Vương Phong và Đại Hùng được xếp vào cùng một phòng chung với 6 người khác, diện tích tương tự phòng ký túc xá nhỏ hơn một tí. Mọi người bắt đầu nói chuyện trao đổi vì muốn đến kinh đô phải mất đến mấy ngày hành trình.
Qua một hồi tiếp xúc, cả hắn và Đại Hùng đều nhận ra được bọn họ và 6 người kia bất đồng. Kẻ nham nhở, kẻ lười biếng, một người lại hay lấm lét... tóm lại chỉ có thể coi như xảo hợp mà thôi.
- Này ngươi nói xem có phải chúng ta cuối cùng cũng sẽ giống bọn chúng.
Cả hai đứng trên boong tàu hóng gió, Đại Hùng không nhịn được liền hỏi. Vương Phong không vội nói, suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng.
- Không biết ngươi thế nào nhưng ta sẽ không như thế bởi vì ta còn có gia đình và người bên cạnh, còn có lý tưởng nữa...
- Ta cũng sẽ thế, dù cho thức tỉnh Phàm Thổ nhị đẳng nhưng ta vẫn luyện tập hết mức, ngày ta ngủ có 4 giờ thôi, còn lại là đi làm và 3 giờ luyện tập.
Nhớ đến Hữu Sinh từng lý giải qua, thuộc tính của tu sĩ chia làm bốn bậc phổ biến nhất Phàm, Linh, Hư, Chân và mỗi bậc chia làm cửu trọng. Riêng hắn là Phàm Mộc ngũ đẳng đã cảm thấy rất yếu, không ngờ người bạn mới này còn tệ hơn ba đẳng.
Hắn không giỏi an ủi nên chỉ còn cách đổi sang đề tài khác.
- Nhà ngươi rất khó khăn sao?
- Phải, vì cha ta cờ bạc suốt ngày, mẹ thì có chút bệnh tật lại còn ba đứa em nhỏ nên ta phải đảm đương hết thảy.
Vương Phong tròn mắt kinh ngạc, chẳng ngờ thiếu niên thường cười cười chất phác với hắn lại có gia cảnh túng thiếu đến bực đó.
- Ha ha, ngươi cứ vững chí, ta tin thiên đạo không phụ người có tâm, trời cao sẽ không tuyệt đường người kiên định.
- Hy vọng ngươi cũng như vậy, nhưng không biết chúng ta có ngày trở thành cường giả không?
Không phải Đại Hùng hắn không có lý tưởng lớn mà sự thực về tư chất thuộc tính quá khó thay đổi, ước mơ là một chuyện nhưng cũng phải đặt nó trong giới hạn có thể xảy ra mới đủ tâm nuôi dưỡng chứ.
Hắn lại suy nghĩ để trả lời Đại Hùng thế nào, hồi lâu mới kiên định thốt ra một chữ.
- Được.
- Cảm ơn
Trải qua một đêm tu luyện cật lực trong không gian giới chỉ khiến năng lượng Vương Phong tinh tiến không ít, mặc dù ở chung nhưng mỗi giường đều có màn che kín mít nên chẳng lo có người phát hiện.
Trên phi thuyền có rất nhiều khu vực, lúc này cả hai người đang tiến về nhà ăn, với 60 khối Bạch Tinh mà mẹ Vương Phong dùng hết tiền trong nhà đổi lấy đủ cho hắn thoải mái ăn uống suốt chuyến đi này.
Nói đến tiền tệ, các vật phẩm thông thường được chi trả bằng tiền giấy như ở Trái Đất chỉ khác Khởi Nguyên đại lục lấy Gol làm đơn vị mà thôi. Tuy nhiên đó chỉ dùng để chi trả cho những vật dụng bình thường, bất cứ thứ gì liên quan đến tu sĩ đều phải dùng Linh Thạch để chi trả, trong đó Bạch Tinh là giá trị thấp nhất, trên đó còn có Lục Tinh, Lam Tinh... 1 khối Lục Tinh xấp xỉ 1000 khối Bạch Tinh vì không chỉ năng lượng lớn hơn gấp ngàn lần mà còn tinh thuần hơn rất nhiều, tương tự với các bậc tiếp theo của Linh Thạch.
Và 1 khối Bạch Tinh tương đương 1000 Gol trong khi lương tháng cả mẹ và dì hắn cộng lại mới khoảng chừng 10000 Gol mà thôi, nghĩa là hắn đang cầm 6 tháng dành dụm của hai người lao động chính trong nhà.
Vừa nghĩ đến hai ngườ phụ nữ tảo tần ấy, trong lòng Vương Phong lại có thêm mấy phần quyết tâm
- Phải hết sức tiết kiệm và nhanh chóng học cách kiếm tiền mới được.
Đại Hùng nhận lấy khối Bạch Tinh từ Vương Phong để đi mua thức ăn. Do nơi này toàn dùng thảo dược, yêu thú chế biến, khá bổ dưỡng cho tu sĩ nên phải chi trả bằng Bạch Tinh.
Đợi một lúc vẫn không thấy Đại Hùng trở lại liền khiến hắn cảm thấy không bình thường, gì chứ chuyện ăn uống thì vị bằng hữu này của hắn rất nhanh nhẹn.
Đi một đoạn hướng về phía nhà ăn liền thấy phía trước tụ tập rất nhiều người, đâu đó nghe thấy tiến Đại Hùng nên Vương Phong vội vàng tiến lại. Đầu tiên lọt vào tai là giọng nói khá chua chát của một cô gái.
- Ta không cần biết, ngươi phải bồi thường.
Người vừa bị hét vào mặt không ai khác chính là Đại Hùng, tay còn cầm hai phần cơm nóng hổi vừa mua xong.
- Nhưng là ngươi không nhìn kỹ va phải ta nên...
- Còn cãi, thứ phế vật như ngươi thì đáng gì, đừng nói nhiều, 50 Bạch Tinh, không có thì đừng trách ta bảo ca ca xử lý ngươi.
Thấy bạn mình có vẻ yếu thế lại thật thà không nói được nửa lời nên hắn vội vàng tiến lại hỏi.
- Có chuyện gì thế?
- Hừ lại đến một tên phế vật.
Cô gái lập tức nhận thức thân phận Vương Phong là bởi bất kỳ học viên chính thức nào cũng có huy hiệu học viện cài trên áo, không cần phải đi đâu cũng cài nhưng đó chính là một đại biểu thân phận nên ai cũng muốn người khác nhận ra mình là một tu sĩ thứ thiệt.
Đại Hùng vẻ mặt khó xử kể lại sự tình một lần, sau khi lấy được hai phần thức ăn liền trở lại nhưng cô gái này vừa đi vừa xem điện thoại rồi còn quay lại nói chuyện với đám bạn ngoài sau, không thèm nhìn đường khiến hắn vô phương né tránh đổ ít thức ăn lên váy cô ta, phần sai về ai không cần phải nói nhưng khi nhìn thấy Đại Hùng chưa là học viên chính thức liền quay ngược đòi bồi thường.
Không nói thì thôi, vừa mở miệng thì cô gái đã ra ngay công phu sư tử ngoạm.
- Cái gì, bẩn một tí liền đòi 50 Bạch Tinh. – Vương Phong nhíu mày kinh ngạc, cái váy không đáng giá 5000 Gol chứ đừng nói 50 Bạch Tinh tương đương 50000 Gol
Thấy Vương Phong thất thố thì cô ta chỉ khoanh tay cười mỉa, có điều vẫn chưa chịu buông tha.
- Biết ngay là thứ nghèo kiết xác sẽ không có bạn bè khá giả, chẳng nghĩ đến nghèo và phế vật kết hợp với nhau sẽ thành cái dạng gì nữa.
Người xung quanh đại bộ phận không muốn dính liếu liền im bặt, còn lại một nhóm thích đổ dầu vào lửa, đảo lộn trắng đen liền phá lên cười phụ họa.
- Ha ha ha
- Ha ha ha, tiểu thư nói không sai a, đến 50 Bạch Tinh cho mỹ nữ còn không lấy ra nổi.
Đột nhiên lúc này cất lên một giọng nói trầm thấp mà cường điệu, nửa bất cần nửa mỉa mai.
- Thôi được rồi, coi như hôm nay bổn thiếu gia làm việc tốt liền mời tiểu thư một bữa, đồng thời bồi thường giúp hai tên phế vật này một phen, tránh để bẩn mắt tiểu thư thêm.
Một thiếu niên ăn mặc sang trọng, tay phe phẩy quạt giấy đúng kiểu một phú nhị đại bước ra, vừa buông lời nhục mạ hai người bọn hắn vừa giả dạng tốt lành.
- ...
Hai người Vương Phong cũng chẳng biết nói làm sao, nhìn điệu bộ tên kia liền biết chẳng qua là đánh chú ý nhan sắc vị tiểu thư này mà thôi, còn 50 Bạch Tinh dĩ nhiên không đáng nhắc đến với các gia đình giàu có. Chỉ tội Đại Hùng lúc này đã bị những lời nhục mạ đả kích không nhẹ, mặt mũi tối sầm, không chỉ mất mặt trước bạn bè đồng lứa mà còn trước mặt một nữ nhân xa lạ, có điều uất ức nhất chính là mọi chuyện đều không phải hắn sai, vậy mà không một ai đứng ra bênh hắn ngoài người bằng hữu mới quen này.
Thấy không khí hơi quỷ dị nên cô gái thả người đổi tư thế, giọng điệu thì vẫn giữ nguyên.
- Thôi được, bổn tiểu thư dễ tính, xem như nể mặt Quy thiếu đây, chỉ cần hắn quỳ xuống nói một lời xin lỗi liền coi như bỏ qua.
- Được, cứ theo ý tiểu thư.
Thiếu niên tươi cười nhanh chóng đồng ý như thể xem Đại Hùng thành một gia nhân, kẻ hầu của mình, muốn thế nào là sẽ thế đó. Có điều đợi một lúc vẫn thấy tên to con phế vật đứng đực ra khiến hắn bực bội, đã cho một cơ hội còn không biết nắm bắt, nghèo nàn mà còn giả danh nam tử hán.
- Còn không mau quỳ xuống xin lỗi?
Đại Hùng hơi lắc đầu nhưng nghĩ đến lúc này chẳng còn cách nào khác, 50 Bạch Tinh chính là cả năm tiền lương hắn tích góp, biết lấy đâu ra bây giờ. Ngay lúc hắn cắng răng run rẩy định hạ người liền có một cách tay đặt trên vai hắn.
- Dưới gối nam nhi có dát vàng, đây là 50 khối Bạch Tinh, cầm lấy.
Vương Phong nói xong liền lấy ra 50 khối Bạch Tinh rồi kéo Đại Hung vẫn còn ngây ngốc rời khỏi.
- Đứng lại
Vị thiếu gia kia đen mặt gằng giọng, đây là lần đầu tiên trên đời có người không chịu trèo thang hắn bắt, làm sao có thể không tức giận chứ.
Người ta đã không cho mình mặt mũi nên Vương Phong hắn cũng không cần nói chuyện kính trọng tử tế để làm gì.
- Còn chuyện gì nữa? Chẳng phải đã đủ Bạch Tinh sao?
- Vị tiểu thư này muốn tên phế vật kia quỳ thì hắn nhất định phải quỳ.
Lúc này mọi người xung quanh đã cảm thấy vị thiếu niên giàu có hơi quá đáng rồi, dù thế nào thì hai người kia đã không sai lại chịu nhịn một bước bồi thường mà còn cố ý làm khó dễ, vài người ức chế buộc miệng khó chịu.
- Vừa phải thôi chứ
- Đúng rồi, rõ ràng ta thấy cô ta đùa giỡn va vào người kia
- Thật quá đáng, có tiền thì giỏi lắm sao?
Thiếu niên tối sầm mặt tức giận, từ trong ba lô lấy ra một khối huy hiệu.
- Wow là chứng nhận của đệ tử hạch tâm học viện
- Thật sao, thiên kiêu thứ thiệt a
- Đúng rồi, muốn có chứng nhận này thì phải đưa giấy xác nhận bản thân mang thuộc tính có phẩm chất Linh trở lên.
- Đỉnh quá, Linh thuộc tính, hơn ngàn người có một mà thôi
Vương Phong hờ hững muốn đi tiếp, mấy loại chuyện này hắn không hề có hứng thú, mặt mũi thì có thể sau này kiếm lại, nhưng phiền toái thì phải tận lực tránh khỏi.
Có điều vị thiếu gia kia nào chịu từ bỏ, từ đằng sau hai người hét lớn, hai tay áp vào nhau, từng dòng năng lượng bắt đầu vận chuyển.
- Được lắm, không dạy dỗ các ngươi một lần liền quên thân phận của mình “Đại Địa – Cương Thổ Kích”
- Đánh rồi
- Rốt cục là không nhịn được nữa
Một số thân ảnh đứng phía xa quan sát từ đầu đến giờ miệng lẩm nhẩm, nếu ai nhìn sẽ thấy được trên ngực áo bọn họ đều có huy hiệu giống hệt tên họ Quy vừa phát động công kích, thiếu niên mang cặp kính cận cũng là một trong số đó, lúc này hắn đang có ý định ra tay nhưng vẫn muốn xem phán đoán của mình về Vương Phong có đúng không, nếu thực sự hắn phế vật liền ra tay giúp đỡ, xem như một hồi xảo ngộ.
Sau tiếng quát chừng hơn 40 giây thì thiếu niên kia kết ấn hoàn tất, năng lượng Thổ hệ lan tỏa khắp xung quanh, đặc biệt nếu người nào thuộc tính Thổ tư chất cấp thấp liền thấy mơ hồ một sự áp chế, đây chính là điểm mạnh của Linh Thổ, chẳng những cường đại hơn Phàm Thổ mà còn có tác dụng diệu kỳ như vậy.
Đại Hùng biết chính mình vô duyên gây họa nên muốn tiến lên vận dụng năng lượng cơ bản thi triển pháp chú sơ cấp, dĩ nhiên không cản được, sẽ bị thương nhưng hắn không thể để vị bằng hữu giúp đỡ mình nhiều thế này tiếp tục ra mặt chịu sào.
- Lùi lại.
Vương Phong nhẹ giọng nói với Đại Hùng, thật không ngờ tên Quy thiếu gia này lại vô lý như vậy, lùi một bước thì hắn làm được nhưng đã muốn tổn thương hắn cùng bạn bè hắn thì không được.
- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Chưởng”
Đã không đánh thì thôi, nếu đã bại lộ thì nhất định không để đối thủ trở mình mà dây dưa, càng kéo dài càng nhiều hệ lụy nên Vương Phong quyết tâm vận dụng tối thượng Mộc chú, chính là một trong hai khối ngọc giản Mộc hệ còn lại.
- Hả, tên kia cũng dùng được Pháp chú, không phải còn chưa là học viên chính thức sao, lấy đâu ra Mộc chú chứ, lại còn có họa đồ lạ như vậy
- Ta cũng chưa từng thấy, mà hắn kết ấn nhanh quá, hơn 20 giây thôi.
Làm sao bọn họ biết để được như vậy thì hắn phải luyện tập nó không dưới 20 lần. Nói qua lại thì nhiều nhưng công kích nhanh chóng tiếp xúc với nhau, một mang hình dáng bàn tay màu xanh lục, còn lại trông như một mảng đất lớn màu nâu đất.
- Cái gì dòng năng lượng lục quang đó lại dễ dàng phá vỡ khối đất của Quy thiếu
- Sao có thể, dù chỉ là Thổ chú thông thường nhưng Quy thiếu đã đạt đến Nhất Nguyên lục trọng rồi kia mà.
- Chỉ có thể phẩm chất Mộc chú kia cao hơn.
Quy thiếu lúc này còn không tin được, tay chân bối rối không cách nào phản kháng liền bị “Khô Mộc Chưởng” đánh bay một đoạn, không bị thương nặng nhưng cảm nhận được vị máu trong miệng, đến khi ngồi dậy thì hai người Vương Phong đã đi mất.
- Chó má...
Ai cũng kiên kỵ thái độ giận dữ của thiếu niên nên nhanh chóng tản ra, chỉ có vài thân ảnh từ xa nhếnh miệng cười, vừa như không để ý vừa mỉa mai, chẳng còn hứng thú nữa liền rời khỏi.
Bên này Vương Phong cảm nhận được bản thân mình rất mệt mỏi, dù cho còn hai dòng năng lượng chống đỡ nhưng trong thoáng chốc vận dụng một lượng lớn như vậy thì không thể nào ổn định được.
Nhưng có một điều rất lạ xảy ra, nhất là khi tên Quy thiếu tức giận phát động công kích, dường như có một thứ gì đó khiến hắn vô thức mạnh lên một chút, rất ít, có lẽ là bởi cảm giác.
Đại Hùng rót cho hắn một cốc nước đưa qua.
- Ngươi có bị làm sao không, ta xin lỗi
- Việc gì phải xin lỗi, là do tên đó không chịu nói lý lẽ mà thôi, sau này có gặp trường hợp như thế, tránh được liền tránh, không được thì đối mặt, mình xuống một nước thì người ta lại đào sâu thêm một bậc.
- Được nhưng thực xin lỗi, giờ không chỉ ta mà ngươi cũng bị liên lụy, hai kẻ đó gia thế không đơn giản
Mặc dù bản thân rất ngại dính phiền phức nhưng có những thứ cứ như là định mệnh, nó muốn tới thì có đi đường vòng cũng phải gặp.
- Không sao, ta muốn điều tức một lúc
- Có việc gì cứ gọi ta, số Bạch Tinh kia khi về ta sẽ nhanh chóng hoàn lại, nhưng mà lúc nãy ngươi thật oách a, đánh bay cả tên nhà giàu đó, cảm ơn
Đại Hùng nói xong lời cảm thán nghẹn từ nãy giờ liền nhanh chóng về lại giường mình tập luyện, khoảng thời gian này do đầy đủ thời gian nên hắn cũng có chút tinh tiến, nói không chừng vài hôm nữa sẽ có cơ hội đột phá.
Vương Phong thấy Đại Hùng đã thiền định liền trở vào giới chỉ, ngồi trên tụ linh sàn vừa hồi phục vừa ngẫm lại.
- Không ngờ tối thượng Mộc chú chỉ có thể làm tên kia bay một đoạn, Mộc khắc Thổ mà ta?
- Ngươi và hắn cách nhau mấy trọng, làm được như vậy đã là tốt lắm rồi, thử nghĩ nếu một kẻ bình thường trong tình thế của ngươi đã sớm ngã quỵ, còn không phải để tên kia thoải mái chà đạp sao
- Cũng đúng, rõ ràng pháp chú mạnh là một lợi thế nhưng thực lực mới là điều quyết định.
- Ngươi hiểu được là tốt nhưng cũng đừng có điên loạn tu luyện, sớm muộn gì tên đó trong mắt ngươi chỉ là đồ bỏ mà thôi.
- Ừ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT