Rào cản lớn nhất của phụ nữ và phụ nam chính là bộ phận sinh dục.Chính thứ đó là nguyên nhân cho những việc ngượng ngùng ẹ thẹn của nam lẫn nữ.

Bởi thế nên con người đã sớm đặt ra những điều luật tự nhiên để kìm hãm lại sự hoang đã của hai giới tính này.Nhưng cái gì càng cấm thì lại càng khiến con người ta tò mò.

Uyên Bích lúc này cũng vậy.Dù từ xưa tới nay bị bạo hành đủ kiểu nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ bị lăn mạ hay đánh mất thứ quý giá của người con gái.Bởi thế nên 15 năm cuộc đời cô chưa từng khai nhãn.Và hôm nay cô muốn làm điều đó với sư huynh của mình.

Thực sự rằng Long đã bất tỉnh mấy ngày liền.Liệu hắn có tỉnh dậy hay không thì Uyên Bích không biết.Nhưng nếu như tệ nhất rằng hắn sẽ bất tỉnh mãi mãi thì cô cũng phải cố mà làm quen với việc nhìn thấy hắn mỗi ngày.

Uyên Bích đã bắt đầu tim đập mạnh thở hơi nhanh khi tiến gần lại Long.

-Sư huynh!(Thở nhanh tiến lại ngồi cạnh Long). Muội làm việc này không phải gì muội có ý đồ xấu mà là muội phải tập làm quen cho trường hợp xấu nhất.(Đỏ mặt hai tay ôm che bộ ngực). Vả lại huynh cũng từng nhìn thấy muội như vầy nên hôm nay muội xem lại thì cũng là công bằng.

Nói xong Uyên Bích quay người Long về phía mình.Cô nhìn khuôn mặt thanh niên gần trưởng thành thì cô có chút ngượng ngùng.

Từ tốn tháo từng nút thắt phần trên.Khi hoàn thành cô nhẹ nhàng tháo ra chiếc áo của Long.Chiếc áo nhiều ngày không giặt dính đầy mồ hôi và cả mùi máu.Nhưng nó lại cho Uyên Bích cảm giác an toàn như được che chở.

Cô ta lúc này tò mò mà dùng tay sờ vào người của Long.Từ trước tới này cô chỉ toàn phục vù mấy người bụng phệ hôi hám.Cô chưa từng gặp qua thần hình nào cơ bắp đầy người như Long.Bởi thế nên cô cực kỳ thích thú.

Sờ soạt khắp nơi ấn ấn các kiểu nhưng khi ấn ngay vào chỗ đau ngay gần hai cánh tay cô liền thấy mình đi quá trớn.Vì đã làm Long đau được biểu hiện trên nét nhăn mặt vừa xuất hiện của hắn.

Uyên Bích trấn tĩnh tinh thần sau đó lấy nồi nước nhúng vào là một mảnh vải từ bộ quần áo rách cũ lúc trước của cô.

Rất nhẹ nhàng cô lấy tấm vải chấm vào người Long.Sau đó kỳ rửa sạch sẽ từng ngóc ngách ở phần thân của Long.

Rất kỹ lưỡng và nhiệt huyết.Cô làm đến nỗi mà hăng say quên cả vị trí áp sát người vào phần thân của Long để kỳ lưng cho hắn.

Mặc dù ý thức hắn có mờ nhạt nhưng bản năng của thằng đàn ông luôn tồn tại.Ngay lúc này thằng em của hắn đang giơ tay chào cờ đảng và hát quốc ca chào cờ ngày quốc khánh.

Uyên Bích thì cứ thỏa mái mà áp sát cơ thể căng mọng đang trưởng thành vào người Long để thỏa mãn nỗi niềm muốn kỳ cọ.

Sau khoảng thời gian rất lâu Uyên Bích đã hoàn thành phần thân.Còn phần còn lại thì cô đang có vẻ bối rồi.

‘Có nên làm luôn phần dưới không.Nhưng nó chỉ là một phần nhỏ với lại lỡ như sư huynh thức dậy thì sao.Không được không được.Dù đây chỉ là phần nhỏ nhưng nếu không được vệ sinh kỹ thì nó cũng gây hậu quả rất nặng.Phải làm phải làm mới được.’

Một cuộc tự luận đã hoàn thành và quyết định của cô là phải làm.

Lại rất từ tốn cô tháo ra chiếc quần.Chiếc quần ban đầu nó dài tận bàn chân nhưng bây giờ thì chỉ bằng cái quần bơi.

Vẻ mặt cô lúc này đã nhăn lại vì bị nhắm tịt hai mắt khi trước mặt cô lộ ra thằng em đang mừng ngày quốc khánh.

Sự thẹn thùng thiếu nữ đã dần dần được cô nàng này khắc phục.Rất nhanh sau đó vẻ mặt cô đã trở lại bình thường.

Ngay sau đó cô lại tiếp tục công việc.Kỳ rửa nhưng việc cô làm lần này rất qua loa không từ tốn như lần trước.Đến khi xong việc thì tình hình ở dưới chỉ dưng ở cái tầm là tạm được.

Uyên Bích sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại về lại góc của mình mà tự nhủ:

-Ngày mai mình sẽ làm tốt hơn.

Nhớ lại cái viễn cảnh lạ lẫm khi nãy khiến cô như lạc vào khoảng hư không.Cô rất hối hận vì đã không hoàn thành nhiệm vụ triệt để khiến cho phần dưới của Long không được sạch sẽ.

Bản thân cô là phụ nữ cô biết việc giữ vệ sinh phía dưới là cực kỳ quan trọng nếu chỉ làm quoa loa sẽ khiến cho các loại bệnh nguy hiểm nảy sinh.Bởi thế nên cô cảm thấy cực kỳ tội lỗi mà dằng dặc bản thân.

Lúc này thì Cường Thực đã quay trở lại.Nó đậu ngay cửa sổ thấy Long đang ngủ còn Uyên Bích thì đang thu mình trông rất hoảng sợ.

Nếu như Cường Thực không hiểu rõ tình hình hiện tại thì nó đã cứ ngỡ đang nhìn hậu quả của một cuộc xâm hại nào đó.

Nó nhìn Uyên Bích thất thần nó chíp lên một tiếng kêu Uyên Bích.

Cô ta lúc này cũng phần nào trấn tỉnh.Nhìn thấy cường thực cô liền đi đến hỏi;

-Cường Thực!Mày đi đâu sáng giờ vậy.

Cường Thực chẳng thể nào nói được nên nhanh chóng nhả từ trong miệng ra một chiếc nhẫn.Uyên Bích thấy thế liền nhanh chóng chụp lấy.

Cầm chiếc nhẫn trong tay cô tự hỏi:

-Rốt cuộc dạ dày của mày còn chứa được vật gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play