Trời lúc này thì tối có 2 người đói bụng,1 linh hồn mệt mỏi.Đó không ai khác là Long Uyên Bích và Đại Thần Pháp.Họ đang cùng nhau đi săn thú.

Nhưng chuyến đi lại không thuận.Khi mà tất cả động vật đều đã ngủ còn những con thú hoạt động về đêm thì đã ẩn nấp tỉ mỉ.

Bởi thế nên mọi nổ lực tìm kiếm của họ đều trở thành công dã tràng.

Uyên Bích lúc này đã kiệt sức nên ngồi bẹp xuống tại chỗ.

Long thấy thế bèn nói:

-Thôi nghỉ mệt một lát rồi đi săn tiếp.

Uyên Bích nghe thấy liền lắc đầu nói:

-Thôi không được đâu.Muội đi không nổi nữa rồi.

Đại Thần Pháp cũng đồng ý nói:

-Đúng vậy đó.Dù có cố cũng vô ích thôi.

Động vật ở đây quá ít.

Long nghe vậy mà phản đối:

-Không đâu!Ở đây nhiều động vật lắm.Chính mắt con nhìn thấy có hàng trăm con thỏ đen chạy lòng vòng vào ban đêm.

Uyên Bích dù đang mệt mỏi nhưng cũng cố gượng dậy nói:

-Đó là loài Thỏ Nấm.Chúng sống theo bầy đàn và hoạt động vào ban đêm.Loài này phổ biến ở khắp mọi nơi vì số lượng cá thể rất lớn.

Nhưng ở đây quả nhiên không có một con.Muội cũng thấy viêc này quá kỳ lạ.

Uyên Bích nói xong liền sinh ra một nghi vấn rằng có một loài vật gì đó đã khiến cho chúng bỏ đi.

Ngay lúc này Uyên Bích mới sực nhớ một thông tin:

-Con nhớ không nhầm rằng là mọi người đang bàn tán nói về khu vực ở đây xuất hiện một con dã thú.Chắc nhờ vậy mà lũ thú đã bỏ chạy.

Long nghe thấy liền nghi vấn hỏi:

-Muội có biết hình dáng con dã thú đó ra sao không?

Uyên Bích chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu rồi nói:

-Sự thật là không ai biết cả.Họ chỉ đồn thổi nhau rằng là con dã thú này chỉ trong một đêm nhưng lại có thể tàn phá gần hết khu rừng.

Ví dụ như cành cây đằng kia.

Uyên Bích chỉ tay vào gốc cây cổ thụ đã bị Long quật đổ trong lúc điên loạn.

Long lúc này rợn người nói:

-Thật ra thì cái đó là do anh làm.

Đại Thần Pháp khó hiểu hỏi:

-Dạ!Tại lúc con đói con đã vô tình ăn một thứ cỏ dại được một con heo đầy cỗ ngử trên người.Sau khi con ăn toàn bộ cơ thể con tràng đầy năng lượng.

Nhưng thứ năng lượng này quá lớn lên bắt buột con phải giải tỏa nó.

-Và thế là con đã tàn phá gần hết khu rừng.

Long chỉ biết cười ngượng dụi mũi trả lời:

-Dạ đúng!Hehehe....

Từ trong bóng đêm một tiếng nói phát ra:

-Thì ra là vậy....

Long nghe thấy liền nghiêm túc nhìn xung quanh:

-Ai vậy?

-Có cần biết ta là nữa à?

Long không nhún nhường mà thẳng thừng trả lời:

-Lộ diện đi.

-Haiz......Buồn thật lần đầu có cảnh huyền bí mà lại bị cắt ngang.

Vừa nói xong một bóng người từ trên cây cao rơi xuống.

Tướng người ốm và cao,mái tóc bù xù đôi mắt to tròn lộ toàn tròng đen.Ngay khi vừa nhìn thấy Uyên Bích hoảng hồn hết lên:

-Bất Nhân.

-Bất Nhân?Là ai(Long hỏi)

Bất Nhân đứng dưới ánh trăng lộ đúng đôi mắt cất giọng:

-À há.Có công chúa một nước nhớ tới tên ta.Thiệt vinh hạnh hóa.

Lời nói vui vẻ ngay lập tức chuyển sang khủng bố ngay phút chốc:

-Nhưng tao không có việc với mày ngày hôm nay.Mà là tao có việc với thằng này.

Cánh tay Bất Nhân hướng về phía Long.Hắn nhìn thấy mình bị chỉ liền thắc mắc hỏi:

-Tại sao lại là ta?Ta với người nào có quen nhau.

Nghe thấy mà tiếng cười khúc khích nhưng bị che miệng của Bất Nhân cất lên:

-Không quen nhau....khúc khúc......Rõ ràng là có quen mà sao ngươi quên sớm quá.

Long lúc này cảm thấy có cái gì đó bất thường ở tên này điều đó khiến hắn nổi điên lên:

-Rốt cuộc là sao?Ngươi nói thẳng ra đi.

Ngay lúc này thân hình Bất Nhân mới lộ diện hoàn toàn dưới ánh trăng.Mang một nụ cười tên khuôn miệng với cái nhìn to tròn đôi mắt đã khiến cho Long gợn người:

-Có phải ngươi đã ăn thứ quả dại được canh giữa bởi cỗ ngữ trư phải không?

Long nghe thấy liền biết chuyện gì nên nhanh chóng thú nhận:

-Đúng!Là ta ăn

Tiếng cười khúc khích lần nữa phát ra:

-Khúc Khúc....Thú vị đó....Gan dạ đó.....Tao sẽ chặt cỗ mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play