"Ba mươi sáu vạn, hai cái 88 vạn..."Hoa Minh Minh đứng một bên bẻ ngón tay nhỏ giọng đếm, sau một lát cả hai mắt đều đỏ, cậu bị tốc độ kiếm tiền của Phương Minh kích thích.
Bởi vì cậu biết rõ đồ trưng bày trong tủ có xuất xứ từ đâu, đó chính là khúc gỗ mà Tống Hùng để lại, trước đây khi giao lại cửa hàng tổng tiền cũng bằng ngần này, bằng với vốn liếng mà Phương Minh thu được vào ngày khai trương.
"Từ đại ca, anh cũng không cần tham gia náo nhiệt, bây giờ anh cũng không cần dùng đến trấn ấn nữa, hơn nữa tình huống trước mắt của anh cũng không thích hợp, sẽ xảy ra va chạm với vợ của anh. "
Phương Minh có chút bất đắc dĩ, tâm tư của Từ Phú Hào hắn cũng đoán được, không gì khác ngoài tác dụng thần kỳ của mặt dây chuyền, nên muốn mua thêm một chút thế nhưng trấn ấn không phải vật bình thường, khí tràng mười phần, mà vợ của Từ Phú Hào lại là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai khí tràng tương đối yếu ớt, nhất là thai nhi trong bụng rất dễ dàng bị khí tràng của trấn ấn trùng kích.
"Hơn nữa, hôm nay tôi có 3 món đồ loại này, mỗi loại chỉ bán một chiếc, bởi vì là ngày khai trương nên giảm giá bảy mươi phần trăm, đến ngày mai giá cả sẽ khôi phục bình thường. "
Nghe Phương Minh nói, Từ Phú Hào trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nhưng hắn biết nếu Phương Minh nói như vậy khẳng định chỗ đồ đạc này thực sự không thích hợp, hắn ta phải ngừng lại thôi.
Từ Phú Hào là vẻ mặt thất vọng, nhưng mà người bên ngoài không biết nên nói cái gì.
Không bán, lại là không bán, vị Phương lão bản này rốt cuộc làm ăn như thế nào đây, nào có cái lý bán hàng mà còn chọn lựa.
Nhưng mà càng khiến cho bọn họ phát điên chính là nửa câu sau của Phương Minh, hôm nay là ngày khai trương nên giảm giá bảy mươi phần trăm, cũng có thể nói qua hết ngày hôm nay tổng giá trị của mấy món đồ này sẽ lên đến cả ngàn vạn.
Là thế giới này quá điên cuồng hay là bọn họ đã theo không kịp thời đại.
Hỗ Quân vẫn đang ngó chừng biểu hiện thay đổi trên mặt Từ Phú Hào, khi thấy vẻ thất vọng của Từ Phú Hào trên mặt, ánh mắt của ông sáng ngời, bởi vì ông đột nhiên nghĩ đến một việc.
Hàn Kiều Kiều cự tuyệt hợp đồng đại diện trị giá mấy ngàn vạn của ông!
Mấy ngàn vạn đều cự tuyệt, thì làm sao lại vì kiếm mấy chục vạn của người ta mà bắt người ta mua một cái trấn ấn mắc tiền như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Hỗ Quân bừng tỉnh đại ngộ, vị Phương tiên sinh này bán một số thứ cũng là nhìn người, lúc trước người nọ chắc là mua cái vòng kia thấy hữu dụng, như vậy Phương tiên sinh tự đề cử mua cái trấn ấn này tất nhiên là vì cái này đối với mình hữu dụng.
Lại liên tưởng đến vẻ mặt vẻ thất vọng của vị trước mặt, Hỗ Quân suy đoán đối phương nhất định là biết cái trấn ấn này có tác dụng, hơn nữa tuyệt đối là đồ tốt rất đáng giá, suy nghĩ minh bạch điểm này, ông chính là đã biết nên làm như thế nào.
Không thể không nói Hỗ Quân tâm tư rất linh hoạt, chỉ là hắn không biết Hàn Kiều Kiều căn bản không có nói cho Phương Minh biết chuyện hợp đồng, mà Từ Phú Hào cũng căn bản không biết trấn ấn có tác dụng gì.
Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng là … Ông ấy đã đoán đúng kết quả cuối cùng.
"Phương tiên sinh, đa tạ cậu bán cho ta cái trấn ấn, ta sẽ trả tiền ngay bây giờ. "
Cơ hồ là không do dự, Hỗ Quân cũng chạy về phía quầy thu tiền, cùng với Từ Phú Hào và vị bằng hữu kia cà thẻ trả tiền.
Chỉ để lại rất nhiều du khách cùng lão bản đứng đó.
Hồi lâu sau, trong đám người có người hừ lạnh một tiếng, "Nhờ, tuyệt đối là nhờ, đây đều là hắn mời tới nhờ mua giùm, tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua chuyện mua bán như vậy, cũng cho tới bây giờ chưa thấy qua một miếng gỗ có thể bán ra giá cao như vậy. "
Thanh âm của người nói không nhỏ, người ở chỗ này toàn bộ đều nghe được, đồng thời khiến rất nhiều du khách cảnh giác và những lão bản kia hoài nghi.
Quả thực, khả năng này rất lớn.
Ngoại trừ nhờ, ai sẽ tiêu mấy mươi vạn đi mua một thứ còn không biết có ích lợi gì?
Ngay lúc loại ý nghĩ này bắt đầu lan tràn trong lòng của mọi người, lại có hai âm thanh cơ hồ là đồng thời mở miệng.
"Phương tiên sinh, tôi (lão hủ) có thể cũng mua một chiếc hay không. "
Người vừa nói là Thẩm Tự Kính và Lưu Chấn Quốc, hai lão già này đúng là sống lâu thành tinh,
Bọn họ biết bản lĩnh của Phương Minh, khi nhìn thấy thái độ của Từ Phú Hào sau đó là đến hành động của Hỗ Quân, trong chớp mắt đều cùng có suy nghĩ như nhau, những thứ này tuyệt đối là đồ tốt.
"Nhờ, lại có hai người nữa được nhờ tới. "
Trong đám người có du khách tiếp tục hoài nghi, nhưng mà lần này lời nói của hắn ta khiến cho không ít người nhìn chằm chằm.
"Tiểu huynh đệ cậu không hiểu không nên nói lung tung, vị này chính là Lưu quán trưởng của viện bảo tàng Ma Đô, lão Lưu làm sao có thể làm chuyện này được? "
Những lão bản kia đều quen biết Lưu Chấn Quốc, những người khác có thể sẽ giả vờ, thế nhưng đường đường là quán trưởng của một trong bốn viện bảo tàng lớn nhất nước, lão Lưu làm sao lại giả vờ mua được, nói ra bọn họ đều sẽ không tin.
"Đúng vậy, thầy giáo của tôi là hiệu trưởng vinh dự của y học viện FD, ngôi sao sáng của giới y học, hơn nữa còn là viện sĩ được nhà nước phong tặng, cậu cho rằng thầy giáo của tôi là được người ta nhờ vả ư?" Tần Đức sơn cũng cười lạnh nhìn về phía vị du khách kia, mà lời của hắn ta lại một lần nữa gây nên một mảnh sóng to gió lớn tại hiện trường.
Tất cả mọi người đưa mắt về phía Thẩm Tự Kính, viện sĩ được nhà nước phong tặng, cái này đối với người bình thường thật sự mà nói là quá xa vời, nhất định là người đức cao vọng trọng không thể với tới.
"Ai biết có phải viện sĩ thật hay không, tôi cũng nói ta là viện sĩ thì sao?" Có người không tin, đối với thân phận của Thẩm Tự Kính biểu thị hoài nghi.
“Thân phận của Thẩm lão tôi có thể làm chứng, trước đây tôi đã từng cùng Thẩm lão tham gia một hội nghị, chỉ bất quá Thẩm lão ở trên đài nói chuyện còn tôi ở ngồi phía dưới. "
Lưu Chấn Quốc lên tiếng, hắn biết Thẩm Tự Kính, chỉ là bởi vì chưa quen biết cho nên lúc trước không có tiến lên chào hỏi, mà lời kia của ông vừa thốt ra không một ai dám hoài nghi thân phận của Thẩm Tự Kính nữa.
Còn thân phận của Lưu Chấn Quốc, các lão bản ở đây đều có thể làm chứng, hơn nữa bọn họ cũng không nghi ngờ lời nói của Lưu Chấn Quốc.
"Thẩm lão đại ca, ông lớn tuổi hơn tôi, thứ này vốn phải là nhường cho ông, nhưng ông là chuyên về y học còn tôi là nghiên cứu đồ cổ, thứ này của Phương tiên sinh vừa hay vốn có giá trị nghiên cứu, không bằng ông nhường cho tôi đi!. "
Lưu Chấn Quốc cười nói, nhưng ông không ngờ khuôn mặt già nua của Thẩm Tự Kính nghiêm lại, "Lưu lão đệ, tôi mặc dù là làm y học, nhưng cá nhân tôi lại yêu thích tượng điêu khắc gỗ, cái gọi là quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, cho nên Lưu lão đệ cũng không cần tranh giành cùng lão ca ta đây. "
"Thẩm đại ca, lời này nói không đúng, ông là yêu thích còn tôi là nghiên cứu, cho nên vẫn là nên để cho tôi mua a!. "
"Ông nghiên cứu cái gì, cái này cũng không phải là đồ cổ. "
"Ông đã nói như vậy, tôi đây cũng muốn nói cái điếu trụy này căn bản không phải là điêu khắc gỗ, không có giá trị đáng để ông mua về sưu tầm. Nếu ông thật thích tượng điêu khắc gỗ, tôi sẽ tặng cho ông một cái. "
Thẩm Tự Kính và Lưu Chấn Quốc cơ hồ là muốn đứng lên, song phương không ai nhường ai, bởi vì bọn họ đều nghe Phương Minh nói, mấy thứ đồ này ngày hôm nay mỗi thứ chỉ bán một chiếc.
Nhưng mà, mọi người chứng kiến hai vị này đớp chác lẫn nhau cũng rất ngạc nhiên, bọn họ không biết nên nói cái gì, một vị là quán trưởng của viện bảo tàng, một vị là viện sĩ vậy mà không thèm giữ gìn thể diện cứ thế tranh giành lẫn nhau, cho dù là biên kịch cũng không dám viết kịch bản như vậy.
Chết lặng, bọn họ đã chết lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT