Nam Cung Lưu Vân là võ Hoàng chi cảnh, cho nên dù bị ăn mất trái tim, hắn vẫn y nguyên còn sống, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt vô hồn nhìn Bá Đao Môn môn nhân, người thì chết người thì đầu hàng làm chó.

Bá Đao Môn chính là nhà hắn, tuổi thơ hắn trải qua êm ấm cùng các sư đệ sư tỷ, tuy tông môn đệ tử có minh tranh ám đấu, nhưng thường đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Thuở niên thiếu hắn có một giấc mộng, giống như cha hắn chưởng quản Bá Đao Môn, vung tay một tiếng trăm ngàn đệ tử đều nghe mệnh lệnh hắn, cho nên hắn cố gắng tu luyện, thu phục nhân tâm, trở thành đệ tử xuất sắc nhất năm ấy. 

Tuy nhiên phụ thân hắn lại truyền chức Môn Chủ cho đại ca hắn, đoạt đi mộng tưởng của hắn, khiến bao nhiêu cố gắng của hắn đều tan sông đổ biển, hắn vĩnh viễn chỉ là Phó Môn Chủ, nếu như phụ thân cùng đại ca còn tồn tại.

Nam Cung Lưu Vân tâm trí mê mang, linh hồn quay về thời gian năm đó...

Nam Cung Lưu Vân nhìn về phía phụ thân Nam Cung Sở Dương, Nam Cung Sở Dương cũng nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ khác ở chỗ trong mắt Nam Cung Lưu Vân lúc này chỉ có lạnh lùng, mà trong mắt Nam Cung Sở Dương hiện lên vẻ khó tin cùng giận dữ.

Hắn không cách nào tưởng tượng con trai của hắn lại đang tu luyện ma đạo bí pháp, mà lại là tu luyện bí pháp tàn độc như vậy, ăn thịt uống máu người để tu luyện.

Hắn hối hận không quan tâm đến Nam Cung Lưu Vân, chỉ lo tông môn sự vụ, để giờ khắc này hắn tu luyện ma đạo bí pháp thâm sâu như thế, tạo ra nhiều ác nghiệt như vậy, 

Cũng may, bây giờ bị hắn phát hiện, còn có thể đúng lúc ngăn cản.

Nghĩ thế, Nam Cung Sở Dương nhíu mày, nghiêm túc nói rằng: "Vân nhi, ngươi đang tu luyện ma môn công pháp?"

Nam Cung Lưu Vân gật đầu, liếm máu tươi còn dính trên tay, tiếp tục cắn nuốt máu tươi trên Huyết Trì mà hắn giết hại rất nhiều hài đồng cùng thiếu nữ trinh trắng tụ tập được.

Thấy Nam Cung Lưu Vân không thèm để ý gật đầu, vẫn cắn nuốt máu tươi tu luyện, sắc mặt Nam Cung Sở Dương khó coi, lạnh lùng nói: "Ngươi sao có thể tự mình đọa lạc Ma Đạo như vậy, ngươi cũng biết Ma Đạo từ trước đến nay đều bị tất cả sinh linh căm ghét, gặp là giết hay sao?""

Nguyên bản hắn chỉ có mỗi Nam Cung Phong cùng Nam Cung Lưu Vân là con trai, con trai đầu đã trở thành Môn Chủ, Con trai thứ hai Nam Cung Lưu Vân chính là Phó Môn Chủ, có hai anh em nó tọa trấn, thì Nam Cung Gia bọn hắn chắc chắn sẽ đời đời vững tồn, con cháu hai người bọn họ sau này sẽ tiếp quản Bá Đao Môn, khiến Bá Đao Môn cũng chỉ là của Nam Cung Gia bọn họ chứ không phải người khác.

Song, hành vi không khác gì tự đọa lạc của Nam Cung Lưu Vân, không chỉ khiến hắn thất vọng, càng khiến hắn đau lòng.

"Không, phụ thân ngươi sai rồi!" Nam Cung Lưu Vân lắc đầu, nhàn nhạt đáp.

"Ý ngươi là gì?" Nam Cung Sở Dương cau mày nói.

""Ma Đạo? Người tu hành chính là vì cái gì? vì bản thân, nếu là vì bản thân, cái gì có lợi cho mình thì đương nhiên sẽ làm, không phân biệt ma đạo hay chính đạo, nếu có thể mạnh lên, quản nó là cức chó ma đạo hay chính đạo, ta đều có thể tu luyện."" Nam Cung Lưu Vân khinh thường, đáp.

""Ngươi..."" Nam Cung Sở Dương phẫn nộ đến run rẩy, hai ngón tay chỉ vào mặt Nam Cung Lưu Vân, không nói được lên lời.

Lão cũng không thể phản bác được lời nói của Nam Cung Lưu Vân.

Rất lâu sau đó.

Hai cha con, một người lạnh lùng ngồi trên huyết trì, một người phẫn nộ đứng đó.

Nhìn nhau không nói gì!

Những lời này của Nam Cung Lưu Vân khiến Nam Cung Sở Dương đau lòng, triệt để hết hy vọng.

Người trước mắt, không bao giờ...là con trai của hắn nữa, mà là Ma Đạo yêu nhân, cùng hưng cực ác ăn thịt uống máu ma đầu.

"Hôm nay, mặc kệ ngươi phản ứng như thế nào, ngươi tu Ma Đạo hay Chính Đạo công pháp ta không quan tâm, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, để ngươi ở trong Thiên Thủy Cấm Địa này sám hối.""

Chung quy, Nam Cung Lưu Vân là con hắn, hắn cũng không nhẫn tâm giết con.

""Ta muốn rời đi, phụ thân ngươi cũng không thể ngăn cản."" Nam Cung Lưu Vân cười lạnh, xoay người ý đồ đi.

""Đứng lại!"" Nam Cung Sở Dương vung tay, ý đồ trấn áp Nam Cung Lưu Vân, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn đại biến.

Bởi vì cả người hắn như bị thứ gì đó hút khô, không thể động đậy, ngay cả linh hồn cũng bị giam cầm, không thể điều động một chút linh hồn chi lực.

Giờ khác này ngoài Võ Hoàng thể chất,hắn chẳng khác gì người phàm.

""Đây là cái gì? Ngươi Hạ Độc ta? Từ lúc nào?"" Nam Cung Sở Dương phẫn nộ cùng khó hiểu hỏi.

""Đây là Huyết Ma Thiên Độc, Không màu không mùi không vị, Độc Công này chính là bí pháp đặc thù của ta, cho dù là Võ Hoàng chi cảnh nếu không biết trước đều sẽ trúng chiêu."" Nam Cung Lưu Vân đột nhiên xuất hiện từ đằng sau lưng Nam Cung Sở Dương, mỉm cười nói.

Nam Cung Sở Dương nghi hoặc nhìn đằng trước lại ngoáy đầu nhìn đằng sau, lão mới bất ngờ ngộ ra, thì ra Nam Cung Lưu Vân tu luyện ra Phân Thân thuật, rất cao minh, giống như chính là bản thân hắn, một phân thân thì đang tu luyện, mà bản tôn thì thu liễm khí tức xuất hiện sau lưng hắn hạ độc.

"Phân Thân thuật cùng liễm Tức Thuật thật cao minh, ngay cả ta cũng có thể lừa gạt.."" Nam Cung Sở Dương thở dài một hơi, cảm thán nói.

""Đây cũng không phải là phân thân, mà chính là một nữa kia của ta, ta dùng bí pháp chặt đứt một nữa thân thể cùng linh hồn, rồi dùng vô số máu tươi của nhân loại bù đắp lại thân thể thiếu hụt, chúng ta chính là hai người, một linh hồn."" Nam Cung Lưu Vân mỉm cười giải thích.

"Trên đời này cũng có bí thuật cao siêu như vậy sao?Chẳng trách....!" Nam Cung Sở Dương thở dài, than thở tự nói.

"Hảo phụ thân, nói nhiều như vậy rồi,giải thích hết nghi hoặc của ngươi, đạo làm con ta cũng đã làm xong, để ta tiễn ngươi lên đường!" Nam Cung Lưu Vân đưa miệng ghé tai Nam Cung Sở Dương, thầm thì nói.

""Ngươi...Nghiệt Chủng...ngươi muốn giết cha à...?Vì...vì cái gì?!!" Nam Cung Sở Dương kinh hãi thét lên.

Nam Cung Sở Dương phẫn nộ nhìn Nam Cung Lưu Vân, gào thét nói:“vì cái gì? Vì cái gì! Vân Nhi, ta là phụ thân ngươi, một tay ta nuôi ngươi khôn lớn, ngươi có được như ngày hôm nay một phần là do ta? Ngươi vì cái gì muốn giết ta, vì cái gì muốn lấy oán trả ơn? Vì cái gì? Vì cái gì!”

Đối mặt với sự chất vấn mãnh liệt của phụ thân, Nam Cung Lưu Vân khẽ cười một tiếng, đáp:

“vì cái gì? điều này ta chưa thật sự nghĩ tới, chỉ đơn thuần muốn giết ngươi,... ân...... Nếu thật muốn nói nguyên nhân vì sao ta muốn giết phụ thân ngươi, có thể là bởi vì ta khó chịu và uất ức đi.” 

“khó chịu? Uất ức?!” gia gia khó hiểu hỏi.

""Ta ưu tú hơn đại ca về mọi mặt, nhân mạch của ta trong tông môn cũng rất nhiều, vì cái gì ngươi dẹp hết thảy nghị luận phản đối của mọi người để giao Chức môn chủ cho đại ca?"" 

""Ngươi từ nhỏ đã thiên vị đại ca, tất cả những thứ tốt ngươi đều cho đại ca, ta chỉ hưởng cái thừa cái cặn của đại ca không dùng tới nữa, vì cái gì...ngươi bất công với ta như vậy?"" 

""Tất cả tâm phúc của ta, ngươi vì cái gì không nghĩ đến tình cảm cha con mà âm thầm liên hợp với đại ca diệt trừ hết thảy những gì của ta...ngươi...vì cái gì?....Ta không phải con trai của ngươi sao? Vì cái gì....ngươi thiên vị đại ca? Chỉ vì hắn chính là con vợ chính...còn ta chỉ là con của tỳ nữ bị ngươi say rượu cường bạo mà đẻ ra nên ngươi thiên vị hắn hơn ta hay sao?"" Nam Cung Lưu Vân mỉm cười liên tục hỏi, nhưng đôi mắt hắn chảy ra nhiều dòng lệ.

Đây là những nỗi uất ức thống khổ mà từ khi sinh ra đến giờ Nam Cung Lưu Vân phải nhẫn nhục chịu đựng, đến giờ hắn chịu đựng không nổi nữa, đem những lời trong lòng bấy lâu nay dấu kín nói ra.

“Chỉ là những điều như thế này ngươi muốn giết ta?!” Nam Cung Sở Dương trợn mắt, vô cùng phẫn nộ, tức giận đến gân xanh nổi lên, Nam Cung Sở Dương chỉ tay vào mặt Nam Cung Lưu Vân chửi ầm lên:""Từ khi nào ngươi biến thành con người như vậy? Trong óc ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Ta thật sự là mắt bị mù, không công bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy! Ngươi là đồ biến thái....không bằng heo chó, ngay cả súc vật nuôi còn có tình người...ngươi...thì không!!”

“Đúng là chỉ như thế, phụ thân, ngươi đừng buồn, đại ca sẽ rất nhanh xuống với ngươi! Ngươi yêu thương đại ca như vậy, thì ta để hắn xuống dưới phụng dưỡng ngươi! Còn ta? không có tư cách phụng dưỡng ngươi a...” Nam Cung Lưu Vân sắc mặt vặn vẹo, dữ tợn hét lên, bàn tay vung lên, đầu lâu của phụ thân hắn liền rơi xuống đất.

Hắn khóc lớn, khóc thật to, khóc một hồi Nam Cung Lưu Vân ngừng lại, bàn tay lấy ra Qủy Hồn Phiên, sắc mặt âm lãnh kèm theo vẻ yêu thương, ôn nhu nói:

""Phụ thân, ta nghĩ lại rồi, ta không nỡ xa ngươi, ta giam cầm linh hồn ngươi trong Qủy Hồn Phiên này, chỉ cần ta còn sống, phụ thân ngươi đừng hòng đầu thai chuyển thế, ta muốn ngươi ở mãi bên cạnh ta, xem ta như thế nào đưa đại ca đoàn tụ với ngươi, như thế nào nắm giữ quyền to của Bá Đao Môn, trở thành Môn Chủ!"" 

Nói xong, Nam Cung Lưu Vân đưa bàn tay chụm lấy linh hồn của Nam Cung Sở Dương, ném vào trong Qủy Hồn Phiên, thấp thoáng Nam Cung Lưu Vân nghe được tiếng phụ thân không cam lòng cùng tuyệt vọng hét: ""Nghiệt Chủng!..Ta Hận a...!!""

........

P/S: Vì sao chương này kể về hồi ức của Nam Cung Lưu Vân? đơn giản là hắn chính là một trong những nhân vật chính của Vị Diện này, hắn sẽ không bị Ngũ Qủy giết chết, sau này còn tu luyện đến Ma Đế! Cũng là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Vương Bá Ngưu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play