""Ma chủ, Diệp gia gia chủ gửi cho chúng ta thư mời tham dự tang lễ khuyển tử và con dâu của hắn."" Diệp Thiên Lý xé rách hư không xuất hiện bên cạnh Vương Bá Ngưu, cung kính dâng lên thư mời.

""Ân, ngày mốt bắt đầu thực hiện nghi lễ à, hảo hảo hảo, xem ra hôm nay ta phải làm gì đó..."" Vương Bá ngưu nghiền ngẫm, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu hắn.

""Được rồi, ngươi lui ra đi."" Vương Bá Ngưu phất tay. Hắn đuổi tiểu Lý đi để một mình thực hiện tà ác kế hoạch.

Hắn mặc lên Ám ảnh áo choàng, thân thể tìm hành trong hư không đi tới Diệp gia.

Lúc này đây khác hẳn với không khí hân hoan, vui tươi của đám cưới lần trước hắn đến, lần này khắp Diệp gia một mảnh không khí âm trầm.

Người người đội khăn tang, sắc mặt ai nấy đều khó coi, khắp Diệp gia đều treo nhiều bức vải trắng phủ xuống, mùi nhan khói nồng nặc khắp nơi, nhiều đến nỗi khói bay lượn lờ sà xuống mặt đất, như chốn Tiên cảnh.

Vương Bá Ngưu vượt qua đám người, đi thẳng tới từ đường, nơi đặt xác chết của Diệp Sinh và Phạm Băng Băng.

Nơi đây là hai vị trưởng lão Võ Quân cảnh thủ hộ, vì từ đường là nơi đặt bài vị của các đời Diệp gia dòng chính, và sau vụ Vương Bá Ngưu thần không biết quỷ không hay lẻn vào gieo vạ, nên hiện tại nơi đây số lượng người canh gác khá đông và nghiêm cẩn, từng đội tộc nhân chia ra làm năm người canh gác khắp ngõ ngách, chưa hết, còn nhiều tai mắt ẩn núp trong bóng tối quan sát, đảm bảo một con ruồi cũng không lọt.

""Thế này cũng cướp xác cũng khó khăn đây..."" Vương Bá Ngưu thầm nghĩ.

""Khí linh, có vật gì có thể tráo thật lấy giả không?"" Vương Bá ngưu tinh thần câu thông hệ thống, hỏi.

""Trong Đại Cướp Đoạt thuật của ký chủ có một nhánh gọi là Tiểu Chuyển di thuật đấy ký chủ. Có thể lấy vật đỗi vật, Lấy thật đỗi hàng kém chất lượng."" Khí Linh đáp.

Tâm thần hắn dùng Chư thiên Gíam Định thuật giám định Tiểu Chuyển di thuật.

Vật phẩm: Tiểu Chuyển Di thuật.

Đẳng cấp:Thiên cấp

Công dụng: Hoán đỗi giả lấy thật, nếu nâng cấp thành Đại Chuyển di thuật, một trong ba ngàn đại đạo bí thuật, có thể chuyển di ký ức, ngũ tạng lục phủ, huyết mạch của kẻ địch yếu hơn bản thân tới bên cạnh, không đánh mà thắng tuyệt thế đại đạo bí thuật.

Lưu ý: Tiểu chuyển di thuật chỉ có thể hoạt động khi bàn tay hay bộ phận chạm vào vật hay liên quan tới vật mới có thể hoán đỗi.

Vương Bá Ngưu đưa bàn tay đặt lên quan tài của Diệp Sinh, tâm thần mặc niệm:"" Chuyển di.""

Thoáng chốc, một luồng sáng huyền ảo trong bàn tay hắn xuyên qua tấm quan tài, luồng sáng ấy bảo phủ khắp thân thể Diệp Sinh.

Trong nháy mắt, thân thể Diệp Sinh biến mất, chui vào túi trữ vật của Vương Bá Ngưu. Nhưng luồng sáng ấy vẫn chưa kết thúc, Vương Bá Ngưu biết bản thân phải đưa ra một vật thay thế mới chân chính hoàn thành bí thuật.

Hắn nghĩ nghĩ, từ hệ thống cửa hàng trong Tạp vật khu, hối đoái chiếc nón xanh bộ đội cụ hồ.

Vương Bá Ngưu có một cỗ tình cảm đặt thù với nón xanh, cho nên hắn quyết định dùng nón xanh làm vật thay thế thân xác của Diệp Sinh.

Bàn tay khẽ chạm vào chiếc nón xanh, luồng ánh sáng huyền ảo bao phủ nón xanh, trong giây lát truyền tới bên trong quan tài.

Đối với quan tài của Phạm Băng Băng, hắn lại từ trong tạp vật khu hối đoái một chiếc sừng trâu dài, đặt vào trong quan tài của nàng.

Đại Nón Xanh, Đại sừng trâu, chính là hai món thánh vật của Sắc Lang giới, được chúng sắc lang tôn thờ nhiều đời, tôn sùng nó không phải là không có đạo lý.

Hắn nghĩ hai món "thánh vật" này sẽ lộ diện khi Diệp gia mở nắp quan tài làm lễ, lúc đó....

Tình cảnh hẳn rất kích thích thị giác đi?

Vương Bá Ngưu đường đường chính chính đi ra từ đường, trong lòng cảm giác thật sảng cmn khoái, do bận suy nghĩ nên sử lý hai cỗ thân xác này thế nào, trong vô tình hắn rẽ nhầm vào con đường khá vắng vẻ trong Diệp gia.

""Ồ, đấy không phải là Diệp Thiên Hùng lão cẩu sao?"" Vương Bá Ngưu đột nhiên phát hiện một vị trung niên nam tử từ trong hư không bước ra, đội áo choàng màu đen bao phủ khắp người.

Diệp Thiên Hùng liếc ngang liếc dọc, dường như không thấy ai xung quanh mới bắt đầu nhanh chóng bay tới một căn cung điện gần đó, nhẹ nhàng vượt qua nhiều đạo phòng tuyến của những người hầu thị nữ, nhanh chóng đột nhập vào một căn phòng riêng.

""Trong gia tộc mình mà cũng lén la lén lút, hẳn là có bí mật gì đó giấu không cho người khác biết sao?""

""Nhưng cmn sao ta cứ cảm giác sắc mặt Diệp Thiên Hùng lão cẩu giống như...sắc mặt lúc ta lén lút hóa thân sát vách lão vương động phòng vợ người khác thế nhỉ?"" Vương Bá Ngưu nghi hoặc.

""Không được, lão tử phải xem cho rõ ràng, biết đâu....có thu hoạch ngoài ý muốn đây?""

Vương Bá Ngưu hóa thân hắc ám, nhanh chóng lướt xuyên qua mà không làm kinh động đến người khác, cuối cùng dừng chân trước cửa phòng, vận dụng kỹ năng của Hắc Ám áo choàng, nhanh chóng đi xuyên qua bức tường.

Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một trung niên mỹ phụ đang ngồi trên người Diệp Thiên Hùng thi triển tuyệt kỹ cưỡi ngựa xem hoa, khi nhìn thấy gương mặt mỹ phụ ấy, Vương Bá Ngưu trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

""Đây không phải là vợ của Diệp gia đại trưởng lão, Lãnh Tuyết Cơ?Cmn, phải ghi lại video này mới được, đây là thu hoạch lớn a.."" Vương Bá Ngưu trong lòng âm thầm kinh hỉ, lấy ra ghi hình ngọc giản, bắt đầu ghi lại.

Đây tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý muốn!

------Đoạn hương diễm này thu gọn lại-------

Sau một tiếng mây mưa, Diệp Thiên Hùng nằm ôm chặt Lãnh Tuyết Cơ, gương mặt ai nấy đều tràn ngập thỏa mãn.

""Diệp ca, ngươi vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, ai như Diệp Thiên Hà lão già, chưa được hai phút đã nằm lăn ra một bên ngáy khò khò, làm người ta phải tự mình an ủi mình."" Lãnh Tuyết Cơ dùng ngón tay xinh đẹp vẽ lên một vòng tròn trước ngực Diệp Thiên Hùng, oán giận nói.

""Không phải đã có ta sao, tiểu Hà cày ruộng không được, khiến ruộng đất hoang phế, đã có ta thay hắn cày ruộng, nếu hắn biết có lẽ sẽ cảm ơn ta đi. "" Diệp Thiên Hùng tà tà cười, ngón tay thò vào hai bên đồi núi xoa bóp, khiến Lãnh Tuyết Cơ uốn éo cơ thể, miệng rên rỉ.

""May mà mấy năm nay có ngươi bên cạnh ta, Hùng ca, làm ta biết thế nào là hạnh phúc.."" Lãnh Tuyết Cơ nồng nàn đặt môi hôn lên môi Diệp Thiên Hùng, ôn nhu như nước, ánh mắt thâm tình nói.

"" Có người xuất hiện trong đời ta là chuyện may mắn nhất cuộc đời ta-Cơ nhi, ngươi sinh ra cho ta Diệp Minh tiểu tử, khuôn mặt gần giống ta hồi trẻ, lại mang thiên phú tu luyện thiên tài, chỉ là...haizzzz..."" Diệp Thiên Hùng thở dài một hơi, buồn bã nói.

"Hùng ca đừng bi quan, chỉ cần ngươi tấn cấp Cái thế Hoàng giả, liền sẽ sợ lão bất tử Diệp Thiên Hà sao, lúc đó ngươi diệt đi lão cẩu đó cùng Diệp Thiên Hà nhất mạch, lúc đó Hùng ca ngươi một người độc đại, lúc đó ta lén lút dịch dung, thì sẽ chân chính xuất hiện bên cạnh ngươi, lúc đấy chúng ta sẽ nói sự thật cho Diệp Minh, hắn sẽ hiểu nỗi khổ của chúng ta."" Lãnh Tuyết Cơ tràn đầy hi vọng, nói.

Diệp Thiên Hùng khẽ lắc đầu, thở dài, từ lúc thấy Diệp Sinh cùng Phạm Băng băng tử vong, hắn hộc máu ngất xỉu, tu vi rớt xuống một tiểu cảnh giới, hiện giờ hắn đang kiếm thiên tài địa bảo chữa trị vết thương, mới có cơ may còn tiềm lực đột phá Cái Thế Hoàng giả.

""Ngươi buồn chuyện Diệp Sinh sao?"" Lãnh Tuyết Cơ tưởng hắn còn buồn Diệp Sinh, giả vờ hỏi, nhưng trong lòng lại vui vẻ, Diệp Sinh chết, thì Diệp Minh sau này chắc chắn leo lên chức gia chủ, nàng còn vụng trộm vui vẻ mấy ngày nay đâu.

""Ừ, đáng chét cẩu tặc động phòng, phế đi nòi giống của hắn, nay lại bức hắn cùng con dâu đột tử, quả là trời đánh cẩu tặc, nếu ta biết được hắn là ai, tuyệt đối khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong."" Diệp Thiên Hùng giận dữ, hung ác nói.

""Hừ, lão cẩu, không biết ai sống không được chết không được đâu?"" Vương Bá Ngưu âm thầm cười lạnh, sát ý trong mắt trào dâng.

""Không phải cách đây hai mươi lăm năm ngươi cũng y chang tên súc sinh đấy sao, mạnh mẽ cường đoạt lần đầu ta, đeo nón xanh lên đầu Thiên Hà lão già, rồi vụng trộm với ta cho đến nay.."" Lãnh Tuyết Cơ mỉm cười, trêu chọc hắn.

""Khụ...Cơ nhi, đấy là tình huống đặc biệt..ai bảo ngươi xinh đẹp động lòng người quá làm gì?"" Diệp Thiên Hùng mặt già đỏ lên, ho khan, đáp.

""Cmn, hai mươi lăm năm làm sát vách lão vương vụng trộm ngủ với quả phụ, còn đoạt trinh trắng người ta, cầm thú a...tội nghiệp Thiên Hà lão bất tử đội nón hai mươi lăm năm, mà đau đớn hơn là con trai lão thật ra là con trai của hai đôi gian phu dâm phụ này."" Vương Bá Ngưu đứng kế bên nghe Diệp Thiên Hùng nói vây, âm thầm mắng:"" cầm thú!"" Nhưng hắn tự động quên đi bản thân mình còn cầm thú gấp ngàn lần Diệp Thiên Hùng.

""Nếu đoạn clip này truyền tới tai Diệp Thiên Hà, không biết lão sẽ làm ra động tác gì? giết con trai rồi liều mạng giết đi đôi gian phu dâm phụ này sao?"" Vương Bá Ngưu hưng phấn nghĩ.

-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play