CHƯƠNG 3
Phong ba bất tín lăng chi nhược
Nguyệt lộ thùy giao quế diệp hương
“Thật lớn. . . . . .”Nhìn thấy phòng ở cùng đình viện rộng lớn, Cao Phẩm Dật kinh thán thì thào tự nói.
Đình viên phía nam đa số là nhỏ mà tinh xảo, không giống phía bắc bao la hùng vĩ, hơn nữa Vệ gia là quan điền hùng cứ một phương, bài trí hoa mỹ tất nhiên là không cần nói, cũng khó trách y nhìn không chuyển mắt.
Không nghĩ tới sinh trưởng trong một gia đình phú xa thế này, mà Vệ Vô Du vẫn bảo trì một bộ thư sinh thanh tĩnh vô cầu, không hề nhiểm cái khí tức xa hoa đệ tử.
“Uy, ngươi ít làm chuyện mất mặt chút được không?”Phương Chi Vũ khẽ xuy một tiếng, “Vừa vào đã hết nhìn đông tới nhìn tây, người ta thấy còn tưởng rằng ngươi đến đệ đồ đó!”
Mạc Khải Anh tao nhã ngồi uống trà, vẫn như dĩ vãng ngồi xem diễn nhìn hai người đấu võ mồm, mãi đến khi có người vén liêm vào mới lễ phép đứng lên.
“Tại hạ Vệ Vô Hoa, là trưởng huynh của Vệ Vô Du.”Hắn thoáng chắp tay, đảo mắt đánh giá ba người, “Xin hỏi ba vị là?”
” Hạnh ngộ, ta là Mạc Khải Anh, bọn họ hai người là Cao Phẩm Dật cùng Phương Chi Vũ.”Vì ba người giới thiệu xong, Mạc Khải Anh mới nói thêm: ” Ba người chúng ta với lệnh đệ là tiến sĩ cùng kì, vì lo lắng trạng huống Vô Du sau khi say rượu mới đến thăm, không biết y đã về chưa?”
“Thì ra là thế.”Vệ Vô Hoa lúc này mới nở nụ cười, hắn còn đang nghĩ Vô Du từ trước đến nay không xuất môn sao lại có bằng hữu như vậy chứ, “Xá đệ đã về, chẳng qua vì thân thể không khoẻ, cho nên không thể đến nghênh đón.”
“Là say rượu sao?”Phương Chi Vũ quan tâm hỏi.
“Này. . . . . .”Hắn chần chờ một thoáng, vốn muốn hỏi chuyện hôm qua, lại vì cùng đối phương không quen thân mà không thể mờ miệng hỏi, “Có lẽ vậy, chờ đại phu chẩn trị xong mới biết được.”
Cao Phẩm Dật cùng Phương Chi Vũ nghe xong sửng sốt. Say rượu có tất yếu thỉnh đại phu không? Vậy là quá được cưng chiều a!
Mà Mạc Khải Anh ánh mắt chớp động, bước lên trước một bước hỏi bên tai Vệ Vô Hoa: “Có thể mượn một chỗ nói chuyện không.”
Vệ Vô Hoa gật đầu, cùng hắn bước đến một sườn phòng khác trong đại thính, cúi đầu nghe hắn muốn nói cái gì.
“Vô Du sau khi trở về, có chỗ nào khác lạ không?”
Hắn thong dong hỏi, lại làm cho Vệ Vô Hoa ngây ngẩn cả người, “Huynh –”
“Hẳn là có đi.”
“Quả thật rất bất thường.”Hắn thở dài cười khổ, “Y sau khi về cái gì cũng không nói, lại cơ hồ đập hết thư phòng mình, ta chưa từng gặp qua y tức giận đến thế, ngay cả những bộ sách bình thường y tối xem quý cũng không buông tha.”
Mạc Khải Anh nghe xong sửng sốt. Tuy rằng cậu có nghĩ đến Vệ Vô Du sẽ có vài phản ứng ưu tư, lại không nghĩ sẽ kịch liệt đến vậy, nguyên lai đằng sau khuôn mặt ôn nhã vô cầu đó, lại có một tâm tình mãnh liệt như vậy.
“Hiện tại y ở đâu?”Cậu hỏi tiếp.
“Vừa rồi mới hôn mê bất tỉnh, hiện tại đang sốt cao nằm trong phòng.”Nghe ra chút manh mối, Vệ Vô Hoa hỏi sát theo: “Mạc huynh đệ có biết chuyện gì đúng không?”
“Ta nghĩ chờ gặp được Vô Du thì nói tiếp tốt hơn.”Mạc Khải Anh nói xong lui một bước chắp tay, cao giọng nói: “Nếu Vô Du hôm nay không tiện, như vậy chúng ta trước hết cáo từ, ngày khác lại đến bái phỏng.”
Hắn quay đầu lại cho hai người kia một ánh mắt ra hiệu, ba người liền cùng nhau ra ngoài.
“Xin dừng bước!”Vệ Vô Hoa vội vàng gọi ở ba người lại, chờ họ quay đầu lại mới mở miệng: “Nếu tiện, ta có thể thỉnh ba vị ở lại trong phủ vài ngày không. Nếu ba vị là bằng hữu của xá đệ, vậy thỉnh cho Vệ phủ làm tròn phận chủ nhà, chiêu đãi ba vị!”Hắn tiếp tục nói thêm: “Vô Du nhất định cũng sẽ hy vọng các vị lưu lại.”
Mặc dù nói như vậy, hắn lại vẫn chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Mạc Khải Anh, hy vọng hắn có thể lưu lại. Nếu là họ lưu lại, chờ Vô Du tỉnh có thể biết đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì.
Ba người nhìn nhau, vẫn có thói quen giao quyền chủ đạo cho Mạc Khải Anh.
Mạc Khải Anh trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: “Một khi đã thế, vậy chúng ta cũng không khách khí làm phiền.”
Trong mắt Vệ Vô Hoa phiếm ra một tia cảm kích, tức khắc dẫn ba người vào hậu viện.
Tựa như đang trôi nổi giữa một dòng nước cùng lửa dài vô tận, Vệ Vô Du cuối cùng cũng hạ sốt tỉnh lại.
Chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, thân thể mệt mỏi đau nhức của y cũng đã khôi phục khí lực, nhưng cả người lại càng thêm trầm mặc, thiếu đi nụ cười ngượng ngùng thường có, con ngươi trước nay luôn trắng trong thuần khiết cũng ám trầm xuống.
“Hết sốt là tốt rồi.”Vệ Vô Hoa đưa chén thuốc cho Vệ Vô Du đang ngồi bên cửa sổ, chờ y tiếp nhận rồi mới có thể cười đùa nói: “Lần tới thân thể không thoải mái cứ nói thẳng, đừng kinh thiên động địa làm người khác sợ hãi như vậy.”
“Phải nha, vừa về đã nghe nói Nhị ca phát giận, làm ta bị dọa một phen.”Vệ Vô Phương tiếp lời, khoác lên vai một kiện áo khoác, “Vô Di nghe nói huynh bị bệnh gấp đến độ muốn trở về gấp, nhưng huynh cũng biết muội ấy đang có thai, phu gia kiêng kị nàng bôn ba, cho nên nhờ người gửi tín ân cần thăm hỏi huynh.”
“Huynh không sao.”Vệ Vô Du miễn cưỡng xả ra một mạt cười, thoáng xiết chặt y phục trên vai. Hai tay cầm chén thuốc dặt trên đùi, hai mắt ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, tinh thần ngẩn ngơ.
Vệ Vô Hoa lo lắng nhìn y, mi gian trước nay tuấn lãng nhíu lại. Hắn phất tay ý bảo dong phó ra ngoài, cho tiểu đệ một ánh mắt, Vệ Vô Phương liền vuốt cằm rời đi.
“Vô Du.”Hắn vén vạt áo, ngồi xuống cạnh người đang ngồi ngẩn ra kia, “Trước uống dược đi, đệ vốn dĩ ít khi bệnh, bây giờ bệnh một cái hai ngày, nên hảo hảo điều dưỡng.”
Vệ Vô Du nhẹ nhàng ứng thanh, đôi mắt vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ nâng bát lên môi uống vào, lại vì quên thổi cho bớt nóng mà giật mình hoàn hồn.
“Cẩn thận nóng!”Ngăn lại không kịp, Vệ Vô Hoa lập tức đoạt đi bát thuốc trong tay y, rút trù khăn ra đưa cho y lau đi cánh môi bị phỏng, giận dữ nói: “Đệ thất thần lợi hại đến vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có.” Thân hình y khẽ cứng lại, thản nhiên đáp rồi buông trù khăn xuống, tiếp bát lại cẩn thận thổi nguội dược sau đó mới uống tiếp.
“Là không có hay là không muốn nói?”
Tay cầm bát khẽ dừng trong nháy mắt rồi như không có chuyện gì mà tiếp tục thổi, cho đến khi uống xong cả bát dược, Vệ Vô Du mới mở miệng: “Đệ thật sự không có việc gì.”Y nói xong đạt bát lên kỉ trà bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn huynh trưởng, “Chỉ là nhất thời không thích ứng với chuyện xã giao cùng lễ tiết trong cung đình, nên quá mệt mỏi mà thôi, đại phu cũng phải cũng nói vậy sao”
“Nói bậy! Đệ rõ ràng là đang nói dối!”Nhìn không ra chút cảm xúc nào ngược lại làm cho người ta thấy không thích hợp, càng không nói Vệ Vô Hoa biết y tuyệt đối không phải vì chuyện đó mà thất thường.
Vệ Vô Du chấn động, sự vững vàng trong mắt lập tức lung lay đổ vỡ, thần sắc không khỏi thay đổi, yếu ớt như khóc như không, làm Vệ Vô Hoa tâm sinh bất nhẫn, hạ khẩu khí xuống.
“Đệ nếu bị ủy khuất gì thì đều có thể nói với đại ca nói.”Hắn dịu giọng ôn nhu nói: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng, đừng làm khổ bản thân.”
Thương lượng? Khi người huynh đối mặt chính là một vị quân vương thao túng sinh tử, thì nào có đường để thương lượng?
“Không có. . . . . .”Y lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, dẫn theo chút tự giễu, “Thật sự, không có chuyện gì quá trọng yếu.”
“Vô Du!”Vệ Vô Hoa bất mãn tức giận bình thanh nói, “Dĩ vãng chỉ cần nói ra một câu nói dối nhỏ đệ cũng đã không biết, vì sao mới vài ngày, đệ là có thể mặt không biến sắc mà nói dối?”
“Vậy đừng hỏi, đừng để đệ có cơ hội nói dối, đại ca.”
“Đệ –”Không nghĩ những lời muốn hỏi cứ thế bị chặn lại, hắn có chút kinh dị trừng to mắt nhìn người thần tình lạnh lùng trước mắt mình.
Đây là Vô Du? Không, Vô Du sẽ không nói như vậy, y tuy rằng không thông nhân tình, thường xuyên câu nệ lễ giáo. Nhưng cũng sẽ không lãnh đến thế, cường ngạnh đến thế, càng không nói đến có thể đối xử với thân nhân như vậy.
“Vô Du. . . . . .”Hắn thầm thở dài. Vì chuyện gì . . . . . Rốt cuộc là chuyện gì, làm tính cách y lập tức thay đổi nhiều như vậy?
Vệ Vô Du vẫn như cũ không nói gì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi một tiếng gõ cửa cắt qua sự trầm mặc giữa hai người, Vệ Vô Hoa mới đứng lên, thở dài mở miệng: ” Ngày đó đệ về có người tới thăm đệ, nhưng vì đệ bệnh, nên huynh đã lưu họ ở lại.”Nếu không chịu nói với hắn, như vậy liền đổi một người khác thử xem sao.
Thăm? Vệ Vô Du nghi hoặc đến khi thấy người đi vào tỉnh ngộ, đối với sự xuất hiện của người này cũng không thiếu kinh ngạc.
“Các đệ nói chuyện với nhau đi, buổi tối huynh lại đến thăm đệ.”
Vệ Vô Hoa nói xong nhìn Mạc Khải Anh một cái, thấy thần sắc hắn bất đắc dĩ, Mạc Khải Anh ước chừng cũng hiểu được hắn không có thu hoạch gì.
“Ân Vinh yến ngày ấy nhìn huynh say, cho nên hôm sau liền theo chân họ đến thăm huynh, không nghĩ đến huynh lại bị bệnh.”Chờ Vệ Vô Hoa rời đi, Mạc Khải Anh mới mỉm cười mở miệng: “Hiện tại đã khỏe hơn chưa?”
“Vô Du không có gì đáng ngại, đã phiền huynh lo lắng.”Cầm lấy áo khoát trên tay cậu, Vệ Vô Du lễ phép xuất ra một nụ cười thản nhiên, “Mời ngồi. Sao lại không thấy Cao huynh cùng Phương huynh?”
“Gọi thẳng tục danh được rồi.”Cậu nói xong ngồi xuống, “Hôm qua thánh chỉ hạ xuống, Phẩm Dật với ta được ban chức Biên tu Hàn Lâm Viện, Chi Vũ là đãi chiếu, cho nên bọn họ đã đi thăm lão sư để tạ ân rồi.”
Vệ Vô Du gật đầu, mới hỏi: “Mạc huynh sao không đi theo?”
“Gọi ta là Khải Anh đi, như thế thuận miệng hơn.” Mạc Khải Anh bạc thần khẽ cong lên, dẫn theo một ý vị thăm dò, “Ta nghe nói huynh tỉnh, cho nên muốn đi thăm huynh trước.”
Hơn nữa còn vì lo lắng hai người kia ở sẽ không tiện mở miệng, nên mới nghĩ biện pháp bảo họ ra ngoài.
“Là do không chú ý nên nhiễm phong hàn, trái lại đã làm mọi người đa tâm rồi.”Y thản nhiên đáp: “Hiện nay thật đã không còn đáng ngại.”
“Quả thật là làm người ta lo lắng.”Mạc Khải Anh tiếp lời nói: “Đại ca huynh liên tiếp hỏi, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, mà khiến huynh sau khi về lại thất thường như thế.”
Ngón tay Vệ Vô Du để trên đầu gối cứng lại, theo đó nắm chặt lấy áo khoát trên vai, cảm thấy ngực như xiết chặt lại đến nỗi y khó thể hô hấp.
“Ta không sao, chỉ là có chút mệt mà thôi.” Ngữ khí y có chút hư nhuyễn.
“Có lẽ huynh thật không muốn nhắc đến, nhưng mọi chuyện không phải cũng cần giải quyết sao?”Kỳ thật cậu có thể thuận theo ý tứ của y làm như không có chuyện gì phát sinh, dù sao cậu mặc dù đi vào nơi này, thì cũng vẫn có vài chuyện vướng bận không thể vứt bỏ, nhưng một số việc một khi đã nhập tâm, thì rất khó để không đi quản.
“Xin lỗi, ta mệt mỏi. . . . . .”Vệ Vô Du thì thào nói xong, cũng đứng lên, muốn tránh đi đề tài này.
Y muốn xem như không có chuyện gì phát sinh thì tốt rồi, coi như chuyện gì cũng không có. . . . . . Nhưng là vì sao họ cũng không chịu buông tha, vì sao cứ muốn hỏi y đã phát sinh chuyện gì?
Mạc Khải Anh chặn đường y lại, bình tĩnh địa nhìn y.
“Làm huynh sinh bệnh, là cung đình hay là Phượng đế?”
Câu hỏi quá sắc bén làm Vệ Vô Du đột nhiên chấn động, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt giờ như mất đi hết sắc thái, thần sắc u mị trong mắt bao trùm kinh ngạc cùng mờ mịt.
Thấy y lung lay sắp ngã, Mạc Khải Anh kinh hãi vội vươn tay đỡ y ngồi xuống ghế, ngoài cửa sổ hình như đang xôn xao chuyện gì đó, nhưng giờ đây hắn không rảnh phân thần đi quản.
“Không. . . . . .”Nhắm mắt lại, cảm giác buồn nôn theo trí nhớ lần thứ hai hiện lên, Vệ Vô Du ôm miệng muốn nôn mà lại không thể nôn, trên trán sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ đành trở tay níu lấy cánh tay đang đỡ mình, không ngừng thở dốc.
Mạc Khải Anh trong mắt tràn đầy lo lắng. Vốn tưởng rằng y sẽ bình tĩnh hơn, nhưng không nghĩ đến phản ứng vẫn kịch liệt như thế, xem ra sự tình không dễ giải quyết như vậy.
“Có nặng lắm không?” Đợi thở dốc xong, Mạc Khải Anh mới mở miệng: “Ta rót cho huynh một bát nước.”
Vệ Vô Du lắc đầu, rồi lại gật đầu buông tay, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt nhắm mắt lại, tựa thân thể mềm nhũn của mình vào ghế, mãi đến khi Mạc Khải Anh bưng bát nước lên môi giúp y uống xong, thần sắc mới thả lỏng một chút.
“Vì sao?”Hàng mi nhắm chặt rốt cục mở ra, Vệ Vô Du thanh âm run rẩy hỏi.
“Ta chỉ là đoán, không nghĩ đến sẽ thành thật.”Mạc Khải Anh nhẹ thở ra một hơi, chân thành nói: “Không thể giúp huynh được gì, thật xin lỗi.”
“Không.”Vệ Vô Du lắc đầu, trong giọng nói đã có ý nhận mệnh, “Ai cũng không thể làm gì.”
Họ đều là nhân dân, cũng là nhân thần, ai có năng lực làm gì?
“Nhưng Vô Du, về sau ta cũng vô pháp giúp huynh.”Mạc Khải Anh thu lại nụ cười, “Chỉ có huynh mới có thể bang trợ chính mình.”
“Về sau?”Y kinh ngạc hỏi lại.
“Nếu Phượng đế vẫn có ý với huynh, huynh tốt nhất nên hiểu không thể tránh được.”Sự thật tức là sự thật, dù có nói dễ nghe đến đâu cũng không che dấu được gì, chẳng bằng nói thẳng ra, để cho y có một cơ hội chuẩn bị.
Vệ Vô Du hít thở không thông. Chuyện như vậy, còn có thể phát sinh lần nữa trên người y sao?
Y nhắm mắt lại cắn chặt môi cố nén run rẩy, thật sâu hít một hơi, mới làm mình bình tĩnh lại.
“Ta. . . . . .”Đôi môi ấn một hàng vết máu, lại không thể nói ra bất cứ lời kiên quyết nào, có chỉ là mờ mịt, “Ta không biết. . . . . . Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt.”
“Trốn không thoát, thì cứ thuận theo đi.”Mạc Khải Anh ngắt ngang sự trầm mặc của y, dứt khoát nói.
Đây là phương pháp tốt nhất, có thể giảm thương tổn xuống thấp nhất; nếu không đợi đến lúc Phượng đế thật sự không từ thủ đoạn, thương tổn sẽ càng nặng hơn, Vệ Vô Du bị buộc đến đường cùng, có lẽ sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân.
Chỉ cần thỏa hiệp, đây mới là biện pháp tối lý tính.
“Không!”Vệ Vô Du lập tức kịch liệt phản bác.
Muốn y thuận theo kẻ đó, dưới thân kẻ đó hầu hạ? Không! Cái loại chuyện vô sỉ này– y làm không được!
“Không chấp nhận, huynh muốn chạy trốn? Thoát được sao?”Thật sắc bén thật vô tình, nhưng không thể không đánh thức y.
Vệ Vô Du đã bị đả kích hô hấp cứng lại.
Trong thiên hạ này, trong vương thổ này. . . . . . Chạy trốn tới đâu đây? Chạy trốn thế nào đây? Chạy thoát, người nhà của y lại ra sao đây? Y càng nghĩ càng thấy ngực nghẹn lại, cơ hồ không thể hô hấp.
Sinh trưởng trong gia đình phú tứ, từ nhỏ đến lớn, muốn gì có nấy, chưa từng có người buộc y đã làm gì; y mặc dù không hề yêu cầu thứ gì, nhưng y cũng hiểu được cuộc sống của mình quả thật không thiếu thốn, so với gia đình bình thường tốt hơn rất nhiều.
Y là thiên chi kiêu tử trong mắt người khác, mà nay, y đã gặp phải một thiên chi kiêu tử chân chính – một thiên tử có quyền thế cùng tài thế, hơn nữa có thể nắm trong tay sinh tử của người khác.
Trầm mặc lan tỏa, bỗng nhiên tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hành lang chạy tới, theo đó là tiếng đập cửa vội vàng.
” Chuyện gì?”Vệ Vô Du đánh vỡ trầm mặc hỏi người ngoài cửa.
“Nhị thiếu gia, thánh chỉ tới, thỉnh tức khắc thay y phục tiếp chỉ!”Tỳ nữ vào trước mặt y khom người, cúi mặt chờ giúp y thay y phục.
Hai người trong phòng ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau, không hề dự đoán được thánh chỉ sẽ đến vào lúc này.
“Ta. . . . . .”Đạo thánh chỉ này, biết rõ không thể không tiếp, nhưng Vệ Vô Du vẫn do dự có nên tiếp không tiếp.
“Đi thôi, huynh biết mà. . . . . . Không có phương pháp khác.”Chần chờ chốc lát, Mạc Khải Anh nhẹ giọng mở miệng cắt đứt sự do dự của y, ngừng một chút lại nói: “Nhưng đừng nhận thua, Vô Du. Một khi nhận thua, sẽ mất tất cả.”
Vệ Vô Du chấn động, chợt hiểu được ý tứ của cậu.
Thỏa hiệp không có nghĩa là nhận thua, tạm thời thỏa hiệp có thể cho y có một đường sống để thoát đi, nhưng y vẫn còn lại ý chí của mình.
“Thay y phục.”Y hít vào một hơi, xoay người ra sau bình phong.
Đã có quyết định, nhưng lại vô cùng nặng nề.
Trong nháy mắt khi bước ra khỏi cửa phòng, Vệ Vô Du lần thứ hai lĩnh ngộ được, hết thảy sớm không thể trở về trước kia, càng không thể xem như chưa phát sinh chuyện gì.
Từ lúc đối mặt đó, vận mệnh đã được định ra.
Mạc Khải Anh bước theo y ra khỏi phòng, nhìn theo bóng lưng y rời đi, rồi mới xoay người đi về một phía khác của hành lang dài vô tận, như sở liệu nhìn thấy một người thần sắc thâm trầm đứng một góc.
“Huynh tốt nhất đừng cùng Vô Du nhắc tới chuyện này nữa.”Cậu nghiêm nghị nhưng ôn hòa đối người nọ nói: “Cái gì cũng đừng hỏi Vô Du, y muốn nói sẽ nói cho huynh, hiện tại chỉ có chính y mới có biện pháp đối mặt.”
Vệ Vô Hoa nhìn cậu không hứa hẹn cũng không phủ định, khóe miệng trước nay luôn mỉm cười hiện giờ cũng nhắm chặt, không nói một câu nắm chặt quyền lướt qua cậu rời khỏi.
———————————–
“Hoàng Thượng, người được cử đi Vệ phủ truyền chỉ đã trở lại, ngài có muốn gặp không?”
” Truyền.”Tiều Sa bút tùy ý vung lên, Phượng Huyên tiếp tục viết xuống tấu chương vài chữ, phê duyệt xong mới buông bút ngẩng đầu nhìn thái giám được dẫn vào.
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng.”
” Lúc truyền chỉ, Vệ đại nhân có nói gì, hay có động thái gì bất thường không?” Không gọi người nọ đứng dậy, ngài trực tiếp hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, Vệ đại nhân trừ bỏ sắc mặt tái nhợt, thì không nói thêm gì.”
“Sắc mặt tái nhợt?” Phượng Huyên tim loạn nhịp, đứng lên rời đi cạnh bàn lệnh nói: “Nói rõ ràng.”
“Nghe Vệ lão gia nói, Vệ đại nhân sau khi hồi phủ liền bị bệnh, đến hôm nay mới tốt hơn một chút.”Cúi đầu, tên thái giám kia nhỏ giọng hồi đáp.
“Phải không?” Đôi mày kiếm của ngài khẽ nhíu, lập tức quay đầu phân phó, “Xuân Minh, tức khắc cho người mang Tuyết tham cùng Ngọc đảm hoàn được tiến cống trong khố đưa đến Vệ phủ, ban cho Vệ khanh.”
“Vâng” Xuân Minh chắp tay đáp, ý bảo tên thái giám kia lui ra rồi thật cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, Lục Vương gia bên ngoài cầu kiến, đã đợi một lúc, có cần triệu vào không?”
“Tuyên.”Phượng Huyên xoay người về chỗ ngồi, nắm bút trong tay nhưng lòng lại buồn bực vô tâm phê duyệt, chỉ phải gác bút lên, chờ Dục Tường vào.
“Hoàng Thượng.” Hành lễ xong, Dục Tường lập tức vội vã mở miệng: “Nghe nói ngài ban phong Vệ Vô Du vi Thị Đọc Học Sĩ?”
“Có gì không thể?” Phượng Huyên không chút hứng thú dựa vào ghế kim long, ngón tay thon dài xoa giữa hàng mi đang nhíu lại.
Vệ Vô Du bị bệnh? Vừa bệnh đã bệnh đến tận ba ngày, nguyên bản y đã thể nhược, hay là hôm đó đã làm y quá mức vất vả? Không chạm qua thân hình trúc trắc như vậy, ngài không quá hiểu được. . . . . . Vì sao Vệ Vô Du sẽ sinh bệnh?
Chính là cái phản ứng trúc trắc kia lại tô điểm cho phượng mâu vì *** mà càng thêm yêu mị, thêm xuân dược thôi tình cực hạn; hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thật khiết tịnh, làm ngài lưu luyến, đến tận giờ vẫn nhớ rõ ràng cái cảm giác khi chạm vào làn da ấy.
Phượng Huyên khóe miệng phiếm ra mỉm cười, đột nhiên hứng khởi ý niệm muốn hảo hảo ôm Vệ Vô Du trong đầu, chỉ tiếc là y bệnh, không thể tuyên y tiến cung.
“Tân khoa Trạng Nguyên ban quan chính lục phẩm đã rất cao, sao có thể ban quan trên chính lục phẩm được?”Dục Tường đúng lý hợp tình hỏi lại, không chú ý tới Phượng Huyên không hề tập trung, “Huống chi Vệ Vô Du chính là tân khoa Trạng Nguyên, há có thể lập tức đảm đương chức Thị đọc?”
Thị giảng cùng Thị đọc là chức quan tùy thời giúp quân vương tra cứu kinh, sử, tử, tập, hơn nữa còn bồi quân vương đọc sách, trước nay đều do thần tử học đức danh dự vẹn toàn đảm nhiệm, Vệ Vô Du còn trẻ như vậy mà đã đảm nhiệm chức vị này, khai quốc tới nay còn chưa gặp qua.
Tuy nói trước mắt không có vương trữ, nhưng chức vị này nếu Phượng Huyên muốn, thì cơ hội họ gặp nhau càng lớn hơn; người khác có lẽ chỉ thấy ngài coi trọng Vệ Vô Du, sẽ không hề liên tưởng đến đó chỉ là do tư tâm!
“Ngươi đang chất vấn trẫm?”Phượng Huyên hoàn hồn miễn cưỡng hỏi, trong đầu lại nghĩ Vệ Vô Du phải năm ngày sau mới có thể tiến cung nhậm chức, nhưng giờ ngài vô cùng kỳ vọng gặp lại y.
“Thần đệ không dám.”Trong lời nói của ngài không nghe ra trách cứ hay không vui, Dục Tường đánh bạo chăm chú nhìn người ngồi phía trên, cũng không nhìn ra thần sắc khác, “Nhưng Hoàng Thượng ban phong như thế, tựa hồ quá mức. . . . . .”
“Luật có điều lệ Trạng Nguyên không được ban quan chức trên chính lục phẩm?”Ngắt ngang lời hắn, Phượng Huyên khó được hảo tâm tình không muốn cùng hắn so đo.
“Việc này. . . . . . Không có.”Dục Tường nhất thời không còn nói được gì.
“Vậy không phải được rồi sao?”Phượng Huyên ngồi thẳng dậy, lần thứ hai cầm lấy bút bắt đầu phê duyệt, “Đúng rồi, Duệ Dực từ phương bắc hồi kinh nhớ nhắc nó đến gặp trẫm, trẫm có một số việc muốn hỏi nó.”
“Vâng”
“Cũng sắp dùng bữa tối rồi, ngồi đó một lát đi, lát nữa bồi trẫm dùng bữa.”
Dục Tường thụ sủng nhược kinh ngây người chốc lát, khúm núm lên tiếng trả lời rồi ngồi xuống một bên.
Này. . . . . . Hoàng huynh hôm nay làm sao vậy? Chẳng những không so đo hắn hỏi chuyện quá giới hạn, còn muốn hắn bồi dùng bữa? Hay là, ngài tính toán dùng thiện xong, sẽ “giải quyết” hắn?
Ha ha! Hẳn là. . . . . . Đại khái. . . . . . Ách – không thể nào đâu?
Dục Tường hoảng loạn nghĩ, mãi cho đến khi bình an ra cung, vẫn còn suy nghĩ vấn đề này.
Hết đệ tam chương. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT