Khu Kim Sa, công viên Kim Sa, đây là một khu giáp ranh với Thượng Hải, còn công viên Kim Sa thì được xây dựng từ mười mấy năm trước, nghe nói lúc đó một vị lãnh đạo chính phủ muốn xây ở đây một sản nghiệp giải trí để nghỉ phép, chỉ là sau đó vì việc giải tỏa đất xuất hiện một vài vấn đề nên phải đình chỉ.
Đợi đến khi vị lãnh đạo chính phủ kia chuyển đi, nơi này lại không ai thăm hỏi, một khu bất động sản đắt đỏ một thời năm nào liền biến thành một nơi vắng vẻ quạnh hiu.
Vậy nên, người dân ở đây vô cùng hối hận trong lòng, nếu lúc trước họ đồng ý đền bù giải tỏa, thì nhờ vào khu bất động sản lúc đó chí ít cũng có thể nhận được một hai căn hộ ở nội thành cùng một khoản đền bù hậu hĩnh.
Khi Lăng Sở Sở lái chiếc xe sang trọng vào trong này, nhất là khi đến thôn kẹo bông gòn, hấp dẫn sự chú ý của không ít thôn dân ven đường.
“Dừng lại!”
Phương Minh ngồi ở vị trí phó lái vẫn luôn chú ý bên ngoài qua kính cửa sổ đột nhiên lên tiếng, Lăng Sở Sở đạp mạnh thắng, xe dừng lại trước cổng thôn.
“Canh kim chúc hỏa, mộc tu kim, chắc là đây rồi.”
Ánh mắt Phương Minh dừng tại khu rừng lá phong cách đó không xa, đó là rừng lá phong của công viên Kim Sa, chẳng qua giờ này vẫn chưa tới mùa lá phong nhuộm đỏ.
“Lão Sa, nếu tôi đoán không sai thì vợ anh sống ở gần đây thôi, chúng ta xuống hỏi thăm thử xem.”
Trên khuôn mặt Lão Sa lộ vẻ kích động và mong chờ, tay anh ta nắm chặt một tấm ảnh, đó là ảnh chụp vợ anh ta, được chụp cách đây ba năm.
Tấm ảnh này lúc trước Phương Minh đã từng thấy qua, vợ Lão Sa ngồi trên xe lăn, còn Lão Sa đứng đằng sau phụ đẩy xe lăn, Lão Sa vẻ mặt hạnh phúc, còn vợ anh ta lại không có biểu cảm gì, chỉ có vẻ rất dịu dàng thanh nhã.
Thế nhưng nhìn từ ảnh chụp, bộ dạng vợ Lão Sa rất đẹp, cho dù đã gần bốn mươi tuổi, làn da vẫn trắng nõn mượt mà, nếu chỉ nhìn khuôn mặt, mọi người khi thấy vợ Lão Sa chỉ sợ đều sẽ cảm thán một câu, đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.
Dựa theo lời Lão Sa kể, vợ anh ta có thể gả cho anh ta quả thật là món hời cho anh ta, bởi vì vợ anh ta từ nhỏ đã thông minh, chỉ vì nguyên nhân đi đứng bất tiện nên mới học đến cấp hai thì không đi học nữa.
Nhưng dù vậy vợ anh ta vẫn không từ bỏ, khi ở nhà thì tự học văn, viết thơ, viết văn, còn tham gia vào hội văn học nơi địa phương họ, trở thành một nhà thơ và nhà văn.
Vợ anh ta vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, đối với Lão Sa có thể lấy cô ấy làm vợ quả thật chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, vậy nên sau khi kết hôn, mấy năm nay anh ta đều vô cùng yêu thương vợ, những công việc vất vả gồm cả giặt đồ nấu cơm vv… đều một tay anh ta lo, vợ anh ta mỗi ngày chỉ ở nhà lên mạng đọc sách, sau đó viết lách một chút là hết.
Trong lúc Lão Sa đang kể lại, trong lòng Phương Minh hiện lên một hình ảnh: một chàng trai miền núi không được học hành đột nhiên lấy được một cô gái xinh đẹp lại tài giỏi, tuy thân thể cô gái này có chút thương tật, nhưng chàng trai này vẫn cảm thấy đây là ông trời quyến luyến anh ta, vậy nên anh ta mới làm hết mọi thứ để đối xử tốt với cô gái này, chỉ cần cô gái này đưa ra yêu cầu, cho dù yêu cầu đó là gì chăng nữa anh ta cũng sẽ dùng hết sức lực để thỏa mãn cô ấy.
Ba người Phương Minh bước xuống xe, ven đường trùng hợp có một hộ gia đình, một ông cụ hơn 70 tuổi đang ngồi dưới gốc cây quạt hương bồ hóng gió.
“Đi thôi, chúng ta qua hỏi thăm thử xem.”
Phương Minh dẫn Lão Sa đến chỗ ông cụ, Lăng Sở Sở lúc này lại có chút chần chừ, bởi vì đến bây giờ trong lòng cô có hai suy đoán chưa thể xác định.
Thứ nhất, cô đoán Phương Minh có thể đã từng gặp vợ Lão Sa, hơn nữa còn biết vợ Lão Sa sống ở đây, tất cả những gì trước giờ đều là diễn kịch.
Nhưng suy đoán này có một lỗ hổng rất lớn, chính là vì sao Phương Minh phải làm như vậy, chỉ cần anh ta đưa Lão Sa đến gặp vợ Lão Sa, thì cây nhân sâm này sẽ thuộc về anh ta, hoàn toàn không cần phải làm thêm mấy việc dư thừa này.
Suy đoán thứ hai chính là Phương Minh đúng là thông qua phương pháp ngắm hoa trong sương (2) mới tìm được vợ Lão Sa, nhưng như vậy cũng thật vô lý, chỉ cần quăng mấy đồng tiền liền có thể tìm được người bị mất tích, vậy chẳng khác gì mấy thầy bói trong mấy bộ phim trên TV.
Mang nghi hoặc trong lòng, vậy nên dọc đường đi cô ta không nói lời nào, cô ta quyết định phải cẩn thận quan sát thật kỹ từng hành động của Phương Minh, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không được bỏ qua, bởi vì một con hồ ly dù giảo hoạt cỡ nào cũng sẽ có lúc giấu đầu hở đuôi.
“Ông ơi, cho cháu hỏi thăm một chút, ông có từng gặp qua cô gái này chưa?”
Phương Minh đi lên trước, đưa tấm hình chụp vợ Lão Sa cho ông cụ xem, nói tiếp: “Chính là cô gái ngồi xe lăn đi đứng có chút bất tiện đó ông.”
“Cô gái này…”
Mắt ông cụ không được tốt lắm, nhìn chằm chằm tấm ảnh một hồi lâu, đến khi Phương Minh nói ngồi xe lăn thì vẻ mặt liền thay đổi: “Đúng là có một cô gái khá giống với người trong tấm hình này.”
Nghe thấy ông cụ trả lời, Lão Sa đột nhiên trở nên kích động, khuôn mặt thanh tú của Lăng Sở Sở cũng hiện vẻ kinh ngạc, duy chỉ có sắc mặt Phương Minh vẫn bình thường, bởi vì điều này nằm trong dự kiến của cậu.
“Cháu cảm ơn ông, vậy ông có thể nói cho chúng cháu biết cô gái này đang sống ở đâu không?” - Phương Minh tiếp tục hỏi.
“Đi vào trong khu rừng lá phong kia, ở đó có một căn nhà gỗ, cô gái ở trong căn nhà đó, nhưng đã lâu rồi không nhìn thấy cô ta, các cậu quen với cô gái đó, có quan hệ gì với cô ta hả?”
Ông cụ tò mò hỏi một câu, Lão Sa nhịn không được giành đáp trước: “Đó là vợ của cháu.”
“Vợ cậu?”
Ông cụ tựa hồ lúc này mới chú ý đến Lão Sa, vội vàng lắc đầu: “Không thể có chuyện đó được.”
“Sao lại không thể ạ? Người trong tấm ảnh này chính là vợ cháu, ông xem cháu đứng sau xe lăn vợ cháu cùng chụp hình chung đây này.”
Lão Sa nghe thấy lời ông cụ thì lập tức phản bác, ông cụ cũng không phải là người đầu tiên nói những lời này, nhưng mà mấy người đó không biết vợ anh bị tàn tật, chỉ nhìn ngoại hình thì đều cười nhạo anh làm sao có thể lấy một người vợ xinh đẹp như vậy.
Ông cụ hình như nghĩ gì đó nhưng không nói, chỉ nhìn Lão Sa với ánh mắt hơi kỳ lạ, cuối cùng thở dài một hơi không nói thêm lời nào nữa.
“Được rồi Lão Sa, ông cụ nói nơi vợ anh sống ở đâu là được rồi, chúng ta đi tìm thôi.”
Phương Minh ngăn Lão Sa đang muốn cãi nhau với ông cụ, cảm ơn ông cụ một tiếng rồi đi về phía rừng lá phong đằng kia.
Theo như lời ông cụ, đi hết khu rừng lá phong trong công viên thì có mấy căn nhà gỗ nhỏ, những căn nhà gỗ nhỏ này ẩn trong rừng lá phong, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, thanh tịnh trang nhã.
“Vợ anh biết chọn chỗ để sống thật đấy.” - Lăng Sở Sở nhìn những căn nhà gỗ nhỏ này cũng có chút thưởng thức, là thiên kim nhà giàu, cô đã từng ở đủ kiểu biệt thự và khách sạn xa hoa, nhưng nhà thanh mát tựa tựa phong cách điền viên (3) thế này đúng là cô chưa bao giờ ở cả.
“Người ở thành phố thì hướng về cuộc sống điền viên nông thôn, người ở nông thôn lại hướng đến sự phồn hoa của thành phố, như một nhà văn nào đã nói, người sau bức tường thì muốn ra ngoài, người ngoài bức tường lại hâm mộ cuộc sống bên trong bức tường.”
Phương Minh hiếm khi trả lời Lăng Sở Sở, khiến Lăng Sở Sở có chút bất ngờ, bởi vì cô không ngờ Phương Minh sẽ phản ứng với mình.
“Nhà gỗ, rừng cây, chẻ củi cho ngựa ăn, đây ngược lại lại rất phù hợp với cuộc sống mà nữ thanh niên văn nghệ hướng tới.”
Trong lòng Phương Minh cảm thán một câu, cậu cảm thán cũng vì không lâu trước đây đã từng đọc một tin, tin đó nói rằng một thành phần tri thức trong thành phố chạy về nông thôn mua đất, sau đó xây một căn nhà gỗ ở đó, cuối tuần nào cũng chạy đến đó ở một ngày.
Lúc tin tức đó vừa ra rất nhiều người thành phố đều hâm mộ nữ thành phần tri thức kia có thể hưởng thụ cuộc sống điền viên, còn Phương Minh khi đọc tin này lại không biết nên nói gì.
Đúng vậy, thơ và viễn phương là cuộc sống mà rất nhiều người hướng đến, nhưng nếu để những người này ở nông thôn thường xuyên chắc chắn họ sẽ không chịu nổi, huống chi, nhà gỗ của nữ thành phần tri thức là mời thợ về xây, vườn rau cũng là tìm dân trồng rau khai khẩn, cô ta chỉ có việc tưới nước cho rau mà thôi.
Đây không phải là cuộc sống điền viên, mà là cuộc sống du lịch điền viên.
Nhưng mà, Lão Sa lúc này không hề chú ý gì đến cuộc đối thoại của Phương Minh và Lăng Sở Sở, toàn bộ lực chú ý của anh ta đều tập trung vào sào phơi đồ trước căn nhà gỗ đó.
“Đó là quần áo của vợ tôi.” - Lão Sa chỉ vào bộ quần áo đó, vẻ mặt kích động nói.
---
(1) Thơ và viễn phương: Chỉ cuộc sống lý tưởng.
(2) Ngắm hoa trong sương: sự việc không rõ ràng, ý chỉ mơ hồ.
(3) Điền viên: dùng để tả cuộc sống thảnh thơi ở chốn thôn quê, thoát khỏi sự ràng buộc của công danh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT