Bên trong rừng lá phong, Phương Minh tựa vảo một cành cây ngẩng đầu nhìn đám lá trên cao, không biết đang suy nghĩ gì.
“Này, cậu nghĩ kết cục cuối cùng của lão Sa và Vương Tú Cầm sẽ như thế nào?” Lăng Sở Sở hiếu kỳ hỏi.
Chỉ là Phương Minh không trả lời vấn đề của cô, giờ phút này trong lòng cậu cũng không được bình tĩnh, từ góc độ của người ngoài nhìn vào cậu cho rằng Vương Tú Cầm không xứng để nhận được sự tha thứ của lão Sa.
Cho dù lão Sa có tha thứ cho cô ta đi chăng nữa thì từ này về sau hai người cũng chỉ nên xem nhau như người xa lạ.
“Tôi nghĩ khả năng Vương Tú Cầm và lão Sa hội họp lại với nhau là rất lớn.”
Lăng Sở Sở nói ra phán đoán của bản thân cô, đây là trực giác của phụ nữ và cô luôn tin tưởng vào trực giác này.
“Chắc hẳn lão Sa rất yêu Vương Tú Cầm, trên đời khó mà kiếm được một người đàn ông nguyện ý chấp nhận một người phụ nữ bị bại liệt, dù gì Vương Tú Cầm cũng đã bị bại liệt từ trước khi gả cho lão Sa mà.”
Lăng Sở Sở nhìn nhìn Phương Minh, mặc kệ cậu có nghe hay không vẫn tiếp tục nói: “Một người đàn ông đã đồng ý cưới một người phụ nữ cơ thể không vẹn toàn, lại hết lòng chăm sóc cô ta mấy chục năm, sau khi biết cô ta đã bỏ nhà đi theo người đàn ông khác vẫn một lòng tìm kiếm, tôi nghĩ trừ bỏ yêu thương sâu đậm thì chẳng còn cách giải thích nào khác nữa.”
Thấy Phương Minh vẫn im lặng, ánh mắt Lăng Sở Sở hiếu kỳ soi mói đánh giá Phương Minh.
“Này, cậu thực sự đã dựa vào biện pháp mơ hồ huyễn hoặc kia để tìm ra địa chỉ của Vương Tú Cầm sao?”
Lăng Sở Sở phát hiện người đàn ông khiến cô hận tới nghiến răng nghiến lợi này rất thần bí, đầu tiên là liên tục mua sắm một đống dược liệu, mà rõ ràng là khả năng phân biệt dược liệu của cậu còn lợi hại hơn cả những chuyên gia lâu năm kia, chỉ dựa vào một điều này thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó mà tin nổi.
Tuy nhiên trên đời này cũng có khá là nhiều người mang danh thiên tài, thậm chí một số thiên tài có khả năng tính nhẩm còn nhanh hơn cả máy vi tính nữa.
Nhưng dù sao đi nữa những thiên tài này đều thuộc vào loại có thiên phú, mà để phân biệt dược liệu thì lại là chuyện cần phải có thời gian lâu dài tích góp kinh nghiệm, chuyện này không thể dùng thiên phú tới để đánh giá được.
Phương Minh biểu lộ ra khả năng đánh giá dược liệu hơn người, khiến cho lão Triệu cũng tự thấy mặc cảm, mà thân phận của lão Triệu là gì chứ? Ông ấy là chuyên gia về dược liệu số một trong nước, là người mà Nghiễm Niên đường đã dùng rất nhiều tiền mới có thể mời tới đảm nhiệm chức cố vấn!
Có thể khiến lão Triệu cũng cảm thấy mặc cảm không bằng thì năng lực nhận biết dược liệu của Phương Minh có lẽ cũng đã đạt tới cảnh giới tối cao, là người không phải một Nghiễm Niên đường nho nhỏ như các cô có thể mời tới được.
Đây mới thật sự là nguyên nhân tại sao cô muốn đánh cược với Phương Minh, nếu không người như cô làm sao có thể vì xả giận mà đồng ý thanh toán tiền dược liệu cho cậu ta được chứ?
Mặc dù mấy chục vạn đối với cô cũng không phải khó khăn gì, nhưng từ trước tới nay cô cũng không phải là một nữ bại gia!
Một người có khả năng nhận biết dược liệu rất cao siêu cũng thôi đi, không ngờ bây giờ cậu ta lại biến thành một huyễn học đại sư, thật khó mà tin nổi, tới cùng thì tên Phương Minh này có lai lịch gì kia chứ?
Lăng Sở Sở trầm mặc suy tư, mà Phương Minh ở bên cạnh cũng im lặng không nói, bầu không khí ở trong rừng lá phong yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Không khí yên lặng như vậy mãi tới hơn 15 phút sau khi lão Sa xuất hiện mới bị đánh vỡ.
“Ông chủ Phương, lần này thật sự rất cảm ơn cậu, đây là gốc Nhân Sâm trăm năm mà tôi đã hứa sẽ đưa cho cậu lúc trước, xem như thù lao chuyện mà cậu đã giúp tôi lần này.”
Phương Minh nhìn lão Sa thấy hốc mắt anh ta hơi ửng hồng. lão Sa bị Phương Minh nhìn chằm chằm vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng không biết lấy dũng khí ở đâu ra lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Phương Minh.
“Chuyện anh đã quyết định tôi cũng không thể nói gì thêm, đường là do anh tự mình lựa chọn, phải đi như thế nào cũng là chuyện của anh, người ngoài như tôi cũng chẳng có tư cách gì để mà bình luận.”
Thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Phương Minh biến mất lại lộ ra nụ cười hằng ngày, lão Sa mới thở ra một hơi, không biết vì sao giờ khắc này khi đối mặt với Phương Minh anh ta lại có một loại cảm giác như đứa trẻ làm sai chuyện đang đối mặt với người lớn chờ bị trách phạt vậy.
“Tiếp theo anh định làm như thế nào?”
Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, có lẽ tạm thời tôi sẽ ở lại Ma Đô một thời gian, dựa vào sức khỏe của tôi chắc chắn sẽ không bị đói.”
Lão Sa cũng không định về nhà, bởi Vương Tú Cầm rời đi mấy năm này trong thôn có quá nhiều lời đồn thổi. Phụ nữ ở nông thôn đều là người nhiều chuyện, một khi Vương Tú Cầm theo anh ta trở về chắc chắn người trong thôn sẽ lại không ngừng xì xào bàn tán cho mà coi.
Nghe được câu trả lời của lão Sa Phương Minh đã nhìn anh ta thật lâu, cậu biết vì sao mà lão Sa không muốn trở về thôn, chắc hẳn là lại vì muốn bảo vệ danh dự của Vương Tú Cầm.
Chỉ là người không có văn hóa như lão Sa muốn lưu lại sinh sống ở Ma Đô này thật sự là quá khó khăn.
“Anh với tôi cũng coi như có duyên quen biết, nếu gặp chuyện gì khó khăn hãy tới cửa hàng Vu Đạo tìm tôi.”
Phương Minh vừa vỗ vỗ bả vai lão Sa vừa thở dài một hơi, cầm lấy bao Nhân Sâm rồi rời đi.
Cậu cũng không định đưa tiền cho lão Sa, bởi vì gốc Nhân Sâm này là thù lao mà cậu giúp lão Sa tìm người mới nhận được, nếu sau này lão Sa gặp khó khăn tới tìm cậu, cậu chắc chắn sẽ giúp anh ấy một tay.
Lăng Sở Sở nhìn thấy Phương Minh rời đi, vẻ mặt xoắn xuýt hết nhìn lão Sa rồi lại nhìn Phương Minh, mãi một lúc sau mới nói ra: “Nếu như anh cần một công việc có thể đi tới bất kỳ một tiệm thuốc nào của Nghiễm Niên đường, làm một công nhân vận chuyển hay bảo vệ cũng đều được nhé.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô Lăng!”
Lão Sa cũng không già mồm cự tuyệt, bởi vì với anh ta lúc này quan trọng nhất là có thể sống sót, trên người anh ta đã không còn bao nhiêu tiền nữa, nếu không thể mau chóng tìm được một công việc thì đừng mong có thể tiếp tục sinh sống ở Ma Đô.
“Lão Sa, mặc dù tôi rất không đồng ý với sự lựa chọn của anh, nhưng quả thật anh đã khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.”
…
Trở lại, Lăng Sở Sở lái xe, thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy Phương Minh ngồi sau đang nhắm mắt dưỡng thần, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Phương Minh, thủ đoạn của cậu thật sự có thể tìm thấy người bị mất tích sao?”
“Cũng không nhất định.”
Lần này Phương Minh trả lời vấn đề của Lăng Sở Sở rất nghiêm túc, mà nguyên nhân cậu lúc này mới trả lời Lăng Sở Sở là bởi…
“Nhưng mà chỉ cần có đủ tiền thì hẳn là không có vấn đề gì, nếu cô có bạn bè cần tìm người thì hãy dẫn họ tới cửa hàng Vu Đạo của tôi nhé!”
“Lại còn có thu phí nữa, cậu dự đinh thu bao nhiêu tiền?”
Vẻ mặt Lăng Sở Sở tràn đầy khinh thường, bạn bè của cô đương nhiên toàn người không thiếu tiền, mà sở dĩ cô hỏi chuyện này cũng là vì nghĩ tới cô của cô. Mặc dù cô không hiểu vì sao hằng năm bà ấy đều muốn tới sông Hoàng Phổ nhưng cô có thể chắc chắn, có khả năng bà ấy đang chờ người, hoặc là tìm người.
Nếu Phương Minh thật sự có khả năng đặc thù như vậy thì cô có thể đưa bà ấy tới tìm Phương Minh, để Phương Minh hỗ trợ tìm kiếm giúp.
“Giá từ mấy ức tới mấy trăm ức không giống nhau, thậm chí có một số việc không thể dùng tiền tài tới để trả đấy!”
Đáp lại Phương Minh là một câu gào thét: “Mấy trăm ức, sao cậu không đi cướp luôn đi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT