""Giờ ta có nhiệm vụ cho các ngươi, thứ nhất là Diệp Bắc, Lâm Lưu Vân, Cao Minh, các ngươi đều có địa vị cao trong gia tộc của mình, trở về nằm vùng Diệp Gia Bắc Phù Thành, Lâm Gia Thiên Hành Thành, Cao Gia Thiên Thanh Thành, nhiệm vụ cụ thể ta sẽ bàn giao với ngươi sau, Diệp Bắc đi theo ta, Lâm Lưu Vân đi theo Diệp Thiên Lý, Cao Minh đi theo Diệp Minh, còn Diệp Thiên Tinh, Cao Bá Quát, Lâm Kiên Mặc, các ngươi tạm thời ở lại Sát Lục Ma Tông tu hành, chờ ta bình ổn Diệp Gia tông tộc thì theo ta chinh chiến!"" Vương Bá Ngưu ánh mắt lóe lên vẻ đê tiện, giống như nghĩ tới chủ ý gì xấu, thản nhiên nói.
Đám người đang nằm bò nghe Vương Bá Ngưu nói vậy thở dài một hơi, giống như được giải thoát, trừ Diệp Bắc, Lâm Lưu Vân, Cao Minh ba người.
Bọn hắn tuy không biết nhiệm vụ là gì, nhưng Vương Bá Ngưu nói đến chuyện nằm vùng, cộng thêm sắc mặt đê tiện của hắn, Diệp Bắc biết không có chuyện gì tốt.
Nhưng bọn hắn bị Vương Bá Ngưu gieo vào thân thể cùng linh hồn một cái Thiên Đạo khóa Xích, không thể phản kháng mệnh lệnh của Vương Bá Ngưu.
.............
Muốn đi tới Cổ Tôn Quận, cần vượt qua Cửu Long Sơn Mạch một phần tư đoạn đường, Cửu Long Sơn Mạch rộng lớn vô hạn, Vương Bá Ngưu nắm lấy đầu của Diệp Bắc, Diệp Thiên Lý nắm lấy đầu Lâm Lưu Vân, Diệp Minh cùng Cao Minh cùng ngồi cực phẩm phi hành linh khí có thể xé rách hư không phi hành cho nên tốc độ không thua kém Vương Bá Ngưu bọn người là mấy, Vương Bá Ngưu bọn người không ngừng xé rách hư không, mất thời gian ba bốn ngày mới vượt qua được Cửu Long Sơn Mạch, một đường cũng không gặp cái gì hung hiểm.
Trên đường bay, Vương Bá Ngưu thấy phía dưới có rất nhiều võ giả tiến vào Cửu Long Sơn Mạch lịch luyện, hơn nữa còn có những tán tu mỗi ngày đều đang vì tài nguyên tu luyện mà liều mạng xông vào Cửu Long sơn mạch săn giết yêu thú hoặc thu thập Linh thảo
Tiếp tục thuấn di nửa canh giờ thì một tòa Cự Thành liền xuất hiện ở trước mắt hắn.
Tường thành màu vàng kim nhạt, cao tới hơn ngàn trượng, vờn quanh bốn phương tám hướng, kh í thế nguy nga bao la hùng vĩ.
Vương Bá Ngưu hạ xuống mặt đất, cùng Diệp Bắc đi bộ vào thành, đến đây bọn họ chân chính tách nhau ra, Diệp Thiên Lý cùng Lâm Lưu Vân đi đến Lâm gia, Diệp Minh cùng Cao Minh đi đến Cao gia.
Vương Bá Ngưu lúc này đây ngụy trang thành một lão giả tiên phong đạo cốt, sóng vai cùng Diệp Bắc đi vào thành, thủ vệ cửa thành dường như biết Diệp Bắc, liền cung kính cúi người chào hắn, cũng dám không thu một đồng tiền vào thành, thu tiền chỉ thu bình dân võ giả, nếu thủ vệ dám thu tiền của đại gia tộc con em sẽ khiến họ cảm thấy nhục nhã, bởi vì đại gia tộc con em mà phải bị phủ thành chủ thu tiền hay sao.
Cửa thành, người đi đường đủ loại kiểu dáng, thương đội xe ngựa, ra ra vào vào phi thường náo nhiệt.
Những người này tu vi trung bình đều đạt tới Quân Cấp, Vương cấp võ giả cũng không hiếm gặp, Hoàng cấp cũng có vài người đi ra đi vào, người đi đường nối liền không dứt, các loại xe ngựa tới tới lui lui, tiếng ồn ào quanh quẩn, so với Thương Mang thành thành nhỏ thì võ giả ở đây tu vi cảnh giới trung bình cao hơn nhiều lắm, đủ thấy Cổ Tôn Quận Thành phồn hoa và cường đại.
Trong thành đường đi đều làm bằng bạc, có đoạn đường còn lấp bằng vàng nguyên chất, tuy vàng bạc ở thế giới này đối với võ giả chỉ là để cho đẹp mắt, nhưng vàng bạc đối với người thường có lẽ là tài sản quý giá nhất.
Thế giới nào cũng thế, người phàm không thể thể tu luyện là có rất nhiều.
Cổ Tôn Quận Thành rất lớn, đường phố rộng rãi, mà ở đây phương tiện di chuyển chủ yếu chính là Phi Chu, Phi Chu giống như xe hơi của địa cầu, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lại có thể bay, nhưng giá cả của phi chu khá mắc, võ giả bình thường chỉ có đủ tiền mua hạ phẩm phi chu, nếu không có tiền có thể đi nhờ phi chu, trả tiền giống như đi taxi vậy, nhưng giá cả cũng khá chát, bởi vì Phi Chu động cơ chính là Linh Thạch, cho nên muốn chạy phi chu kiếm lời thì giá phải mắc hơi mấy phương tiên khác, thế nên phương tiện thiết yếu để võ giả có thể di duyển chính là Phi xa, Phi Xa giống như xe buýt hay xe lửa kiếp trước, có thể trở nhiều người, phí tổn mọi người chia nhỏ ra cùng đóng, khiến võ giả dưới Quân cảnh có thể đi đến nơi mình muốn nhanh nhất.
Mà tại sao phải dùng phương tiện di chuyển trong thành? phải biết Cổ Tôn Quận thành chiếm diện tích không biết bao nhiêu, phân làm rất nhiều khu, ở trong thành không thể lăng không phi hành, nếu như ngươi dựa vào đi bộ thì thời gian tiêu tốn khá lớn.
Trong Cổ Tôn thành cao thủ nhiều như mây, trị an tốt vô cùng, ai cũng không dám nháo sự, bất quá những cái nơi bẩn thỉu nơi hẻo lánh như xóm nghèo chắc chắn sẽ có chút bí mật không muốn người biết, tuy nhiên mặt ngoài thì Cổ Tôn Thành khá hòa bình.
Diệp Bắc thân là Diệp gia đại thiếu gia, trước khi rời đi cũng có gửi phi chu của mình trong nhà xe, phi chu của hắn là thượng phẩm phi chu, khá là mắc, bên trong phi chu tự thành tiểu không gian, là một căn phòng rộng lớn có đủ trang thiết bị tiện nghi phục vụ sinh hoạt hằng ngày, phi chu cũng có thể tự lái một cách an toàn đến địa điểm mình muốn đến, chỉ cần có bản đồ hoặc nhớ địa chỉ.
Dựa theo hắn phỏng chừng, tòa quận thành này có diện tích gần bằng một nữa địa cầu, bên trong quận thành còn có biển cả, có thể nghĩ Cổ Tôn Quận Thành lớn bao nhiêu, người bình thường nếu đi bộ có lẽ đến chết cũng không ra khỏi tòa quận thành này.
Cái này không giống một tòa quận thành, ở bên trong này Vương Bá Ngưu thấy sẽ thấy núi non trùng điệp, biển cả rộng lớn, sơn mạch rừng rậm ngút ngàn, vô số sinh linh tồn tại không chỉ mỗi nhân loại, có người bình thường, có cường đại tu sĩ, có cường đại yêu thú, có cường đại quái thú, có cường đại chủng tộc sinh linh sinh hoạt, có thể nói là ngư long hỗn tạp, chân chính hòa bình, đó là không có khả năng, mà tất cả những thứ này đều bị Cổ Tôn Quận Thành Tường thành bao bọc lại giống như một tiểu thế giới nhỏ.
Vương Bá Ngưu tâm thần câu thông ngoại giới, hắn thấy hiện tại liền có rất nhiều địa phương khuất tầm nhìn diễn ra đốt giết cướp đoạt, ** dâm phụ nữ, hãm hại lẫn nhau,...
Thương Khung Hoàng Triều nhân thủ không có khả năng có thể quản lý hết Cổ Tôn Quận Thành, trong này có vô số tiểu thế lực lớn nhỏ cùng nhau cai quản, hợp tác giữ gìn Cổ Tôn Quận Thành.
Cổ Tôn quận thành chia làm chín mươi chín thành trì, do chín mươi sáu cường giả Hoàng Cấp Thống Lĩnh cai quản, mà đứng đầu là Cổ Tôn Quận Chủ, Hoa Thiên Song, Tôn Cấp cường giả tuyệt thế tọa trấn, mà Cổ Tôn Quận Thành có ba đại thế lực lớn tọa trấn ba cái đại thành còn lại, phân biệt là Diệp Gia Bắc Phù Thành, Lâm Gia Thiên Hành Thành, Cao Gia Thiên Thanh Thành.
""Ta đói quá, chúng ta đi ăn trước đi? Đi một tý phía trước là đến Diệp gia rồi, tửu lầu này rượu thịt rất ngon.” Đi qua một nhà nổi danh quán rượu, Diệp Bắc dừng phi chu lại, xoay đầu nhìn Vương Bá Ngưu dò hỏi.
Vương Bá Ngưu nghe vậy, nhớ tới bản thân lâu rồi chưa ăn, dù là võ giả cảnh giới như hắn không ăn cũng không sao, nhưng trước kia từng là phàm nhân, không ăn uống cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cho nên Vương Bá Ngưu gật đầu nói: “Có thể.”
Sau đó hai người liền đi vào Vạn Hương Lâu Quán rượu.
Trong tửu lâu, lầu một đã chật kín người, hai người trực tiếp liền đi lên lầu hai, lầu hai có mấy trăm phòng độc lập nhưng hiện tại cũng đã đầy phòng.
Bọn hắn tiếp tục trên lầu ba, lầu ba mỗi phòng là một tòa biệt viện nhỏ, phong cảnh tú lệ, nhưng lúc này đã đủ người.
Bọn hắn tiếp tục bước vào lầu bốn, cũng là lầu cuối cùng, chỉ dành cho khách quý, Diệp Bắc hắn thân là đại gia tộc con em, lại là con trai độc nhất của Diệp Sơ Thần, cho nên cũng tính là khách quý, có vé víp đi vào đàng hoàng, lúc này đây lầu bốn chỉ còn một phòng trống.
""May quá, vẫn còn một phòng trống!"" Diệp Bắc nở nụ cười, tiến đến ý đồ đặt phòng.
""A..u...đây là ai đây, không phải là tiểu Bắc hay sao..."" Đột nhiên một thanh âm quái dị cất lên từ đằng sau lưng.
Diệp Bắc vẻ mặt tức giận nhìn về phía thanh niên vẻ mặt tà khí đằng sau, quát khẽ:
""Hoa Nhật Quỳnh, lão tử với ngươi không quen không thân, đừng gọi như thể thân quen lắm vậy.""
""Ai..nga...ngươi khi dể nhân gia, lần trước ngươi còn hôn ta, giờ này lại biểu lộ vô tình vậy, nhân gia đau lòng a.."" Thanh niên phía sau giả bộ ôm ngực, sắc mặt u oán nhìn Diệp Bắc, ánh mắt phảng phất đột nhiên toát ra hơi nước, giống như muốn khóc.
""Lăn...!"" Sắc mặt Diệp Bắc khó coi, nhanh chóng đi tới quầy đặt phòng.
""Chậm đã, phòng này bản cô nương muốn!"" Hoa Nhật Quỳnh thanh niên lướt nhanh đến quầy, khi hắn đi ngang qua Vương Bá Ngưu, Vương Bá Ngưu ngửi thấy một mùi thơm ngát,lúc đi ngang qua, Vương Bá Ngưu nhìn rõ được khuôn mặt thanh niên này, mắt hai mí to tròn, da trắng bạch, môi hồng, ăn mặc nữ trang quần áo, tóc dài xõa ngang vai, nếu không phải cái hầu kết dưới cằm, Vương Bá Ngưu còn tưởng phía trước là một đại mỹ nhân đâu, sắc mặt hắn khẽ nhíu lại, trong lòng thầm mắng:
""Cmn, ở đâu cũng có nhân yêu!""
""Ta đến trước mà?"" Diệp Bắc phẫn nộ nhìn Hoa Nhật Quỳnh, quát.
""Làm sao, muốn ăn đòn hả?"" Hoa Nhật Quỳnh giơ lên phấn quyền, uy hiếp nói.
Nghe vậy sắc mặt Diệp Bắc lóe lên vẻ kiêng kỵ thật sâu, nhưng khi nhìn thấy Vương Bá Ngưu tủm tỉm nhìn mình, hắn lấy lại dũng khí, quát lớn:
"Lăn, hôm nay ta đi với Vương lão, ngài thân phận tôn quý, tiểu tử ngươi dám cả gan dành chỗ với ta?""
Nghe vậy Hoa Nhật Quỳnh tò mò xoay đầu lại nhìn Vương Bá Ngưu.
Chỉ thấy Vương Bá Ngưu tuy trang lão giả khuôn mặt, nhưng khuôn mặt lại không có một nếp nhăn, chỉ có râu bạc khiến hắn trở nên già dặn hơn, tóc bạc dài bay phất phới, lại mặc thêm cổ trang trang phục nhìn có vẻ rất có phong thái Tiên Phong Đạo Cốt.
Hoa Nhật Quỳnh thanh niên đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Bá Ngưu, trong mắt nổi lên hơi nước, vứt cái mị nhãn cho Vương Bá Ngưu, giọng nói điền đạm đáng yêu nói:
"Vị lão nhân gia đẹp trai này, ta đói bụng, ngươi có thể nhường cho nhân gia lần này được không?""
Vương Bá Ngưu liếc xéo Hoa Nhật Quỳnh một chút, nói: “Hư hỏng đồ vật, lập tức từ trước mặt lão phu biến mất!”
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Nhật Quỳnh phẫn nộ quát khẽ.
“Bò sát! Thật sự là quá ồn ào!” Vương Bá Ngưu lạnh lùng quát lớn một tiếng, thân hình như thoáng hiện, chớp mắt tới gần trước mặt Hoa Nhật Quỳnh, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ Hoa Nhật Quỳnh, đưa lên cao, lạnh lùng nói: “Ngươi nói quá nhiều lời.”
Nói xong, Vương Bà Ngưu mặc kệ ánh mắt kinh hoảng của Hoa Nhật Quỳnh, mạnh mẽ bóp chặt bàn tay lại, đầu lâu của Hoa Nhật Quỳnh liền bị hắn bóp nát, não óc đỏ trắng trong hư không phun trào văng tứ tung.
Nghe Vương Bá Ngưu nói vậy,Diệp Bắc kinh hoảng liền bắt đầu đặt phòng, trong lòng âm thầm hoảng sợ nói:
""Ngoài biến thái ra, Diệp Thiên Hùng cẩu vật này lại sát ý quả quyết như vậy, Hoa Nhật Quỳnh tiện nhân chỉ hơi nói nhiều liền bị hắn giết chết, quả thật cầm thú!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT