Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

--------------------------

"Phương Minh, anh biết Lương Hạo bây giờ ra sao không? "

Ngày thứ hai, Hoa Minh Minh vẻ mặt cao hứng chạy thẳng lên lầu hai của Vu Đạo quán, "Cười chết tôi rồi, tên kia lúc nhảy tường bị chấn thương sọ não, lúc đầu tôi còn không tin, sợ là đối phương giả điên, chẳng phải bây giờ đang là mốt nhà giàu trữ sẵn giấy chứng nhận trong nhà sao, tôi chỉ sợ Lương Hạo cũng giống với mấy người đó, làm giả một tờ giấy chứng nhận tâm thần gì gì đó. Cho nên tôi cố ý chạy đến bệnh viện tự mình đi kiểm tra, anh đoán kết quả thế nào? "

Hoa Minh Minh trên mặt rất kích động, "Tên kia thực sự bị chấn thương sọ não, hơn nữa dựa theo bác sĩ nói thì chấn thương vô cùng nghiêm trọng, có khả năng rất lớn sẽ biến thành bại não. "

"Tức cười chết thôi, bất quá tường cao hai mét mà dám nhảy xuống nên hiển nhiên là bị chấn động não nghiêm trọng, cái này thật đúng là ông trời có mắt a, tôi mới đầu còn lo lắng đối phương quan hệ rộng sẽ chạy tội, hiện tại xem ra bản thiếu gia tôi là chân mệnh thiên tử, bất luận là ai đắc tội với người của tôi đều sẽ bị trời tru đất diệt. "

Nhìn Hoa Minh Minh chẳng biết xấu hổ khoe khoang, Phương Minh cũng chỉ biết mỉm cười, có một số chuyện hắn cũng không tính nói cho Hoa Minh Minh, giống như hắn dùng tứ phương trắc tính được rốt cuộc Lương Hạo sẽ trốn thoát ở đâu, để đứng chờ sẵn ở chỗ đó.

Không sai, Lương Hạo cũng không phải là bị té đến mức chấn thương sọ não, Phương Minh đã sớm động tay động chân ở chỗ đó, Vu sư trong truyền thừa có một thứ thuật pháp là phong ấn hồn thuật, thuật pháp này có thể phong bế hồn phách của một người.

Ba hồn bảy vía của một người đều có một nhiệm vụ riêng, một khi hồn phách bị thất lạc, sẽ gặp phải các hiện tượng như thể trạng yếu ớt, nhiều bệnh, trí chướng, bại liệt các loại.

Phương Minh không lấy đi hồn phách của Lương Hạo, bởi vì rút hồn không phải là một chuyện dễ dàng, hắn đơn giản là đem hồn phách của Lương Hạo phong bế lại, tác dụng tương tự như lấy đi hồn phách của người ta.

Đúng vậy, từ đầu tới đuôi Phương Minh chưa từng nghĩ tới việc để cho Lương Hạo bị luật pháp trừng trị, với bối cảnh xuất thân của Lương Hạo thì cho dù bị xử tử nhưng sợ rằng chưa tới một hai năm sẽ ra tù.

Báo cảnh sát, chỉ là để mình không bị tình nghi, giống như bây giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy Lương Hạo bị té nên dẫn đến bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, không một ai hoài nghi hắn.

Trong lòng Phương Minh, loại người như Lương Hạo là một mối nguy lớn, bởi vì... loại người này không biết hối hận là gì, hắn mặc dù không sợ Lương Hạo, thế nhưng hắn lo cho những người bên cạnh hắn, lúc này đây Lương Hạo bắt được Hoa Minh Minh, e rằng mục tiêu tiếp theo chính là Đại Trụ, thậm chí còn có cô nàng yêu tinh kia.

Cho nên khi dùng tứ phương trắc đoán ra được Phương Minh đã khắc sâu trong lòng một kế hoạch, mà toàn bộ kế hoạch này xem ra đều không thể chê vào đâu được.

"Tôi nói Phương Minh anh tại sao không ngạc nhiên chút nào vậy, Lương Hạo thất thế như vậy không phải anh nên vui vẻ sao, hơn nữa tôi đã hỏi thăm rõ ràng, mục tiêu của Lương Hạo là anh, tôi bất quá là giúp anh gánh nợ mà thôi, anh nói xem phải bồi thường cho tôi như thế nào? "

Phương Minh ngẩng đầu nhìn thẳng Hoa Minh Minh, giữa lúc Hoa Minh Minh dùng vẻ mặt chờ mong Phương Minh nói ra phương án bồi thường thì Phương Minh vô cùng nghiêm chỉnh nói một câu: "Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản. "

"Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản là ý gì, con bà nó, anh đây là mắng tôi sao?"

Tuy là trước đây vô công rồi nghề, nhưng những câu nói như vậy hắn ta vẫn hiểu được phần nào, Phương Minh đang chửi ngược lại hắn ta.

"Quên đi, tôi cũng không so đo với anh, bất quá chuyện này lão đầu tử nhà tôi tạm thời còn không biết, cũng không cần nói cho ông ấy biết, nếu không với tính cách của lão đầu tử nhà tôi nhất định là sẽ nổi điên. "

Đây mới là mục đích chính Hoa Minh Minh tìm đến Phương Minh, nếu để cho lão đầu tử nhà hắn ta biết hắn ta đi ra ngoài tán gái kết quả bị người ta bắt cóc, thì sẽ tức giận mà đánh gãy chân hắn, cho dù không đánh gãy chân thì cũng sợ rằng sẽ cấm cửa hắn ta một tháng.

Thấy Phương Minh đồng ý rồi, Hoa Minh Minh lập tức rời đi, bởi vì sau khi vượt qua chuyện lần này hắn ta phát hiện ra mục tiêu mới để theo đuổi, đó chính là Âu Dương Tuyết Tình.

Âu Dương Tuyết Tình mặc dù không yêu mị như Hàn Kiều Kiều nhưng vô luận là dung nhan hay vóc người đều là thượng phẩm,

Nhất là lúc mặc vào cảnh phục lại càng hấp dẫn... Chà chà chà...

Hoa Minh Minh cực kỳ kiêu ngạo mà rời đi, Phương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục công việc định bút khai quang.

...

Bệnh viện Hoa Hải, bệnh viện tư nhân hàng đầu ở Ma Đô, giờ khắc này ở bên trong phòng bệnh cao cấp, mấy vị bác sĩ không ngừng bận rộn, mà ở ngoài phòng bệnh, có một nam tử trung niên và một nữ tử trung niên ăn mặc diễm lệ.

"Hạo nhi tại sao lại như vậy, bác sĩ, mọi người nhất định phải cứu Hạo nhi của tôi, mọi người muốn bao nhiêu tiền chúng tôi đưa bấy nhiêu! "

"Lương phu nhân, chúng tôi hiểu tâm tình của bà, bệnh viện chúng tôi cũng sẽ cố hết sức, chỉ là não bộ của bệnh nhân bị chấn động nghiêm trọng, tuy là hiện nay vẫn giữ được tính mệnh, nhưng sợ rằng có khả năng rất lớn sẽ bị bại não. "

"Bại não? "

Nữ tử trung niên lảo đảo đứng không vững, nam tử trung niên đứng bên cạnh vội vã đỡ, "Bà xã, bà về nghỉ trước, để tôi ở lại là được rồi. "

"Ông ở lại thì làm được gì, cả ngày ông chỉ biết lo chuyện buôn bán, ông có quản tới chuyện của Hạo nhi sao, hiện tại Hạo nhi bị bệnh nặng nhưa vậy, vậy mà ông không có một chút thương tâm, tôi cho ông biết, nếu như Hạo nhi có chuyện gì thì tôi với ông coi như xong. "

"Tôi còn nghe nói, Hạo nhi là bị người ta làm hại, người nào hại Hạo nhi của tôi thì tôi không để yên cho hắn ta! "

Nữ tử trung niên hoãn loạn đầu óc liên tục gào thét, nam tử trung niên nhíu mày, "Việc này tôi biết phải xử lý như thế nào, bà về nhà nghỉ ngơi trước đi, Trương thư ký, đưa phu nhân về. "

"Vâng! Phu nhân chúng ta về trước đi, chủ tịch nhất định sẽ xử lý tốt. "

Nữ tử trung niên vừa quay người đi, nam tử trung niên nhìn nam tử bên cạnh hỏi: "Sự tình đều điều tra rõ ràng chưa? "

"Điều tra rõ ràng rồi, thiếu gia cùng một người tên là Phương Minh có mâu thuẫn, Do Phương Minh báo cảnh sát, nên để tránh né cảnh sát thiếu gia mới phải nhảy từ trên bờ tường xuống không cẩn thận nên bị đập trúng đầu. "

Nghe thủ hạ hội báo, Lương Cảnh Thiên trong mắt có vẻ trầm ngâm, "Cũng có thể nói, Hạo nhi bị té chỉ là việc ngoài ý muốn?"

"Từ manh mối trước mắt thì đúng là ngoài ý muốn, lúc trước tôi có nói chuyện với bên đó, mong bên đó thôi không truy cứu nữa được không, bất quá đối phương cứ một mực không muốn bỏ qua. "

"Không muốn bỏ qua, đối phương lai lịch như thế nào? "

"Chỉ là ông chủ nhỏ của một tiệm bán đồ cổ, tiệm bán đồ cổ này có tổng tài sản chỉ hơn mười vạn. "

"Hùm, chỉ là một cửa tiệm đồ cổ nhỏ bé trị giá hơn mười vạn. " Lương Cảnh Thiên trên mặt lộ ra sắc mặt giận dữ, "Nếu bọn họ không chịu bỏ qua, ngươi đi bảo lãnh cho Hạo nhi trước, nếu như Hạo nhi không có vấn đề gì thì cũng cho qua, nhưng nếu Hạo nhi xảy ra vấn đề, ta muốn tất cả bọn họ phải chôn cùng với Hạo nhi. "

Lương Cảnh Thiên làm cho thuộc hạ bên dưới rét run, bọn họ hiểu rất rõ chủ tịch nhà mình nổi danh là một người máu lạnh trên thương trường, điểm mấu chốt trong mánh khoé chính là tai mắt, hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ.

Mấy năm nay, Lương thiếu làm không ít chuyện thương thiên hại lý, Lương thiếu tự cho là xử lý rất hoàn mỹ, nhưng trên thực tế đều là chủ tịch phái bọn họ đi lau cái mông cho hắn, có một khoản thời gian trước, Lương thiếu áp bức một minh tinh mới nổi, cho rằng cho ít tiền là có thể đuổi đi, nhưng không biết nữ minh tinh đó cũng đã đến đồn cảnh sát tố cáo hắn.

Cuối cùng vẫn là chủ tịch ra tay, trực tiếp phái người tìm được nữ minh tinh kia bắt đi, sau ba ngày ba đêm nữ minh tinh cũng được thả ra, bất quá người ta đã phát điên rồi.

"Hàn Kiều Kiều, Phương Minh, Hoa Minh Minh... "

Lương Cảnh Thiên khẽ đọc một lần ba cái tên này, con trai là nghịch lân của hắn ta, người nào làm thương tổn con hắn ta thì hắn ta phải làm cho đối phương vạn kiếp bất phục.

...

Lối vào phố đồ cổ Đông Đài, lúc Phương Minh đi ra cùng lão Hoàng, một chiếc Hummer đã đậu ở đó, cửa sau vừa mở, lão Hoàng trực tiếp lao tới, còn Phương Minh thì ngồi ở kế bên người lái.

"Đi đâu? "

"Tôi không đi theo cô, cũng đừng quên lần trước cô cho tôi leo cây, rõ ràng là cô đi theo tôi nhưng lại biến thành tôi đi theo cô. "

Hàn Kiều Kiều hôm nay mặc rất kute, một cái quần jean yếm ngắn làm lộ ra cặp đùi trắng sáng muốn chọc mù mắt của Phương Minh.

Chiếc Hummer khởi động xong liền chạy về hướng ngoại thành, sau một tiếng rưỡi xe dừng lại ở một cô nhi viện nằm ở ngoại ô.

"Cô nhi viện? "

Phương Minh có chút kinh ngạc nhìn Hàn Kiều Kiều, Hàn Kiều Kiều quay lại trừng hắn, "Thì sao, lão nương không thể tới đây? "

"Không có không có, chỉ là có chút bất ngờ. "

Đúng vậy, Phương Minh đúng là có chút bất ngờ, minh tinh làm từ thiện hắn đương nhiên biết, nhưng đại bộ phận cũng chỉ là kiếm danh tiếng, thông thường cũng đều sẽ mời ký giả qua đây chụp cảnh quyên góp tiền bạc, đồ đạc, đến khi ký giả chụp hình lấy tư liệu xong thì bỏ đi.

Nhưng Hàn Kiều Kiều lúc này rõ ràng không phải làm dáng, bởi vì nơi này căn bản không có ký giả, cũng không có nhân viên của cô nhi viện cùng bọn nhỏ đứng chờ ở cửa.

"Trong cóp sau có ít đồ, nhiệm vụ của anh là bê mấy thứ đó ra. "

Hàn Kiều Kiều mở cửa xe trực tiếp đi xuống, còn Phương Minh nhìn thấy trong cóp sau là một đống túi lớn và một thùng đồ cũng chỉ biết cười khổ, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, Hàn Kiều Kiều tìm tới hắn là để có công nhân bốc vác miễn phí.

Còn như lão Hoàng, cậu chàng vừa rời khỏi xe là phóng như bay, bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình.

"Viện trưởng, tôi tới rồi. "

Lúc Phương Minh mang theo thùng lớn thùng nhỏ cùng Hàn Kiều Kiều đi vào cô nhi viện thì gặp ngay một nữ tử trung niên cầm trên tay cuốn vở, nhìn thấy Hàn Kiều Kiều, nữ tử trung niên trên mặt lộ ra vẻ cao hứng, "Hàn tiểu thư! "

"Viện trưởng, đây là tôi nhờ bạn tôi mang đến một ít đồ. "

"Hàn tiểu thư đồ đạc lần trước cô mua cho vẫn chưa xài hết, cái này... "

"Không sao, ngược lại cũng không đáng bao nhiêu. "

Hàn Kiều Kiều chẳng hề để ý, còn Phương Minh sau nhiều lần bưng bế cuối cùng cũng đem được hết đồ vào phòng làm việc của viện trưởng, dọc theo đường đi hắn cũng nghe được cuộc trò chuyện của viện trưởng và Hàn Kiều Kiều nên mới biết mối quan hệ giữa Hàn Kiều Kiều và cô nhi viện này.

Hàn Kiều Kiều hầu như mỗi tháng đều đến cô nhi viện ba lần, chỉ cần cô ở Ma Đô, mỗi cuối tuần đều sẽ tới đây mang theo một ít quà cho mấy đứa trẻ, có quần áo, giầy dép, còn có một chút đồ dùng hàng ngày và đồ ăn vặt.

"Hàn tiểu thư, vị này là bạn trai của cô a! Không tồi, dáng dấp... Tạm được. "

Phương Minh nghẹn lời.

Vất vả lắm mời rời khỏi phòng viện trưởng bởi bà ấy quá nhiệt tình, Phương Minh theo Hàn Kiều Kiều đi thăm cô nhi viện, cô nhi viện có rất nhiều tiểu hài tử nhìn thấy Hàn Kiều Kiều cũng không có cái loại hành động cao hứng như nhìn thấy minh tinh nổi tiếng, vẫn chơi đùa như cũ.

"Tôi đến đây nhiều lần rồi, nhưng nhiều tiểu hài tử ở đây không quen biết tôi, mỗi lần đem đồ tới cho viện trưởng, viện trưởng muốn mang bọn nhỏ qua gặp tôi cảm ơn đều bị tôi từ chối. "

Hàn Kiều Kiều nhìn về phía Phương Minh, "Phương Minh, anh biết vì sao tôi làm như vậy không? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play