Thạch Hiên ôm một bên bàn tay, kiêng kỵ nhìn Diệp Minh, hắn gầm lên, hét ;
“Đế cấp huyết mạch Cửu Đầu Sư Tử, cuồng biến!”
Thạch Hiên giống như một đầu sư tử nổi giận, tóc đen liền hóa thành tóc trắng phất phơ trước gió, khí tức cuồng bạo đến cực hạn, Võ Vương cảnh uy áp quét sạch bốn phương tám hướng.
Cửu Đầu Sư Tử là trong truyền thuyết Tiên Cấp yêu thú, lực lượng, tốc độ, phòng ngự đều thuộc hàng đỉnh cao, trong chuỗi thức ăn Cửu Đầu sư tử có thể gần với Ngũ Đại Thần Thú, Thạch Gia thân mang Cửu Đầu sư tử huyết mạch, tuy Thạch Hiên chỉ có được ba phần mười huyết mạch nhưng cũng đáng gờm, được Thạch Phá Thiên lão tổ rất yêu thương.
“Đế cấp thượng phẩm võ kỹ —— Đại Hoang Bi Thiên Chưởng.”
Sau khi mở ra huyết mạch, Thạch Hiên Lực lượng đơn giản cuồng bạo mạnh mẽ đến rối tinh rối mù, hắn gầm nhẹ một tiếng, thân hình nhanh như chớp liền nhảy bạo tới, đánh ra một bộ Đế giai thượng phẩm võ kỹ, trong nháy mắt hắn năm ngón tay hắn tụ tập Vô tận đại địa chi lực, mang theo một cỗ Bi Thiên ý cảnh đánh xuống Diệp Minh, ý đồ trấn áp hắn.
“Trời ạ! Đây không phải là võ kỹ thành danh của Trưởng lão Linh Uyển Cung, Chiến Cuồng Thạch Hạo hay sao? Thật là khủng khiếp, ta dường như thấy được cả Đại địa mang theo một cỗ bi thiên ý cảnh trấn xuống, tâm thần kém chút thất thủ.” Ngửa đầu nhìn xem Thạch Hạo, chúng tu sĩ kinh ngạc nói.
Đại Hoang Bi Thiên Chưởng, một chưởng bi thiên, là cực hạn bạo phát võ kỹ, có thể phát huy ra uy lực rất lớn, cho dù mới đột phá Võ Vương chi cảnh, Thạch Hiên liền có thể đánh nổ Cái Thế Võ Vương.
“Uy lực cũng không tệ, quả không hổ danh Thiên chi kiêu tử, nếu như tầm thường Cái Thế Võ Vương cũng sẽ thua thiệt khi đối diện một đòn này của ngươi, bất quá ở trước mặt ta muốn nhảy nhót còn kém xa.” Diệp Minh lạnh lùng mở miệng, chân đạp hư không, tùy ý đấm ra một quyền.
“Ngươi muốn chết.” Thấy cử động khinh địch của Diệp Minh khiến Thạch Hiên cảm thấy nhục nhã, hắn tàn nhẫn cắn răng, năm bàn tay mang theo một cỗ trấn áp muôn đời, đau thương muôn kiếp chưởng đối quyền.
Rầm!
Diệp Minh chỉ tùy ý một quyền nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ đến cực hạn, quyền kình của Diệp Minh xuyên phá Đại Hoang Bi Thiên chưởng của Thạch Hiên, sau đó hắn thừa thế mà lên, bàn tay nhanh chóng thu quyền, tay trái vươn ra bóp chặt cổ Thạch Hiên.
Chưa hết, dưới ánh mắt kinh hãi của Thạch Hiên, bàn tay phải của Diệp Minh biến thành quyền, liên hoàn đấm vào bụng, vào mặt Thạch Hiên.
Trong tích tắc, Thạch Hiên nguyên bản anh tuấn khuôn mặt liền trở thành đầu heo, ngay cả Đế Cấp Cửu Đầu Sư Tử huyết mạch cũng bị đánh cho tàn phế, trong nháy mắt Thạch Hiên cơ thể liền thu nhỏ lại như cũ.
""Xong...xong...Bắc gia xong rồi!"" Bắc Thanh Hàn sắc mặt tái nhợt, nàng thống khổ ôm đầu, nàng biết Thạch Hiên chết đi, Thạch gia liền không che chở Bắc gia, lúc đó Hàn gia chỉ cần chỉ tay cái nhẹ là Bắc gia hôi phi yên diệt.
""Không, nếu Hàn Như Băng giết chết Thạch Hiên, lúc đó hẳn là Thạch gia điên cuồng trả thù, hẳn là không để ý đến Bắc gia đâu, chỉ cần trở về bảo phụ thân dời tộc khỏi Nam Hoang, sang Tứ Hoang khác xây lại gia tộc, hẳn có thể để Bắc Gia thoát một kiếp...!" Trong lòng Bắc Thanh Hàn hi vọng thầm nói.
""Ngươi...có giỏi thì giết chết ta đi!"" Thạch Hiên ánh mắt sát ý nhìn Diệp Minh, hắn biết đại thế đã mất, giờ bản thân hắn chỉ có thể mặc người chém giết, nhưng hắn tin chắc Diêp Minh sẽ không giết hắn, đơn giản là Thạch gia thân là đỉnh cấp gia tộc, ngay cả ông nội Thạch Phá Thiên của hắn là đệ nhất tu sĩ của Ma Vũ Đại Lục, lại có tính tự bênh rất cao, Diệp Minh dám làm gì hắn thì ông nội, cha hắn, gia tộc hắn sẽ huyết tẩy Hàn gia.
Ánh mắt Diệp Minh quái dị nhìn Thạch Hiên một lúc lâu, khó hiểu nói:
""Lần đầu tiên ta gặp một người xin người khác giết bản thân đấy, chậc chậc, ngươi quả là Đê Tiện a.....""
""Ngươi...!"" Trái tim Thạch Hiên điên cuồng nhảy, hắn có dự cảm không tốt.
""Phập!""
Tiên huyết phun tung tóe, cái đầu lâu của Thạch Hiên liền nổ thành nhiều khối, hắn bị Diệp Minh một quyền nổ nát đầu lâu, thân thể không đầu của Thạch Hiên liền ngã xuống, Diệp Minh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, quay đầu liền đi.
""Thạch...Hiên....chết rồi.?!"" Thạch gia chúng nhân, Hàn gia chúng nhân ngơ ngác nhìn thân ảnh không đầu ngã xuống, bọn họ không thể tin được sự thật, thiên chi kiêu tử Thạch gia lại bị một tên ba tháng trước là phế nhân giêt chết!
Diệp Minh lúc này đây mơ hồ cảm nhận được, một luồng khí cơ vô hình phiêu miễu từ trên người Thạch Hiên bay vào người mình, đây hẳn là khí vận khí tức mà Ngưu Lão nói đi?!
Hắn lắc đầu, thân hình yên lặng biến mất khỏi Tử Cấm Thành!
.....
Cuộc đời Diệp Minh trải qua nhiều khúc triết, nhờ có Ngưu lão ở bên hỗ trợ, cùng với Thần Tộc chi thân không ngừng thôn phệ sinh linh tiến hóa, cuối cùng thực lực của hắn đứng trên đỉnh phong Vũ Trụ, danh vọng mỹ danh bao phủ khắp vũ trụ, quyền lực nắm trong tay sinh tử của vạn vật sinh linh, hắn gần đi đến đỉnh phong của nhân sinh!
Cuộc đời hắn chỉ thiếu một điều...chưa cưới vợ, chưa có con cho cha mẹ vui mừng.
Một ngày tốt nào đó....
Tân khách đến dự đám cưới đều là nhân vật máu mặt của nhân tộc, các lão bất tử bế quan sinh tử cũng đồng loạt dừng lại chỉ để cho hắn chút mặt mũi. Cuối cùng đến lúc Động phòng hoa chúc.
Ninh Điệp Điệp ăn mặc xinh đẹp kiều diễm, ngồi ngay ngắn ở bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn Diệp Minh, chân thành nói:“Băng, hôm nay chúng ta đã trở thành vợ chồng. Cuộc đời này ta hối hận rất nhiều điều, nhưng có một điều duy nhất ta không hối hận, chính là yêu ngươi...”
Diệp Minh cười ha ha:“Đó là đương nhiên. Ta chính là......”
Đột nhiên hắn sờ ngực, mày kiếm hơi nhăn.
Ninh Điệp Điệp chợt biến sắc, vội vàng hỏi:“Chỉ là cái gì? Ngươi không thoải mái chỗ nào?""
Diệp Minh lắc đầu, mơ hồ nói:“Chỉ là ta cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng...cảm giác cuộc sống thật tẻ nhạt! "
Ninh Điệp Điệp cười một tiếng, như hoa mẫu đơn chớm nở đẹp không sao tả xiết, nàng ôn nhu nói: “ Tẻ nhạt? Ngươi không biết có bao nhiêu người hâm mộ cuộc sống của ngươi đâu?!.”
Sắc mặt Diệp Minh hợt biến thành lạnh lùng, lớn giọng nói: “Bọn họ hâm mộ ta? Không, Đơn giản là hâm mộ tài phú, quyền thế, vũ lực cùng mỹ sắc thôi.”
Khi nói đến đây, chân mày hắn bắn ra một cỗ khinh thường thiên hạ, thấu hiểu hồng trần.
Ninh Điệp Điệp chợt đỗi giọng, biến sắc:“ Băng, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Diệp Minh nghiêm túc nhìn nàng, nhìn người con gái mà hắn yêu đến trời long đất lở, yêu đến thiên địa già nua, yêu đến thời gian mục nát.