Toàn thân Linh Nhi chấn động, bàn tay Diệp Minh khá thô và to do cầm kiếm nhiều, bị bàn tay to của Diệp Minh mạnh mẽ nắm lấy bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn, trong sát na ấy, Linh Nhi cảm thấy toàn thân như có luồng điện chạy dọc qua sóng lưng, lập tức cơ thể mềm nhũn, toàn thân như tê như dại, xụi lơ ngã vào lồng ngực Diệp Minh.
Linh Nhi ngây thơ khờ khạo, tú lệ động nhân, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành giai nhân tuyệt sắc, bàn tay phải của Diệp minh ra sức xoa ngực nàng, tay trái lại luồn xuống phía dưới, vuốt ve đôi chân ngọc mềm mại bóng loáng của nàng.
Cảm nhận được sự đau đớn trên ngực, trong cơn mê loạn Linh Nhi a một tiếng, kêu to:
""Tiểu Sư đệ, ngươi làm ngực ta đau."
Nghe câu nói này, Diệp Minh mới để ý là mình dùng quá sức, vội vàng buông tay, áy náy nói:
""Không, không, ta làm sao nỡ làm tiểu sư tỷ đau."
Nhìn tay chân Diệp Minh luống cuống giải thích, Linh Nhi cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một tia ngọt ngào, từ cử chỉ lời nói của Diệp Mih vừa rồi, rõ ràng là rất để ý đến mình, nghĩ thế cho nên lửa giận trong lòng nàng cũng giảm đi rất nhiều, liền hỏi:
- Vừa rồi, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Ta chính là sư tỷ của ngươi..."
Diệp Minh khuôn mặt rối rắm, nhất thời không biết phải làm sao, thấp giọng đáp:
""Ta..." Vô cùng ấp úng, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đẹp của Linh Nhi đang ấp áp nhìn mình. Bởi vậy Diệp Minh liền biết, Linh Nhi cũng không phải là thật sự tức giận, đảm khí lại tăng thêm, nói:
""Tiểu Sư tỷ, tỷ thật đẹp, ta nhất thời không kìm chế được."
Nghe hắn giải thích như thế, Linh Nhi vừa mừng lại vừa lo, mừng là có người mê luyến mình như vậy bản thân người đó lại ưu tú, lo là nàng lo hắn ưu tú như vậy sẽ có nhiều người con gái thích hắn.
Linh Nhi nghe xong trong lòng một trận vui sướng, lập tức xoay người lại, hỏi:
""Ngươi, ngươi thấy ta rất đẹp sao?"
Diệp Minh không chút nghĩ ngợi, ánh mắt đắm đuối nhìn nàng, gật đầu đáp:
""Ừm, tiểu sư tỷ, tỷ là nữ nhân đẹp nhất mà ta thấy, ngươi không biết đó thôi, ngươi rất mê người, giống như là tiên tử vậy."
Thấy Diệp Minh mê mẫn nhìn mình, Linh Nhi bất giác cảm thấy đỏ mặt, không nhịn được hỏi:
""Tiểu Minhtử, ngươi nhìn cái gì?"
Diệp Minh lắc đầu, nói:
- Không, không có gì, ta, là ta rất thích sư tỷ."
""Quỷ mới tin lời ngươi?"" Trong lòng Linh Nhi thầm nói, bề ngoài nàng cười lạnh nói:
""Thật không, ta xem ra ngươi còn muốn thứ khác."
"Đúng vậy, ta muốn hôn tiểu sư tỷ!"" Diệp Minh thẳng thắn nói, không đợi Linh Nhi kịp phản ứng, hắn giữ chặt đầu nàng, đặt môi lên hôn mạnh.
Ngay lúc này, Diệp Minh thả ra Mê Hồn Đoạt Phách Chi Thuật khí tức.
Mê Hồn Đoạt Phách Chi Thuật là dị thuật kích tình khác phái, thuật này nhằm vào linh hồn cho nên khó phòng bị, chỉ cần tu vi không cao hơn hắn hai bậc đều phải trúng chiêu, toàn thân nóng bỏng như lửa đốt, thần trí không còn thanh tỉnh.
Đây là một trong Tình thuật nằm trong Tán Gái bảo điển Vương Bá Ngưu hối đoái từ hệ thống truyền cho Diệp Minh.
A... Ngươi, bại hoại!" Linh Nhi kinh hãy hết sức đẩy ra, hàm răng cắn chặt không cho lưỡi Diệp Minh tiến sâu vào, thế nhưng thân hình Diệp Minh vẫn trơ như một ngọn núi, đột nhiên một cảm giác thư sướng truyền đến thần kinh nàng, nàng bất giác rên một tiếng, âm thanh kích tình như tiêu hồn thực cốt, Diệp Minh chỉ chờ có thế, đưa lưỡi vào cuốn lấy lưỡi nàng.
Bên ngoài trời vẫn sấm sét ầm ầm, mưa như thác đổ, trong hoàn cảnh như vậy tuyệt đối sẽ không có ai lên núi quấy rầy bọn họ.
Diệp Minh đẩy Linh Nhi vào tường, lột bỏ y phục của nàng, say sưa thưởng thức búp hoa hấp dẫn như ảo mộng. Linh Nhi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, từ phản kháng lúc đầu dần dần chuyển thành hưởng thụ, một tia xuân tình hiện lên trên khuôn mặt, lộ ra vẻ khoan khoái thư sướng, cảm giác được Diệp Minh chinh phục thân thể nàng thật là vô cùng ảo diệu.
Khi bàn tay Diệp Minh lướt xuống dưới, muốn cởi bỏ nội khố của nàng thì Linh Nhi còn giữ lại một tia thanh tỉnh vội nắm lấy tay hắn, nói:
- Tiểu Sư đệ, không được, chúng ta không thể như vậy..."
Diệp Minh lúc này kích động đến mười con trâu cũng không thể kéo lại, nói:
- Ta mặc kệ tiểu sư tỷ, ta thích ngươi."
- Ta yêu tỷ." Diệp Minh động tình nói, "Ta có thể vì tỷ mà trả giá tất cả."
Lúc này đây Mê Hồn Đoạt Phách chi thuật đã ngấm vào linh hồn nàng, giờ khắc này Linh Nhi bị Mê Hồn Đoạt Phách chi Thuật mê hoặc, nàng khẽ gật đầu, sau đó lại vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Diệp Minh.
Diệp Minh cởi nút thắt phía sau chiếc yếm, nàng không hề phản đối, vì vậy hắn tiến thêm một bước, đưa tay kéo nội khố của nàng.
- Không được..." Linh Nhi thẹn thùng nói, lý trí mách bảo nàng ngăn lại hành động của Diệp Minh, chỉ là bàn tay nàng dường như vô lực.
Linh Nhi bàn tay mặc dù không hề có khí lực, thế nhưng vẫn cố kháng cự, như là không có nguyện ý, nàng ra sức giữ lại cánh tay Diệp Minh, áp chặt nội khố vào cơ thể, liều chết bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của mình. Linh Nhi phản kháng, khiến Diệp Minh không cách nào thuận lợi hành động.
Nữ nhân rốt cục vẫn thận trọng, vẫn dè dặt. Như thế chứng tỏ nàng rất kiên trinh, cũng rất thuần khiết. Lần đầu tiên, nữ nhân đều sẽ như vậy. Nhưng nếu đã được nếm qua mật ngọt, lần thứ hai có thể các nàng sẽ cởi y phục còn nhanh hơn nam nhân, lần thứ ba thì chủ động lột sạch y phục của nam nhân trước, sự thật chính là đơn giản như thế.
Diệp Minh lập tức nắm lấy thân thể Linh Nhi, muốn đem nàng nhấc lên, để có thể dễ dàng lột bỏ nội khố ra.
Linh Nhi phát giác ra ý đồ của Diệp Minh, vội vàng chui vào ngực hắn, hai tay bám chặt lấy cổ hắn, cầu khẩn:
- Tiểu Minh tử, đừng, đừng như vậy có được không? Chúng ta còn chưa có thành thân..."
Diệp Minh ôm lấy nàng, thân thể lặng lẽ phát ra Tiêu Hồn Thực Cốt chi thuật, là Mị thuật đỉnh cấp, nhẹ giọng nói:
- Ta đáp ứng tiểu sư tỷ, nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật hào hoa, đời này tỷ chỉ thuộc về một mình Diệp Minh ta, tỷ là nương tử của ta, ta là phu quân của tỷ."
Linh Nhi không nói, bởi vì đó chính là mong muốn trong lòng nàng. Tất cả dè dặt, đều bị điềm ngôn mật ngữ của Diệp Minh công kích trở thành vô lực.
- Ta có thể thề với trời..." Diệp Minh thành thật nói.
- Không..." Linh Nhi dùng ngọc thủ bịt miệng Diệp Minh lại. Nàng ôm hắn thật chặt, nhỏ giọng nói:
- Ta sợ, tiểu Minh tử, ta sợ, ta sợ!"
- Tiểu sư tỷ, tỷ sợ cái gì?" Diệp Minh hết sức trấn an nàng, "Ta cam đoan sẽ không làm tỷ thương tổn, ta thề! Ta sẽ yêu tỷ cả đời, vĩnh viễn yêu tỷ..."
Linh Nhi không nói gì, hai tay chậm rãi buông Diệp Minh ra, thoát khỏi vòng tay hắn, từ từ ngả về sau.
Diệp Minh biết nàng đã đồng ý, liền đưa tay kéo nàng, khi bàn tay Diệp Minh chạm tới nội khố, ngọc thủ của nàng vẫn giữ lấy tay hắn, mặc dù có chút sức lực, thế nhưng cũng là rất yếu ớt. Nàng khẽ nhấc kiều đồn lên một chút, phối hợp cho hắn dễ hành động.
Ngọc thể tuyết bạch hiện ra trước mắt Diệp Minh, chỉ thấy nàng da thịt trắng hồng, mịn màng như mỡ, bộ ngực tròn trịa cao vút, quanh hai tiểu đậu là hai vầng hồng nhuận như dùng com-pa vẽ thành, tiểu phúc trơn nhẵn, mềm mại bóng loáng, chiếc eo mảnh dẻ, nhỏ nhắn, đôi chân ngọc thon dài đầy đặn khép chặt, chính giữa xuân quang vô hạn, bàn chân nhỏ xinh xắn, ngón chân như ngọc, tinh sảo như trân châu.
Cảm giác được ánh mắt Diệp Minh đang nhìn mình, Linh Nhi vô cùng khẩn trương, bộ ngực phập phồng theo từng nhịp thở, ngọc thể khiết bạch ửng hồng như ráng chiều, vô cùng kiều diễm. Lớn như vậy rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng để người khác nhìn thấy thân thể xích lõa của mình, hơn nữa lại là nam nhân mà nàng yêu thích. Trong lòng Linh Nhi không biết là có bao nhiêu xúc cảm.
- Tiểu Minh tử..." Linh Nhi chưa kịp nói xong, đôi môi đào đã bị bịt lại, mắt phượng khép hờ, mày liễu khẽ động, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, mềm nhũn vô lực. Tới khi hôn xong, mới từ từ mở mắt, ánh mắt chứa chan tình ý, ướt át vô cùng.
- Tiểu sư tỷ..." Diệp Minh ngưng lại động tác, ngắm nhìn Linh Nhi.
- A a... Mắc cỡ chết..." Linh Nhi hoàn toàn không dám nhìn Diệp Minh, hai mắt cứ nhắm chặt. Mặc dù như thế, nhưng nàng vẫn cảm giác được gió núi thổi qua hai chân, bởi vì chiếc quần dài đã bị cởi xuống rồi.
Linh Nhi nhỏ giọng nói:
- Ta... Ta còn mặc gì không?"
Nàng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Diệp Minh trong lòng một trận ha ha cười to, ghé sát tai nàng vừa hôn vừa nói:
- Cái gì cũng không còn."
Linh Nhi “a” một tiếng, đôi môi mím chặt, toàn thân lập tức căng cứng, hơi thở phát ra nhè nhẹ, hai mắt chung quy vẫn không dám mở ra. Đến khi nàng nhận ra cơ thể bị cái gì đó đè lên, mới len lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Diệp Minh thân thể xích lõa đang ở trên ngọc thể nhìn mình mỉm cười.
Một đôi thanh niên nam nữ lõa thể, giữa đêm tối gió mưa ào ào. Linh Nhi cố hết sức kìm nén xấu hổ, thủ thỉ nói:
- Tiểu Minh tử... Xin... Xin ngươi nhẹ nhàng một chút..." Lời vừa xong, nàng không khỏi đối với mình cảm thấy thẹn muốn chui xuống đất. "nhẹ nhàng" hai chữ này, thận sự là không hợp với tình cảnh cho lắm.
Diệp Minh cười cười, ôn nhu nói:
- Tiểu sư tỷ thân thể ngàn vàng, ta nào dám không nhẹ nhàng?"
Linh Nhi tự đáy lòng vô cùng ngọt ngào, nói:
- Ngươi... Ngươi còn gọi ta là tiểu sư tỷ sao?"
Diệp Minh vuốt nhẹ mái tóc nàng, mỉm cười nói:
- Không gọi nữa, sau này ta sẽ trực tiếp kêu là Linh Nhi nương tử..."
- Ừ... A a..." Linh Nhi được Diệp Minh vuốt ve, khắp toàn thân đều cảm nhận được kích thích, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, da thịt trên người cũng từ từ đỏ hồng lên.
(Đoạn này lược đi 1 vạn chữ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT