Lâm Động lặng lẽ đi trở về con đường cũ, con đường mà hồi sáng hắn và Tình Tuyết đi tới, cảnh vật quen thuộc lùi lại sau bước chân hắn, từng nụ cười ngây ngô, từng ánh mắt đắm đuối, từng cảm giác vui vẻ, từng cảm giác ấm áp như đoạn phim lướt nhanh trong tâm trí Lâm Động, trong lòng Lâm Động lúc này nặng trĩu, bước chân dường như phụ trọng ngàn cân, bước từng bước cũng khó khăn.
//Thành phố này, những con đường quen hai đứa mình đi, từ khi lần đầu gặp nhau đến giờ vẫn thế.
Cầm bàn tay phía sau và em tựa nghiêng đầu rồi cứ lướt qua bao ngôi nhà.
Cảm giác thật thương thật êm bài ca mình hát cùng, đêm vắng làm những cảm xúc hai đứa dịu dàng hơn...
Thành phố này, có những mùa mưa.... vương vấn người đi.
Để khi xa nhau trái tim thêm nhiều luyến nhớ...
Nụ cười trên mắt môi, chạy trốn mưa rất vội, và như thế ta qua bao ngày, và như thế ta đã vì nhau.
Cả một bầu trời thương nhớ, chuyện tình thật đẹp đôi ta, người hằng ở trong tâm trí, trong mỗi nhịp thở nơi đêm rồi ngày.
Vì người mà anh càng vững vàng, để chở che.. để em an tâm những giấc mơ!
Cuộc đời từ khi em đến đã hoàn toàn khác trước kia và mọi điều đã xảy ra anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ...
Chỉ cần cùng em thì cho dẫu bước tới đâu đều như nơi ta bắt đầu yêu..
Thành phố này nếu không gặp may biết em ở đâu, và nơi xe chen chúc nhau tự nhiên thêm kẻ cô đơn.
Giờ thì những chốn quen lưu giữ bao ước hẹn. Người ở đấy hôm nay, sau này, cùng tha thiết viết chương tuổi xuân..//
(Có một nơi như thế-Phan Mạnh Quỳnh-
Lâm Động sờ sờ ngực mình, cười ngây ngô nói:
""Tuyết Nhi, ngươi và ta hai đứa chính là một, trong ngươi có ta mà trong ta có ngươi, những ký ức về ngươi chính bảo tàng duy nhất của ta, ta sẽ trân trọng lưu giữ nó, ngươi yên tâm ngủ say, đến khi ta có thực lực đối đầu với địch nhân, cho dù lật tung cửu trọng thiên ta cũng đưa ngươi sống trở về!""
""Nhưng bây giờ....ta không thể...địch nhân quá cường đại, ta có thể hi sinh tất cả, cho dù là cả tính mạng ta, chỉ là để giết kẻ thù, ngươi hi sinh ta sẽ trân trọng khắc ghi vào trong tâm khảm.""
Thì thầm tự nói xong, Lâm Động lạnh lùng theo đường cũ trở về nhà, lúc này đây gia đình hắn đã khóa chặt cửa lại, bọn họ cũng biết bên ngoài có nhiều sinh vật nguy hiểm đang săn người cho nên bọn hắn cũng không dám đi ra ngoài.
Lâm Động không nói gì, cũng không kinh động đến một ai, thân thể hóa thành bãi nước máu chui qua khe cửa đi vào.
Giờ khắc này tỷ tỷ hắn Lâm Thanh Nguyệt, Mẫu Thân Tuyết thị Thần, phụ thân Lâm Chính đang tụ tập lại trốn trong phòng riêng, chưa đi đến nơi Lâm Động đã nghe thanh âm tỷ tỷ hắn vang lên:
""Cha mẹ, Tiểu Động ra ngoài cùng tiểu Tuyết đến giờ vẫn chưa về, không biết có chuyện gì hay không nữa, bên ngoài nhiều quái vật quá..ta sợ.."" Lâm Thanh Nguyệt vẻ mặt nức nở, hai mắt rưng rưng lo lắng cùng sợ hãi nói.
""Chúng ta giờ tự thân còn khó bảo toàn, chỉ có thể cầu nguyện Man Hoang Thần bảo vệ hắn bình an trở về nhà đi!"" mẫu thân Tuyết Thị Thần hai tay chắp lại đặt lên trán, miệng lẩm bẩm như đang cầu nguyện.
""Không được, ta phải ra ngoài tìm Động nhi!Các ngươi cứ núp ở đây tuyệt đối không được đi đâu."" Phụ Thân Lâm Chính sốt ruột đứng dậy lao ra khỏi phòng, Lâm Thanh Nguyệt cùng Tuyết Thị Thần thấy vậy nhanh chóng liều mạng kéo lại cánh tay Lâm Chính, hai người sắc mặt sợ hãi đồng thanh nói:
""Ngươi đừng ra ngoài nguy hiểm lắm, giờ Động nhi không có tung tích, ngươi ra ngoài lỡ có mệnh hệ gì thì ta và Tiểu Nguyệt thân nữ nhân biết sống làm sao?""
""Nhưng mà..."" Lâm Chính ngập ngừng tính nói lại nhưng nghĩ đến vợ và con gái một mình sẽ khá nguy hiểm cho nên người đàn ông gần nữa tuổi đời này vẻ mặt đau khổ ôm đầu ngồi xuống, sắc mặt hắn càng trở nên trắng bệch, di chứng bệnh trạng giờ khắc này dưới cơn thống khổ mất con triệt để bùng phát, cả người Lâm Chính trở nên già nua, sống lưng cũng cong xuống. Lâm Chính vẻ mặt chán nản ngồi rạp xuống, đầu úp xuống mặt bàn, bộ dạng coi như vứt bỏ Lâm Động.
""Cha mẹ,tỷ tỷ, các ngươi không cần đi đâu hết, ta ở đây, gia đình chúng ta đoàn tụ đi.."" Lâm Động hóa thành Huyết Thân xuất hiện trước mặt phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, ấm áp nói.
""Ngươi...ngươi là Động nhi...?Ngươi biến thành quái vật....?!"" Lâm Chính vẻ mặt run rẩy hỏi, còn Lâm Thanh Nguyệt cùng Tuyết Thị Thần hoảng sợ ôm nhau gào khóc.
Bọn hắn không thể không sợ hãi, bởi vì Lâm Động toàn thân là máu tươi, không mắt không mũi không miệng không có bất cứ thứ gì ngoài hình dạng con người có hai tay hai chân một cái đầu, bọn họ không bị dọa ngất đã là tâm trí kiên định rồi.
""Ở ngoài nhiều quái vật lắm, các ngươi giờ ra ngoài chỉ có con đường chết, mà cứ ở mãi nơi đây cũng chết đói, cho nên các ngươi thành toàn Động nhi đi, giúp ta tăng cao thực lực, Tuyết nhi đã đi trước một bước rồi, chỉ còn các ngươi nữa là gia đình chúng ta được đoàn tụ.."" Lâm Động hòa ái nói, nhấc từng bước chân đi đến, mỗi khi tiến một bước, Lâm Chính đám người sợ hãi lùi mấy bước, chẳng mấy chốc bọn họ bị dồn vào bức tường.
""Cha mẹ, tỷ tỷ thứ lỗi, sau này ngươi sẽ hiểu nổi khổ tâm của ta, còn giờ thì chúng ta cùng đoàn tụ đi.."" Lâm Động quỳ một chân xuống coi như xin lỗi, sau đó hắn hóa thành hình dạng tấm thảm máu, bao phủ Lâm Chính đám người lại, sau đó cuộn lại một chỗ thành hình quả cầu máu khổng lồ.
Chỉ một lát sau Lâm Chính ba người bốc hơi, triệt để hòa tan trong thân thể Lâm Động, cùng hắn là một thể không có tách biệt.
""Ân, còn thiếu vài ba cái sinh mệnh nữa triệt để đột phá Ma Tốt cấp sơ kỳ, xem ra phải đi săn thôi.""
""Vương Bá Ngưu, vì có tư cách theo đuổi bước chân ngươi và trả thù, ta thậm chí ngay cả gia đình cũng từ bỏ, trong lòng ta đã quyết tâm, không có thứ gì có thể ngăn bước chân của ta,ngươi chờ đó cho ta..Vương Bá Ngưu!" Lâm Động dữ tợn thầm nói, vô tận sát ý giống như thực chất hiện trên không trung, Lâm Động phẫn nộ xoay người, để lại một bóng lưng cô độc lặng lẽ dưới hắc ám rời đi căn nhà mà mười sáu năm hắn đã ở, bắt đầu bước lên quá trình trả thù!
Mặt dù trước mặt là núi đao biển lửa, là vô tận hài cốt, ta cứ bước, ai cản đường, chết!
.......
Vương Bá Ngưu giờ khắc này đứng trên tầng mây lãnh đạm nhìn vô số man tộc cùng các sinh linh khác như sâu kiến chạy trốn Ma Chủng đuổi bắt, như sâu kiến bị Ma Chủng tùy ý giết chết, cũng có người phản kháng giết chết Ma Chủng, già trẻ lớn bé, xinh đẹp hay giàu sang dưới ma chủng càn quét liền chẳng bằng một con kiến, sinh mệnh tiện như chó.
Hắn thân là tai họa giả, là người chủ mưu mở ra cuộc tàn sát lẫn nhau này, biết bao người vô tội bị hắn xem là đồ chơi tùy ý bố cục, tuy nhiên Vương Bá Ngưu không có một tia cảm tình ba động, hắn thân là đại ma đầu, tuy nhiên hắn không giống các ma đầu khác xem giết chóc là để thu hoạch khoái cảm, giết chóc căn bản không phải là thứ hắn sở cầu, hắn chỉ đơn thuần xem giết chóc là một trong những loại thủ đoạn để đạt được mục đích.
Nếu như đám người này biến thành ma chủng, trung thành tuyệt đối với hắn, là cỗ máy giết chóc dưới tay hắn, hắn không ngại thực hiện việc tàn ác này.
Nếu như đám người này tranh đấu với ma chủng sinh ra tâm tình tiêu cực có thể giúp hắn tăng cao Cừu Hận điểm, hắn không ngại để bọn hắn trải qua cảm giác bị ma chủng săn giết.
Cõi đời này Vương Bá Ngưu muốn ngạo thị thiên địa, hắn muốn muôn dân trăm họ phải sùng bái hắn, hắn muốn cường giả mạnh nhất phải cúi đầu dưới chân hắn, hắn muốn mình thích làm gì thì làm, hắn muốn tùy hứng mà sống.
Lúc này đây bên cạnh Vương Bá Ngưu chính là Tàng Thiên Cơ, Tàng Thiên Cơ sắc mặt phức tạp nhìn Vương Bá Ngưu, hắn vạn vạn không nghĩ tới Vương Bá Ngưu tàn nhẫn như vậy, đem trăm ngàn sinh linh như súc vật nuôi ma chủng, việc này cho dù quá khứ cổ kim cũng chưa ai có thể tàn ác như Vương Bá Ngưu, hắn không có tộc loài khái niệm ràng buộc, hắn dường như siêu thoát không bị bất cứ thứ gì ràng buộc bản thân.
""Thiên Hùng huynh, bên Sát Lục Ma Tông thì Diệp Bắc tiểu tử đã thu phục hoàn toàn Diệp gia tông tộc, các đại gia tộc khác đưa sáu phần mười quân sang tính cùng Diệp Gia vây công chúng ta bị Diệp Bắc phục chế lại thành thuộc hạ, giờ khắc này Cổ Tôn Quận hoàn toàn thuộc Sát Lục Ma Tông địa bàn, Sát Lục Ma Tông dân số đã tăng tới gần sáu tỷ sinh linh..."" Tàng Thiên Cơ hơi cúi đầu giảng thuật nói.
""Nói trọng điểm, mấy cái đó đã nằm trong sự tính toán của ta."" Vương Bá Ngưu không quay đầu lại nhàn nhạt nói.
""Sát Lục Ma Tông chúng ta sau khi tàn sát thu phục Cổ Tôn Quận liền trở nên nổi tiếng khắp Thương Khung Hoàng Triều, ngày mai chúng ta bắt đầu mở ra Đăng Cơ đại điển, cần Thiên Hùng huynh trấn tràng tử, đăng lâm Cổ Tôn Quận Chí Tôn, cho thiên hạ tu sĩ chiêm ngưỡng Ma Đầu phong thái của Thiên Hùng Huynh.."" Tàng Thiên Cơ vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận từng li từng tí nói.
""Tốt, ngày mai chúng ta trở về."" Vương Bá Ngưu nhàn nhạt gật đầu, trong lòng thì thầm nghĩ:
""Đây chính là thu hoạch Thanh Danh Điểm cơ hội tốt, không trở về cũng không được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT