Phương Minh vừa nói ra miệng thì hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, trừ số ít mấy người hai cha con Hoa Bác Vinh, Hoa Minh Minh còn có Từ Phú Hào cùng Lưu Chấn Quốc đoán được mục đích mở cửa hàng của Phương Minh, những người còn lại đều kinh ngạc há hốc mồm!
Xem phong thủy, đoán mệnh bát quái…
Đây không phải là thầy phong thủy chuyên dự đoán âm dương sao?
“Sau này các vị có nhu cầu gì có thể tìm tới tôi, nhưng mà sinh ý này của tôi không phải là miễn phí đấy! Hôm này là ngày cửa hàng của chúng tôi khai trương nên miễn phí đoán mệnh cho ba người, hoặc có thể giải quyết một vấn đề, người nào cần có thể tiến lên phía trước.”
Phương Minh mở miệng nhưng hiện trường lúc này vẫn vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều chưa kịp tiêu hóa lời nói của Phương Minh.
Xem phong thủy, đoán mệnh bát quái.
Nói thật thì ở đây cũng có rất nhiều ông chủ tin vào chuyện này, trong số những ông chủ đấy trẻ tuổi nhất cũng đã hơn 30, lớn tuổi nhất cũng đã hơn 60, bọn họ không thể giống như người trẻ tuổi không tin quỷ thần.
Điều khiến bọn họ ngạc nhiên nhất chính là tuổi tác của Phương Minh, phải biết những ông thầy phong thủy ngày trước bọn họ được gặp đều đã trên 40, càng có người đầu tóc bạc trắng.
Có thể nói tuổi càng lớn thì càng đáng tin tưởng, bởi vì trong nhận thức của bọn họ cho dù là thầy phong thủy hay thầy tướng số thì cũng cần phải hiểu rất nhiều thứ, lúc tuổi trẻ đoán chừng chỉ mới học được chút da lông, chỉ là một thùng nước nửa vời lắc lư thì làm sao bọn họ dám nhờ hỗ trợ xem phong thủy chứ?
“Cậu Phương, tôi có thể chứ?”
Nhưng trong lúc những ông chủ này trầm mặc thì có người lại vội vàng, Hỗ Quân là người nói chuyện đầu tiên, bởi vì vừa rồi ông đã nghe được rõ ràng chỉ có ba danh ngạch miễn phí thôi đấy!
Mặc dù ông ta cũng không để tâm chuyện có tính phí hay không nhưng mà ông ta sợ chuyện sẽ giống như khi ở dưới lầu, sau đó cho dù ông có muốn cũng không tới lượt!
Không thể không nói coi như thương nhân phản ứng vẫn là rất mau chóng, đương nhiên cũng có một số người đã nghĩ tới điều này, ví như Tần Đức Phong, nhưng ông ta lại nhịn xuống.
Nguyên nhân cũng đơn giản, ông ta là hiệu trưởng một trường đại học, nếu chuyện ông ta tìm người đoán mệnh trước mặt nhiều người xa lạ như vậy bị lộ ra rồi bị truyền thông đưa tin, như vậy thứ chờ đợi ông sẽ là vô số lời phê bình, hậu quả nghiêm trọng hơn thậm chí còn có thể bị mất chức!
“Ông coi như xong.”
Phương Minh lại một lần nữa cự tuyệt Hỗ Quân. Sở dĩ cậu đưa ra ba lần miễn phí là vì muốn triển lộ bản lĩnh của mình, sau đó để những người này giúp cậu tuyên truyền đưa khách hàng tới cho cậu.
Nhưng nếu đưa cơ hội này cho Hỗ Quân, lại lấy biểu hiện lúc trước của ông ta chỉ sợ những ông chủ này sẽ nghĩ tất cả đều là do cậu chuẩn bị từ trước.
Bị Phương Minh cự tuyệt nhưng Hỗ Quân lại không tức giận, ông cũng chỉ ôm tâm lý lên tiếng thử mà thôi, lại nói vấn đề duy nhất hiện tại của ông ta chính là tòa nhà Thiên Mậu, nhưng ông cũng hiểu vấn đề về tòa nhà này là không thể nào giải quyết hết ở đây được đấy!
“Ông chủ Phương, cậu thật sự có thể giải quyết hết những vấn đề đó thật sao?”
Một hồi lâu sau rốt cuộc cũng có người nói chuyện, là một người đàn ông trung niên, chỉ là sau khi ông ta nói ra câu này thì Thái Văn Lễ bên cạnh lại không vui vẻ chút nào.
“Lão Hứa ông nói cái gì vậy, sao lại hoài nghi cậu Phương? Ông cũng biết chuyện lúc trước tiệm châu báu của tôi bị trộm đúng chứ? Sau đó sở dĩ có thể tìm lại trang sức chính là nhờ cậu Phương ra tay đó!”
Lời của Thái Văn Lễ khiến cho mọi người lại náo động lần nữa, bởi vì chuyện phát sinh trong cửa tiệm của ông ta đã truyền đi khắp chợ đồ cổ rồi.
Chuyện trong cửa tiệm ngày hôm ấy có không ít nhân viên nhìn thấy, những người này không biết giữ mồm giữ miệng, chuyện vừa truyền ra thì cả chợ đồ cổ đều biết hết.
“Thì ra ông chủ Phương đây chính là cậu Phương vô cùng thần kỳ kia!”
Những ông chủ cửa hàng này bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thái Văn Lễ lại đưa tới quà mừng lớn như vậy.
“Chúng tôi nên nghĩ tới từ sớm mới phải, đều là họ Phương, cũng chỉ có người thần kỳ kia mới có thể khiến Thái Văn Lễ hạ thấp tư thái như vậy.”
Những ông chủ này lại nhỏ giọng xì xào bàn tán, mà lão Hứa vốn bị Thái Văn Lễ quát kia cũng không bực bội chút nào, ngược lại trên mặt còn lộ vẻ vui mừng, nếu như ông chủ Phương thật sự lợi hại như vậy thì lần này ông ta lời to rồi.
“Ông chủ Phương có thể đoán mệnh, có thể đoán đường tài vận vài năm tới cho tôi được không?” Lão Hứa nói với Phương Minh.
Nghe thấy lời nói của lão Hứa Phương Minh chỉ cười cười, cậu biết lão Hứa đây là không tin tưởng cậu lắm nên mới hỏi tới tài vận trong tương lai. Với cơ số người tương lai là thứ hư vô mờ mịt nhất, cho dù cậu có nói thế nào thì lão ta chắc chắn đều không tin tưởng.
Nhưng mà cậu đã nói là miễn phí ba lần, lão Hứa lại là khách hàng đầu tiên của cậu nên cậu cũng không cự tuyệt, ra hiệu cho lão ta ngồi xuống ghế dựa.
“Hãy viết lên đây ngày sinh tháng đẻ cùng với họ tên, nếu có thể thì hãy viết cả ngày sinh tháng đẻ của vợ ông nữa, điều này không bắt buộc, nhưng mà chú ý không được để người khác nhìn thấy.”
Lão Hứa dựa theo yêu cầu của Phương Minh viết ngày sinh tháng đẻ của hai vợ chồng lên giấy, sau đó kín đáo đưa nó cho Phương Minh.
“Hứa Điền Vệ, Trương Diễm Như!”
Phương Minh tiếp nhận tờ giấy, nhìn tên của hai người sau đó lại ghi nhớ ngày sinh tháng đẻ rồi nhìn lão Hứa: “Ông xác định vẫn muốn xem tài vận trong một năm tới chứ? Cơ hội miễn phí chỉ có một lần này thôi.”
Lão Hứa không nghe được hàm ý trong lời nói của Phương Minh, do dự một chút mới trả lời: “Đúng vậy, tôi muốn coi tài vận trong một năm tới.”
“Được, như ông mong muốn.”
Phương Minh khe khẽ thở dài, đoán mệnh thật sự sợ nhất là đoán tài vận, sự nghiệp, hôn nhân… trong tương lai, vì những chuyện này căn bản là lãng phí.
Biết trước được tương lai nào có phải chuyện gì tốt, một khi ông thật sự biết được tương lai thì mọi người sẽ vô thức lựa chọn thích hên tránh xấu. Ví dụ như cậu tính ra được cho họ tài vận năm tới là tốt, vậy ban đầu họ chỉ định đầu tư mấy chục vạn đột nhiên đổi thành đầu tư mấy trăm vạn, mà một khi con số này biến hóa thì sẽ dẫn tới tương lai cũng biến hóa.
Bởi vì tài vận cũng có phân chia lớn nhỏ, có người trong một năm tới có thể lời 100 vạn, bởi vậy ông ta chỉ đầu tư mười vạn thì sẽ không gặp thua thiệt. Nhưng nếu đầu tư hẳn 500 vạn thì chắc chắn sẽ thua lỗ 400 vạn, mà như vậy làm sao có thể nói ông ta không có tài vận?
Những thầy bói chân chính thật sự sẽ rất hiếm khi tính toán tương lai, mà cho dù có thể tính thì cũng sẽ không thể lộ ra, bởi vì chuyện này coi như là tiết lộ thiên cơ.
Có người kiếm được tiền thì đương nhiên có người cũng phải bồi thường tiền, sau khi một người biết được tương lai, cải biến vận khí thì có ý nghĩa là vận khí của một nhóm người khác cũng sẽ thay đổi.
Lên bàn, bố cục, không tới một phút đồng hồ sau Phương Minh đã hoàn thành, cậu ngẩng đầu nhìn lão Hứa: “Tài vận trong vòng một năm tới của ông không tệ, có thể kiếm lời được một khoản, không có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Lão Hứa đang mong chờ Phương Minh nói một đoạn dài, nhưng không ngờ sau khi nói xong mấy lời kia Phương Minh liền trực tiếp đốt tờ giấy có ngày sinh tháng đẻ của ông ta và vợ đi!
Hết rồi?
Vẻ mặt lão Hứa tràn đầy không thể tin tưởng nổi, mà những người đứng bên ngoài quan sát cũng vậy, trong số bọn họ đã có không ít người tìm thầy xem số mạng, cho dù không xem cho mình thì cũng là đi cùng bạn bè, nhưng mà xưa nay bọn họ chưa thấy ai xem đơn giản như vậy.
Từ đầu tới cuối còn không tới 20 chữ, hay là dạo này đoán mệnh đều như vậy?
“Ông chủ Phương, chẳng lẽ lại kết thúc đơn giản như vậy? Không có chuyện gì tôi cần kiêng kị hay chú ý hết sao?”
Mỗi lần ông chủ Hứa đi xem số mạng thì thầy tướng số đều nói cho ông một đống lớn, cái gì mà ông ta thuộc mã, nên cần phải cẩn thận không được vội vã, rồi nên ít đi hướng đông nam… Cái gì mà ánh sáng mặt trời rồi cái gì không nên… Tóm lại là nói tràng giang đại hải khiến ông ta nghe mà choáng váng đầu óc.
Lúc trước ông ta còn chê mấy ông thầy tướng số này dài dòng, nhưng bây giờ so ra thì mấy ông thầy tướng số kia tốt hơn biết bao nhiêu…
“Ừm, chỉ có như vậy thôi.”
Phương Minh gật đầu, đoán mệnh chỉ đơn giản như vậy, một năm tới cũng không có chuyện gì lớn xảy ra với lão Hứa này, có lẽ cũng có một số vấn đề nhỏ nhưng mà không đáng bận tâm.
Lão Hứa còn chưa biết phải phản ứng như thế nào thì ánh mắt của Phương Minh đã nhìn qua những người khác: “Còn hai danh ngạch nữa, có ai muốn lên không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó người đàn ông trẻ tuổi lúc trước bị Hỗ Quân quát đã tiến lên.
“Tôi tới.”
Phương Minh liếc mắt nhìn người đàn ông này, từ ánh mắt của anh ta là biết anh ta chỉ có ý tới quấy rối, nhưng cũng không ngăn cản.
“Được, có thể, nói yêu cầu của anh đi.”
“Tôi không đoán mệnh, tôi muốn anh tính toán quá khứ của tôi.”
Toàn trường lại một lần nữa nghị luận sôi nổi, quá khứ đã phát sinh rồi còn tính toán gì nữa kia chứ?
Rất nhanh mọi người đã hiểu ra, người trẻ tuổi này chắc chắn là cố ý, để Phương Minh xem quá khứ của anh ta, một khi Phương Minh đoán sai chỉ sợ anh ta sẽ lập tức vạch trần chê cười!
Đây là tới phá hoại mà!
Vẻ mặt Hoa Bác Vinh có chút khó coi, mà Hoa Minh Minh thì lại càng bận tâm hơn thầm nói: “Lần này Phương Minh nhất định không thể phạm sai lầm nha, nếu sai lầm chắc chắn là mất hết mặt mũi!”
“Có thể, viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ của anh đi.”
Phương Minh vẫn cười cười, Từ Vãn nhìn Phương Minh một chút sau đó viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ của mình lên giấy.
“Hừ, viết xong.”
Giọng nói của Từ Vãn không có chút thiện ý nào, bởi vì anh ta không hề tin tưởng Phương Minh thật sự có thể xem được số mạng. Thậm chí trong tư tưởng của anh ta những tên thầy tướng số chẳng qua chỉ là bọn lừa đảo mà thôi.
Là thanh niên giác ngộ lý tưởng xã hội chủ nghĩa, anh ta phải vạch trần bộ mặt thật sự của lũ lừa đảo này.
Phương Minh nhìn ngày sinh tháng đẻ của Từ Vãn trên giấy, đương nhiên Từ Vãn cũng không viết theo cách viết bát tự mà viết theo ngày giờ thời hiện đại.
“Chờ một chút.”
Lên bàn, bố cục, sau năm phút Phương Minh ngẩng đầu lên nhìn Từ Vãn: “Anh có muốn thay đổi yêu cầu hay không?”
“Không, tôi muốn tính toán chuyện này, thầy tướng số các cậu không phải là rất lợi hại sao? Chẳng lẽ không tính ra được rồi?” Từ Vãn trào phúng nhìn Phương Minh, vẻ mặt kiên quyết.
“Được thôi.”
Phương Minh cười như không cười mà nhìn Từ Vãn: “Nếu anh đã kiên trì như vậy thì tôi chỉ đành nói cho anh một câu.”
*Tích tự như kim: tiết kiệm lời nói, tích chữ như vàng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT