục Vũ rồi, con cũng đã dò hỏi rõ ràng những thương
gia đã từng tiếp xúc qua với hắn. Cá tính của Phong Dục Vũ hiền hoà, hào phóng, cũng không bóc lột các thương gia cung cấp nguồn hàng, cầu lợi
cho mình, có thể nói là cùng với cá tính của Chu Cũng Duy hoàn toàn
tương phản」 Cừu Sĩ Xương đắc ý tươi cười, trong mắt ánh lên thần sắc giả dối, âm thầm tính kế.
「 Cha, yên tâm đi! Đừng quên cái tên quỷ kế đa đoan Chu Cũng Duy kia
còn bị ta dễ dàng thuyết phục, vậy tên Phong Dục Vũ buôn bán thành thật, không có tâm cơ chẳng phải là càng đơn giản? Người xem, ta mới tùy tiện gửi đến một cái khăn tay, hắn lập tức đáp ứng gặp ta, cho nên, ta mới
nói, cha không cần lo lắng đâu!」 Cừu Sĩ Xương tự tin tràn đầy nói, trên
mặt hiện lên bộ dáng nắm chắc phần thắng. (^^ hay rồi)
「 Nhưng mà, chuyện của Chu Cũng Duy, ngươi không thấy có điểm kỳ quái sao? Chỉ trong một khoản thời gian ngắn, hắn mất hết tất cả, sản nghiệp toàn bộ quy về “Minh kí”, ngươi không thấy có vấn đề sao?」 Cừu Trọng
Nguyên vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi; Dù sao Phong Dục Vũ cũng là một trong tứ đại tổng quản của “Minh kí Thương hành”, cho dù hắn bộ dạng
nhã nhặn vô hại, vẫn là không thể khinh thường.
「 Có lẽ Chu Cũng Duy đã sớm cùng “Minh kí” kí kết hiệp định gì đó!」
Cừu Sĩ Xương có chút không kiên nhẫn trả lời.「 Cha à! Người cũng không
cần hoài nghi nhiều như vậy, chuyện của Cừu gia trang đều đã giao cho
con sử lý nhiều năm như vậy, cha còn có cái không yên tâm ?」
「 Được rồi! Ta không nói nhiều, dù sao bản thân ngươi biết cẩn thận
một chút là được.」 Cừu Trọng Nguyên không muốn nhiều lời nữa, khoát tay
sau, lại nhớ tới một chuyện,「 Đúng rồi, Sĩ Xương, ả nha đầu chết tiệt
kia tháng trước không phải bị phong hàn sao, vậy bức tranh thêu kia đã
đặt kia có hay không……」
「 Nàng không dám .」 Cừu Sĩ Xương lập tức hồi đáp. Từ khi bán được một bức tranh thêu của nàng với giá trên trời, hắn đã yêu cầu nàng, mỗi
tháng ít nhất phải giao ra hai thành phẩm cho hắn, nếu không hắn sẽ làm
cho ngày tháng ở trong này thật khó qua.
「 Vậy là tốt rồi.」 Cừu Trọng Nguyên vừa lòng gật đầu,「 Tranh thêu của nàng có giá trị như thế, ngươi nên cẩn thận, đừng làm cho nàng chạy
mất……」 hắn lo lắng tình huống có khả năng sẽ phát sinh mà dặn dò, trong
lòng đối với quyết định năm năm trước của mình đắc ý không thôi.
Năm năm trước, hắn ở bờ vực phá sản, bí quá hoá liều, liền hạ độc kế
làm cho bào đệ của mình trên đường kinh thương, “ngoài ý muốn” gặp phải
sơn tặc mà chết.
Sau lại đóng vai “cả nhà tình thâm”, đến an ủi động viên, chăm sóc
cho ái nữ duy nhất của bào đệ, Cừu Y Nùng, danh chính ngôn thuận tiến
vào Cừu gia trang. Lại cho Cừu Sĩ Xương, con trai hắn với vẻ ngoài hiền
lành, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con nhóc không có chút tâm kế kia,
khiến con bé tin tưởng, cam nguyện kí vào khế ước, giao Cừu gia trang
cho hắn chấp chưởng, để dễ dàng “bảo bọc” nàng. Cửu Y Nùng, cũng từ chủ
nhân chân chính, hóa thành đứa trẻ mồ côi, phải ăn nhờ ở đậu, cam nguyện phục tùng.
Sau hắn lại phát hiện, Cừu Y Nùng là một “thiên tài”, không những họa tốt, tay nghề thêu thùa còn là kì tài, trăm năm khó gặp. Vì thế, Cừu Y
Nùng lập tức từ một bé gái mồ côi, ăn nhờ ở đậu muốn tống đi cho khuất
mắt trở thành một cây rụng tiền, thậm chí khi nàng đến tuổi cập kê, hắn
cũng không nguyện thay nàng mưu cầu hôn sự, để tránh cầu lợi người khác.
「 Nàng trốn không thoát.」 Cừu Sĩ Xương gợi lên một chút âm lãnh tươi cười.
「 Ngươi phái người canh gác nàng?」
Cừu Sĩ Xương lắc đầu,「 Không cần. Chỉ cần nàng dám chạy, con khiến cho nàng trải qua những nhày tháng sống không bằng chết.」
「 Nói vậy là có ý gì?」
「 Con cho nàng ăn vào một loại độc dược mãn tính. Nếu hàng tháng nàng như không được con đưa cho đan dược giải độc để áp chế độc tính, nàng
sẽ còn sống so với tử còn thống khổ hơn.」 Cừu Sĩ Xương lạnh lùng nở nụ
cười.
Hắn tuyệt không cho nha đầu Cừu Y Nùng kia chạy thoát. Không phải chỉ vì nàng là cây rụng tiền, làm cho nửa đời sau của hắn coi như không cần làm cũng có thể lạc thú tiêu dao, hưởng hoài không hết. Mà nha đầu này
quả nhiên càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn càng mê người. Nhiều lần hắn
muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, ăn đến cả xương cũng chẳng còn, chỉ
tại ả nha hoàng chết tiệt kia, năm lần bảy lượt phá hỏng chuyệ tốt của
hắn……
Cái con nha đầu Nam Lạc Nhi chết tiệt……
※ ※ ※
Cừu gia trang, nhưng khác xa với những dãy đình viện rộng lớn, xa hoa lộng lẫy bên ngoài, băng qua dãy sân rộng, đi sâu vào góc khuất ẩm
thấp, lại có một gian nhà nhỏ lụp xụp. Bên trong chính là nơi ở của Cừu Y Nùng Và Nam Lạc Nhi.
Nam Lạc Nhi, người mà Cừu Sĩ Xương vừa mới cắn răng nghiến lợi mắng
xong, nàng chính là nha hoàn thân cận bên cạnh Cừu Y Nùng, hai người từ
nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách, viết chữ, học tập tài nghệ,
cuối cùng cũng cùng nhau chịu khổ; Nhưng mà, Nam Lạc Nhi chưa bao giờ
quên, nàng có nghĩa vụ bảo hộ tiểu thư ……
「 Tiểu thư.」 Nam Lạc Nhi thở hổn hển bước vào tiểu lâu, trong miệng
tiếng kêu vừa mới hạ xuống, liền nhìn thấy Y Nùng đang vùi đầu ngồi thêu bên cửa sổ.
「 Tiểu thư.」 nàng đến gần, lại gọi một tiếng, mới rốt cục nhìn thấy
gương mặt nhỏ nhắn của Y Nùng tích lạc đầy mồ hôi, hốc mắt phiếm hồng.
「 Nghỉ ngơi một chút đi! Tiểu thư.」 nàng kéo thân hình bé nhỏ của Y
Nùng qua một bên, đến bàn gỗ ngồi xuống, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau
đi mồ hôi trên gương mặt nhỏ bé của tiểu thư. Sau đó nhìn thấy hai mắt
của Y Nùng vẫn liếc nhìn về cái khung thêu thì khuyên nhủ:「 tiểu thư,
đừng lo lắng, còn lại để ta giúp tiểu thư hoàn thành đi!」
「 Nhưng mà đường ca nói, ba ngày sau sẽ đến lấy!」 hốc mắt Nùng nhi đỏ lên, ngữ khí yếu ớt, nói nhỏ nhẹ.
「 Cái gì!?」 Lạc Nhi kêu sợ hãi,「 hắn vừa rồi đã tới?」
Cừu Y Nùng gật gật đầu, ngấn lệ cuối cùng lăn thành châu, chảy xuống đôi má phấn.
「 Đáng chết!」 Nam Lạc Nhi tức giận kêu một tiếng,「 hắn muốn bức tử
chúng ta sao? Ba ngày, thời gian ngắn như vậy làm sao đủ…… Ai! Đừng
khóc, tiểu thư đừng khóc ! Tiểu thư, ta không phải cố ý, không muốn quát sao lớn tiếng .」 nàng cố gắng trấn an Y Nùng lúc này đã hai mắt đẫm lệ, thầm mắng chính mình không nên quá kích động mà dọa đến tiểu thư.
「 ta…… Chúng ta phải……làm sao bây giờ?」 Cừu Y Nùng anh anh khóc, nghẹn ngào hỏi .
Nam Lạc Nhi nghe vậy thở ra một hơi, chỉ cần tiểu thư không có bị
nàng dọa đến là tốt rồi, mấy chuyện còn lại không còn quan trọng.
「 Còn có thể làm sao bây giờ, đẩy nhanh tốc độ a! Dù sao Sĩ Xương
thiếu gia cũng không biết ta cũng biết họa, biết thêu hoa, chúng ta cứ
như trước, cùng hợp tác đẩy nhanh tốc độ là được.」 Lạc Nhi trấn an nói.「 nhưng mà, lần này thời gian thật quá gấp rút, sợ là chúng ta phải mất
ngủ rồi, chong đènthêu đêm mới kịp .」
Cừu Y Nùng dần dần thu hồi nước mắt, gật gật đầu,「 hảo, Tiểu Nhi,
chúng ta đây lần này đành phải cố gắng nữa thôi.」 nàng chớp đôi mắt
phiếm hồng, nhỏ giọng:
「 Tiểu Nhi, ta thật không biết, những năm gần đây, nếu không có
ngươi, ta sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, mà hết thảy cực khổ này là ta tự làm tự chịu…… Ta thật ngu ngốc, ngày đó, lý ra phải cho ngươi rời khỏi
Cừu gia mới đúng.」 nàng thì thào than thở .
「 Vì sao lại nói như vậy! Tiểu thư, ngươi không phải đáp ứng ta, sẽ
không tiếp tục tự trách, huống chi việc này, người khởi xướng là Sĩ
Xương thiếu gia, là hắn lợi dụng tâm tính thiện lương của tiểu thư nên
mới…」 Lạc Nhi khẽ cắn môi, nuốt vào trong lòng oán giận, đột nhiên nhớ
tới mục đích mà mình gấp gáp chạy về đây. Nàng từ trong lòng cẩn thận
lấy ra một bọc giấy nhỏ, đưa cho Y Nùng.
「 tiểu thư, ta mới tới phòng bếp phụ giúp, đây là quản sự cho chúng ta , còn nóng đó! Ngươi mau thử xem.」
「 hạnh hoa thủy tinh cao!」 Cừu Y Nùng mở bao giấy ra, nhìn thấy khối
điểm tâm xinh xắn, trong veo; mũi hít hà hương thơm ngọt ngào; nàng kinh ngạc hô.
「 Trưa nay, trong trang hình như có khách quý đến nha, cho nên phòng
bếp mới đặc biệt làm món này. Vừa vặn ta đi phụ giúp, tâm tình của quản
sự hôm nay cũng thật tốt, cho nên liền cho ta mấy khối.」 Lạc Nhi giải
thích . Từ khi tiểu thư bị tên Sĩ Xương thiếu gia kia lừa kí vào khế
ước, hai tay dâng sản nghiệp của Cừu gia cho nhà hắn, thì chủ tớ các
nàng không chỉ có bị đuổi tới nơi hẻo lánh đơn sơ này, thậm chí, ngay cả tiểu thư rất thích ăn bánh ngọt cũng không được chấp thuận, đơn giản,
vì tiểu thư đã không còn là chủ nhân của Cừu gia trang, mà biến thành kẻ ăn nhờ ở đậu, lấy quyền gì đòi hỏi yêu cầu .
「 Thơm quá!」 Y Nùng lộ ra chút khờ ngốc, tươi cười rạng rỡ,「 tiểu Nhi, ta đã lâu lắm chưa ăn được điểm tâm thơm như vậy!」
「 Ta biết. Tiểu thư, ăn nhanh đi!」 Nam Lạc Nhi cười.
Cừu Y Nùng nghe vậy, lập tức kéo tay Lạc nhi, để nàng ngồi xuống bên
cạnh mình, mở gói giấy nhỏ ra,「 chúng ta cùng nhau ăn.」 nàng kiên quyết
nói.
「 hảo, hảo.」 Lạc Nhi biết rõ tiểu thư nhất định sẽ thế này, để tránh
mất tự nhiên, làm tiểu thư không vui, nàng lập tức gật đầu đồng ý, cũng
cùng tiểu thư đồng thời cằm lên một khối ngọt cao.
Hai người đăm chiêu, trầm mặc “giải quyết” txong một ít điểm tâm trên bàn, Y Nùng đột nhiên có cảm thán mở miệng
「 Tiểu Nhi, chúng ta sẽ tiếp tục như vậy mãi sao?」 khuôn mặt nhỏ
nhắn lộ ra biểu tình hoang mang, dường như có chuyện gì nghĩ mãi không
ra.
「 Đương nhiên là không.」 Nam Lạc Nhi lập tức phản ứng, ánh mắt hiện lên kiên quyết.
「 Nhưng mà nagy cả việc chúng ta muốn rời đi cũng không được.」 Cừu Y
Nùng thở dài, ánh mắt áy náy, trộm dò xét Lạc Nhi,「 đều do ta tham ăn,
mới làm cho đường ca nhân cơ hội hạ độc trong canh, hại chúng ta muốn
chạy trốn cũng không dám trốn……」
「 Không có việc gì , tiểu thư, chúng ta……」 đáy mắt Lạc Nhi nổi lên
sầu bi, nhưng rất nhanh đã biến mất,「 chúng ta nhất định sẽ tìm được cơ
hội, tiểu thư.」
「 Nga!」 ánh mắt của Cừu Y Nùng không tự chủ, lại liếc về phía cửa sổ
nơi đang đặt khung thêu, thân mình cũng tự động đứng lên,「 mặc kệ như
thế nào, chúng ta vẫn nên hoàn thành bức tranh thêu này trước đi!」 nàng
ngồi trở lại bên cửa sổ, một lần nữa cầm lấy kim thêu..
Nam Lạc Nhi thu dọn bọc giấy trên bàn ăn, ánh mắt khẽ liếc nhìn về
bóng lưng của Y Nùng, trong lòng thật sự cảm thấy bất bình thay tiểu
thư, cũng cảm thấy mình thât vô dụng, không teh63 giúp tiểu thư thoát
khỏi cực khổ này mà tâm sinh áy náy.
Nàng từ nhỏ đã được lão gia phu nhân cưu mang, họ đối với nàng rất tốt, nàng nhất định phải giúp tiểu thư!
Haiz, nếu hai người đó trên trời linh thiên, dĩ nhiên là biết bảo bối của họ khờ thế nào rồi, Lạc Nhi cũng đã tận lực, sao có thể trách nàng!
Nhưng Lạc Nhi dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một nha hoàn, là một nữ
nhi chân yếu tay mềm mà thôi, làm sao chống lại được cả nhà gian xaỏ của bọn họ! Nhiều nhất bây giờ, nàng chỉ có thể giúp tiểu thư không bị Sĩ
Xương thiếu gia ức hiếp mà thôi.
Từ khi lão gia phu nhân đột nhiên qua đời, đại ca của lão gia liền
công khai tiếp quản Cừu gia trang. Lúc mới đến, họ đối với tiểu thư tốt
lắm, nhất là đường ca của tiểu thư, Sĩ Xương thiếu gia.
Ai ngờ cả nhà họ đối tiểu thư tốt như vậy đều là dụng tâm kín đáo,
sau khi Sĩ Xương thiếu gia lấy được tín nhiệm của tiểu thư, lừa tiểu thư kí vào hiệp ước giao sản nghiệp của Cừu gia cho hắn chưỡng quản, thì cả nhà họ liền trở mặt như trở bàn tay.
Sau, tiểu thư đã bị bọn họ quăng đến chỗ tối tăm, hoang vắng này,
không hề để ý tới, mặt khác, bọn họ thay toàn bộ người hầu cũ trong Cừu
gia trang, làm cho tiểu thư hoàn toàn mất đi chỗ dựa. Tiểu thư van nài
khổ sở, năn nỉ suốt cả tháng trời, bọn họ cuối cùng để lại nàng, nếu
không hôm nay nàng cùng tiểu thư đã sớm chia ly, e rằng gặp mặt cũng
không được
Sau, Sĩ Xương thiếu gia cưới thê, tiếp quản gia nghiệp của Cừu gia
trang, bận biệu với công việc bên ngoài, tạm thời không có thời gian
“quan tâm” các nàng, cho nên hai nàng mới có thể trải qua một năm gian
khổ nhưng an bình.
Cho đến một ngày vào ba năm trước đây, khi tiểu thư tình cờ đi ngang
qua hoa viên đụng phải Cừu Sĩ Xương, cũng cho hắn nhìn thấy diện mạo của tiểu thư sau một năm gần như quên lãng.
Bắt đầu từ ngày đó, tên sắc lang Cừu Sĩ Xương bắt đầu lần mò đến tiểu lâu hẻo lánh này nhiều hơn, miệng nói là đến quan tâm cuộc sống của
tiểu thư một chút, kì thực là đi quấy rầy, muốn ức hiếp tiểu thư; Mà
hắn, thậm chí ngay cả nàng cũng không chịu buông tha, mỗi khi thừa dịp
nàng sơ hở, không kịp cảnh giác thì lập tức giở trò, hại nàng cùng tiểu
thư né tránh thật khổ sở, kêu trời không thấu.
May mà việc này cuối cùng cũng đến tai thê tử của hắn, Bạch Quý Trân, nàng tự mình đến cảnh cáo tiểu thư, “xử lí” Cừu Sĩ Xương, thế này mới
tạm thời ức chế ý đồ gây rối của hắn. Nhưng mà, nguy cơ này vẫn chưa
giải trừ, ánh mắt thèm khát của Cừu Sĩ Xương khi nhìn thấy tiểu thư càng ngày càng thêm rõ ràng.
Nàng là không rõ, Cừu Sĩ Xương dùng ánh mắt “như chó thấy xương” mà
nhìn nàng cùng tiểu thư là có ý tứ gì, nhưng mà nàng cùng tiểu thư đều
có cảm giác bất an, biết loại này ánh mắt này tuyệt không tốt lành gì
Bất quá, ông trời dù sao cũng còn có chút niệm tình, giúp các nàng có một công việc, khiến cho Cừu Sĩ Xương phát hiện, tay nghề thêu thùa của tiểu thư tcó thể mang đến nhiều lợi ích cho hắn, hai nàng mới nảy ra
một chú ý, làm điều kiện trao đổi với hắn…tiểu thư làm tranh thêu cho
hắn, nhưng mà hắn phải thề, tuyệt đối không được chạm vào chủ tớ các
nàng dù chỉ là một cọng lông tơ, cũng không được nạp tiểu thư làm thiếp. Nếu như không đồng ý, tiểu thư thà chết cũng không động vào kim thêu
nữa.
Sau đợt đó, trừ bỏ mỗi ngày bận rộn thêu, thêu, thêu…., cừu sĩ xương
quả nhiên có điều kiêng kị, không hề đến quấy rầy hai người nữa.
Nhưng mà, thời gian trôi qua, ánh mắt đói khát của tên Cừu Sĩ Xương
kia càng lúc càng đáng sợ, chẳng lẽ hắn nhất định không chịu buông tay
sao? Nàng thật bất an, lo lắng nha.
Nàng nhất định phải tìm được cách giải độc trên người của tiểu thư,
đồng thời giúp tiểu thư cùng nàng rời khỏi nơi ma quỉ này, thoát khỏi
tên ác ma dâm loạn này, phải làm sao, làm sao đây?
Lạc Nhi nhìn về phía cửa sổ, thấy thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu thư chăm chỉ bên khung thêu, thở dài thật sâu……
Quên đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, hiện nay quan trọng nhất chính là
trước giúp tiểu thư hoàn thành tranh thêu kia trong vòng ba ngày, kia
mới là việc cấp bách đi!
——–^^ ta là phân cách tuyến ^^———
「 Gia, Mị Vân lại kính người một ly.」
Mỹ nhân mị nhãn như tơ, tay cầm chén bạch ngọc, ngữ điệu nũng nịu
ngọt ngào, cả thân hình mềm mại không xương nhào vào ngực nam nhân, vùng đây đã nửa kín nửa hở dưới lớp tơ mỏng màu lam nhạt cọ sát vào lòng
ngực tráng kiện, xuân sắc phóng tình.
Phong Dục Vũ lười nhát dựa vào nhuyễn tháp, tiếp nhận chén rượu trong tay nàng, uống một hơi cạn sạch, đáng tiếc ánh mắt vẫn hờ hững lạnh
lùng, dường như tâm tư của hắn vẫn còn đặt tận đâu đâu.
Lí Mị Vân tiếp nhận chén không, lại rót đầy rượu dịch, một đôi mị
nhãn dấu không được tình yêu say đắm dành cho Phong Dục Vũ, khóe môi ướt át nhếch lên một nụ cười tà mị, cả người nhuyễn ngọc ôn hương choàng
lên thân người rắn chắc của hắn.
「 Gia, đêm nay không lưu lại sao?」 tiếng nói ngọt ngào như mật, nụ
cười say đắm như mẫu đơn, khiến cho nam nhân nhìn thấy khó mà cằm lòng.
Lí Mị Vân độc chiếm vị trí hoa khôi của “Vàng Ngọc lâu” đã mấy năm,
trong thành Hàng Châu, không người không biết diễm danh của nàng. Nàng
từng làm say đắm biết bao hào môn, hậu duệ quý tộc, nhưng chỉ có Phong
Dục Vũ làm nàng quyến luyến không thôi, tâm thần ý động, sử xuất chiêu
thức cả người muốn nắm giữ hắn!
Nhưng mà, đã hai năm, nàng vẫn chưa nắm được tâm của hắn. Sau khi
hoan ái cùng nàng ở “Vàng Ngọc lâu”, lần nào hắn cũng lạnh lùng, không
hề hiển lộ ra chút thần sắc quyến luyến. Nàng nhẫn nại lâu như vậy, kiên nhẫn dẫn dụ, câu mị, mà hắn vẫn là không hề tỏ chút thái độ nào.
Nhưng mà sự tình dường như bắt đầu chuyển biến tốt lên. Lí Mị Vân vì
thấy hắn đã lâu không ghé Vàng Ngọc lâu, nên đã nhờ người đem thư đến
nói cho hắn biết nàng nhớ hắn, thì đêm nay hắn đã tới tìm nàng.
Nghe mỹ nhân nông thanh mềm giọng, Phong Dục Vũ xoay chuyển ánh mắt,
bàn tay to duỗi ra, tham nhập vạt áo trễ ngực bằng sa mỏng của Mị Vân,
xoa nắn một bên nhủ hoa mềm mại.
「 Nói như vậy là muốn ta?」tiếng nói luôn luôn ôn hòa trầm thấp vài phần, lộ ra một cỗ quỷ mị.
「 Đương nhiên, gia khó khăn lắm mới tới “Vàng Ngọc lâu” một chuyến,
làm cho Mị Vân nhớ người muốn chết .」 mỹ nhân thán thanh thở gấp, ưởn
người cho tay hắn mặc sức nhu cọ, tay nhỏ bé cũng lớn mật, đặt lên nam
tính cứng rắn của hắn.
「 Nửa tháng trước ta không phải đã đến một lần rồi sao?」
Phong Dục Vũ đem thân mình nhuyễn nộn của nàng phóng ngã xuống tháp
thượng, cúi người, kéo phăng lớp sa mỏng màu lam nhạt, hai quả tuyết lê
đẩy đà lập tức vọt ra, đại chưởng cũng không lưu tình chút nào, chụp lấy đỉnh hoa, nhào nắn xoa bóp.
「 a…… Ân…… như vậy sao có thể đủ chứ? Gia……」 Lí Mị Vân khinh âm, thở
gấp, vặn vẹo đứng dậy, trong lúc vô ý đã tiết lộ đáy lòng tham lam muốn
độc chiếm hắn của mình.
「 Không đủ?」
Phong Dục Vũ nhướng mày cười yếu ớt, đại chưởng lần mô xuống váy,
“roẹt”, tiết khố cùng vải vóc một tiếng đã bị xé hư, trút bỏ khỏi người
Lí Mị Vân. Tuấn mục cúi thị, nhìn u cốc tràn ngập mật dịch khát tình của nàng.
「 gia……」 nàng rên rỉ , mắt hạnh khép hờ, dật những thanh âm câu dẫn, khiêu tình.
「 Nhìn nàng ẩm ướt như vậy, ta còn chưa đụng tới nàng mà!」 bạc thần
khẽ cười, ngón tay thon dài khẽ miết lên cửa động, bất ngờ xâm nhập, ra
sức trừu đưa…
「 a…… Gia…… Thật thoải mái……」 tê dại khoái cảm làm cho nàng yêu kiều ,「 a…… Gia…… Cho ta……」
「 Mới như vậy đã chịu không nổi ?」 hắn cười nhạo rút ngón tay về, vén lên vạt áo phía dưới thân, cũng đem tiết khố cởi bỏ, sau lại đem nam
căn đã cứng rắn, ma sát ngay cửa huyệt, trêu ghẹo, làm cho u cốc càng
tuôn rta nhiều mật dịch ái tình…
「 gia…… Cầu ngươi……」 nàng vặn vẹo thân mình, dục vọng hoàn toàn bao
phủ lý trí, lúc này nàng chỉ muốn hắn nhanh chút tiến vào cơ thể “đang
khát” của mình. (=.=)
Phong Dục Vũ câu môi, vừa lòng cười nhẹ, nhích thắt lưng, cự long cứng rắn to lớn dùng sức đâm vào nàng —
「 a –」 sung sướng của khoái hoạt làm nàng thét kêu ra tiếng, cảm giác hạ thân được căng ra hết làm cho nàng thoải mái, lại sảng khoái.
Hắn đem hai chân nàng gác cao lên, làm cho cự long dễ dàng ra vào, mãnh liệt tấn công……
「 a……」biểu tình thư sướng lại khó chịu đan vào nhau đều biểu hiện trên mặt Lí Mị Vân.
「phản ứng của nàng cũng thật kịch liệt a!」 bàn tay to chế trụ eo nhỏ
của nàng, hạ thân không ngừng ra sức tiến vào, lại chậm rãi lui ra, mỗi
lần ra vào đều đâm sâu vào đáy hoa tâm, khiến cho Lí Mị Vân dâm đãng rên ngâm không ngừng.
Nàng liên tục thở dố, nhiều lần bị nhồi vào trưu đưa, huyệt kính tràn đầy chất lỏng yêu dịch, chảy tràn ra ngoài, thấm ướt cả nhuyễn tháp…
Hắn đẩy nhanh tốc độ, cũng thay đổi tư thế, đem hai chân nàng đặt
trên vai, hạ thân nam tính dùng lực tiến lên, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lí Mị Vân dưới thân không ngừng rên rỉ……
Đâm sâu thật mạnh, đột nhiên hắn đem nam tính rụt mạnh ra, phóng
thích mầm móng cực nóng lên cái bụng trơn nhẵn còn đang phập phồng thở
gấp của Lí Mị Vân….
Xoay người, hắn lược chỉnh quần áo, thong dong ngồi lại chỗ cũ, vẻ
mặt vẫn hờ hững như bình thường, một chút cũng nhìn không ra, mới vừa
rồi hắn đã hoan ái kịch liệt một trận.
Lí Mị Vân kiều mị trườn lên từ nhuyễn tháp, choàng qua người hắn, một chút cũng không để lỡ thời cơ, quên đi dụng tâm của mình.
「 Gia……」 nàng vươn tay vuốt ve quần áo chỉnh tề trước ngực Phong Dục Vũ, giọng nói lại nũng nịu như muốn khẩn cầu.
「 Hử?!.」 hắn không chút để ý, hừ nhẹ.
「 Gia, ngày mai, sau khi chúng ta thức dậy, gia có thể bồi Mị Vân đi
dạo một chút được không, người ta muốn mua vài thứ……」 giọng điệu nức nở
như tình nhân từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng nói ra. Nghĩ rằng hắn cũng
sẽ giống như trước kia, sẽ ở lại Vàng Ngọc lâu qua đêm, nên bắt đầu rat
ay thực hiện kế hoạch.
「 Ta có nói tối nay muốn ngủ lại sao?」 hắn lãnh đạm nhìn nàng, liếc mắt một cái.
Phong Dục Vũ vừa nghe liền hiểu được trong lòng Lí Mị Vân đang tính
toán cái gì. Loại kỹ xảo như thế này, hắn đã sớm lĩnh giáo qua bao nhiêu lần ở trên người những nữ nhân khác, hắn chỉ là có chút kinh ngạc, loại hành vi như thế này cũng sẽ xuất hiện ở trên người nàng, xem ra nàng
cũng không “hòa phóng, rộng rãi” như vẻ biểu hiện bên ngoài.
Cũng có lẽ hắn không nên cùng nàng “trộn lẫn” lâu như vậy……
「 Gia……」 Lí Mị Vân khôi phục lí trí, kiềm hãm những xúc động quá lộ
liễu của mình, lại trưng ra bộ dáng mềm mại, đáng yêu tươi cười, nũng
nịu nói:
「 gia, đừng đùa với Mị Vân nữa.」
「 Ta không hay nói giỡn.」
Hắn thản nhiên phản bác nàng, phất khai bàn tay nhỏ bé đang cọ xát trước ngực mình, nhẹ giọng:
「 Mị Vân, nàng đại khái đã quên, ta không phải là vật sở hữu của
riêng nàng, ta chỉ là khách của nàng.」giọng nói ôn hòa nhưng lại nói ra
lời nói vô tình, lạnh lẽo, đầy tính sát thương.
「 Gia…… Mị…… Mị vân không rõ……」 Lí Mị Vân ngữ điệu lắp bắp , ánh mắt chật vật.
「 Nàng hiểu được .」 Phong Dục Vũ khóe môi nhất câu, từ nhuyễn tháp đứng dậy, khinh phủi quần áo hơi nhíu
「 đừng đem tâm tư của nàng đặt trên người ta, cái hậu quả này nàng
nhận không nổi đâu.」 hắn đã nói rõ ràng, nếu nàng vẫn “khăng khăng một
mực”, hắn cũng không bận tâm nhiều đến “công lao” hai năm qua nàng đã
tận tâm hầu hạ hắn. Dù sao nữ nhân đều là như thế, hắn không muốn chấp
nhất làm gì.
「 Vì sao?」 Lí Mị Vân cuối cùng cũng nhịn không được hỏi ra miệng , dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, huống chi suốt hai năm qua, hắn cố định tới lui, day dưa với nữ nhân chỉ có duy nhất một mình nàng, vậy thì tại sao lại như vậy!
Phong Dục Vũ khẽ cười, ngón tay thon dài nâng cái cằm nhỏ nhắn của Mị Vân lên:.
「 Vấn đề của nàng là ở chỗ đã đem thực tế cùng ảo tưởng của chính
mình trộn lẫn cùng một chỗ. Ta là nam nhân, cần phát tiết, mà nàng vừa
vặn thực hợp với nhu cầu của ta, chúng ta cơ bản chỉ là “thuận mua vừa
bán”, vui vẻ thì tiếp tục, chậc chậc! Đáng tiếc, hiện tại tình huống đã
khác……」 hắn cúi người, nhìn vào đôi mắt của nàng, giờ đây đã ánh lên sự
ghen tỵ cùng không cam tâm.
Một lát sau, hắn buông ra cằm của nàng ra, nhẹ nhàng cười, xoay người rời đi.
Đáng tiếc, nữ nhân một khi đối vối một vật, sự kiện nổi lên dục vọng
độc chiếm, lòng dạ liền cải biến, trở nên tuyệt không đáng yêu . (hừm, bực mình ông PDV này rồi nha >.
Nghe xong lời nói của hắn, nhìn thấy bóng lưng tiêu sái, lãnh đạm
không cần của hắn, Lí Mị Vân bỗng dưng thanh minh… hắn thật sự chỉ xem
nàng là công cụ làm ấm giường mà thôi……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT