Trương Tề im lặng mà Lưu Chấn Quốc đứng bên cạnh cũng im lặng, Hoa Bác Vinh thì đương nhiên không thể nói gì lúc này. Dù sao ông cũng đã cố gắng hết sức, cho dù thế nào ông Lưu cũng không thể trách ông được.
“Nếu anh Trương đã không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, Đại Trụ, tiễn khách!”
Phương Minh đã không có ý muốn giữ khách thì Đại Trụ càng không, dù sao từ nhỏ cậu cũng đã nghe lời Phương Minh, Phương Minh nói tiễn khách thì cậu sẽ đi tiễn khách.
“Tôi đưa, tôi sẽ đưa ngay.”
Trương Tề cắn môi, anh ta đã nhận ra nếu như anh ta không giao tiền chắc chắn Phương Minh sẽ mặc kệ sống chết của anh ta, đuổi anh ta ra ngoài.
“Đại Trụ, đưa tài khoản ngân hàng cho anh ta.”
Hai ngày này Phương Minh cũng đã nói Đại Trụ đi mở tài khoản ngân hàng, về sau thu nhập của cửa hàng đều sẽ gửi vào đó, sau đó dựa vào số tiền sẵn có bên trong để anh em họ chia hoa hồng.
Sau mười phút Đại Trụ nhận được tin nhắn từ ngân hàng, đã có 20 vạn chuyển vào tài khoản.
“Đại Trụ, cậu đóng cửa lại, mọi người theo tôi lên lầu đi.”
Phương Minh đi lên lầu hai, Trương Tề thấy vậy cũng vội vàng chạy theo Phương Minh, mà ở phía sau Hoa Bác Vinh cũng đỡ Lưu Chấn Quốc lên lầu. Lưu Chấn Quốc nhìn dáng vẻ vội vàng chạy đi của Trương Tề mà thất vọng không thôi.
Đối với ông Trương Tề không phải là một học sinh bình thường mà ông luôn cố gắng bồi dưỡng cậu như một quan môn đệ tử, nhưng ông không ngờ Trương Tề lại có thể làm ra được những hành động như biển thủ văn vật. Mà hành động lúc này của Trương Tề làm gì có chút tôn kính nào với người thầy là ông chứ, có lẽ những hiếu thuận khi xưa cũng chỉ là giả vờ…
*Quan môn đệ tử: học trò cuối cùng
“A, Phương Minh, lầu hai của cậu… Cái này là cậu tự khắc sao?”
Hoa Minh Minh vừa lên lầu hai liền thấy trên bàn có mười hai đồ vật đã được khắc xong, muốn cầm lên xem nhưng bị Phương Minh ngăn cản: “Không được đụng!”
“Cái này có phải là đồ dễ bể đâu mà không cho người ta đụng? Nhưng mà đồ do cậu điêu khắc quả thật quá xấu!”
Hoa Minh Minh than thở một câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Minh cũng không dám đụng chạm nữa, mà lúc này Phương Minh cũng đi lại bàn mở ngăn kéo, cẩn thận cất mười hai món đồ vào trong, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cái vòng tay cậu định bút thành công!
Vật định bút cũng giống vật khai quang, đều là những đồ vật đeo bên người không thể để người khác chạm vào, nhất là khi cậu vừa mới làm xong. Bởi vì lúc này đồ vật còn chưa nhận chủ, nếu bị người khác chạm tới có thể công hiệu sẽ bị giảm mạnh.
Ví dụ đơn giản như nuôi thú cưng, nếu như lúc nhỏ có nhiều người nuôi nấng nó thì nó sẽ thân mật với rất nhiều người, nhưng nếu chỉ có một người nuôi nấng nó thì thú cưng này sẽ chỉ nhận một người là chủ. Đợi khi thú cưng lớn rồi cho dù người khác có nuôi nó, nó có tình cảm cũng không thể nào sâu sắc như với chủ của nó.
“Đúng là keo kiệt, tới nhìn thôi cũng không cho, chẳng lẽ sợ người ta chê cậu điêu khắc kém sao?” Hoa Minh Minh bĩu môi nói thầm.
Phương Minh cơ bản là mặc kệ cậu ta, đi tới một nơi hẻo lảnh bên phải, ở đó có hai tấm che. Mà khi Hoa Bác Vinh cùng Hoa Minh Minh nhìn thấy tấm che này cũng rất nghi ngờ, bởi vì lúc trước bọn họ không nhìn thấy tấm che này, chắc là Phương Minh vừa mới mua thêm.
“Đại Trụ đến giúp tôi một tay.”
Phương Minh cùng Đại Trụ cùng nhau đẩy tấm che ra, hình ảnh đằng sau tấm che khiến Hoa Bác Vinh cùng Hoa Minh Minh há hốc miệng, mà Lưu Chấn Quốc cùng Trương Tề cũng bị chấn động kinh hãi.
Ở đó có đặt hai khung đèn cao chừng ba mét, mỗi khung đèn đều có mười tám lớp, vòng dưới cùng có đường kính hơn 18 thước chứa mấy chục chén đèn dầu, mà vòng trên cùng chỉ có một chén.
“Phương Minh, cậu làm cái gì vậy?”
Hoa Minh Minh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, loại đèn này chỉ có trong chùa miếu hay đạo quan, thường được gọi là đèn trường thọ hay đèn nguyện, mà muốn đốt đèn này bắt buộc phải bỏ tiền ra đấy. Nhất là ở một số chùa nổi tiếng, muốn đốt những đèn ở tầng dưới cùng cũng phải tốn mấy ngàn tới mấy chục vạn, tầng trên cùng cũng phải từ mấy chục vạn tới mấy trăm vạn một chiếc!
Nhưng mà ở chùa hay đạo quan đa số không có ngọn đèn mà dùng một loại phật tượng có thể phát sáng. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là để thuận tiện, thứ hai là bởi vì ngọn đèn quá dễ tắt.
Một khi ngọn đèn này tắt sẽ đại biểu cho điềm xấu. Thử nghĩ sở dĩ bọn họ thắp đèn đều là để cầu nguyện những chuyện như ý, vậy mà ngọn đèn lại tắt không phải đại biểu cho nguyện vọng của bọn họ không thể thành hiện thực sao?
Ngoài hai khung đèn cùng với những cầu đèn trên khung, bên trong còn có một cái giá gỗ, trên giá gỗ có một cái Lư Hương. Lư Hương màu vàng óng ánh lấp lánh rất bắt mắt.
Giá gỗ, Lư Hương, bốn cái ghế, đây chính là tất cả những gì đám người Hoa Bác Vinh có thể nhìn thấy.
“Phương Minh, cái Lư Hương này cậu mạ vàng chỗ nào vậy? Nhìn giống y đúc vàng thật, ngay cả trọng lượng dường như cũng không có kém bao nhiêu, ai ôi… Trời ơi!”
Gương mặt Hoa Minh Minh trở nên vặn vẹo bởi vì lúc nãy cậu cầm Lư Hương sờ sờ mấy lần, cảm thấy có gì đó là lạ liền đưa lên miệng cắn thử, không ngờ Lư Hương hoàn hảo không tổn hại gì! Cậu ngây ngẩn cả người.
“Phương… Phương Minh, cái Lư Hương này là được làm từ vàng thật sao?” Giọng nói của Hoa Minh Minh run rẩy, cái Lư Hương này ít nhất cũng nặng bốn năm cân, nếu như thật sự là dùng vàng để đúc… Vậy cái Lư Hương này giá trị tới hơn trăm vạn!
“Cậu nghĩ sao?”
Cái Lư Hương này là cậu mang từ đạo quán ra, đúng thật là được đúc từ vàng ròng! Đương nhiên cũng không phải cậu mang cái Lư Hương ra khoe khoang, mà Lư Hương bằng vàng ròng có một số tác dụng rất đặc biệt.
Tục ngữ nói người thích ăn mặc, Phật thích mạ vàng, ngay cả thần phật còn thích Kim Thân, có thể hiểu vàng ròng có tác dụng biết bao nhiêu!
Cùng là một người thắp hương cầu nguyện, thử dùng Lư Hương bình thường và Lư Hương bằng vàng, cậu nghĩ xem cái nào có thể khiến thần phật dễ cảm ứng hơn? Tất nhiên là cái sau rồi!
Đầu năm nay, các vị Thần đều rất thức thời!
Vẫn nói thành tâm thì linh, nhưng nếu như đã thành tâm lại còn có thêm Lư Hương bằng vàng trợ giúp thì hiệu quả đương nhiên sẽ tốt hơn rồi.
Chuyện này cũng như muốn nhờ người ta làm việc thì phải mời người ta ăn cơm, thử nghĩ để người ta bắt xe buýt tới và cho xe ô tô tới đón thì người ta sẽ thích cái nào hơn?
Đây cũng là lý do vì sao chùa miếu và đạo quán có thể cùng tồn tại, bởi vì hoà thượng cùng đạo sĩ đều có thể hầu hạ Thần Phật dễ chịu, cho bọn họ thể diện.
Phật thật sự có thể phù hộ chúng sinh sao? Chúng sinh nhiều như vậy, có thể phù hộ hết sao?
“Lư Hương bằng vàng ròng, cả thế giới chắc chỉ có một mình cậu mới làm được như vậy!”
Hoa Minh Minh nghẹn nữa ngày cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại cảm thán một câu. Mà ánh mắt Trương Tề nhìn Phương Minh cũng biến đổi, chuyện 20 vạn lúc trước khiến anh khó chịu nhưng vừa so sánh 20 vạn với cái Lư Hương bằng vàng kia khó chịu của anh đã biến mất tăm.
“Làm Lư Hương bằng vàng ròng thì ghê gớm lắm sao?”
Phương Minh bĩu môi, chỉ có cậu biết một thân quần áo và đạo cụ của sư phụ cậu mỗi lúc khai đàn cúng bái mới gọi là phô trương chân chính. Bàn được làm từ Hoàng Hoa Lê do một vị đại sư điêu khắc có tiếng khắc ba năm mới xong, Thiền Hương cũng phải là do gỗ Trầm Hương chế tạo.
*Hoàng Hoa Lê: gỗ sưa
Còn nữa, giấy vàng đều được chế tạo đặc biết, phải dùng một loại công nghệ vô cùng cổ xưa phức tạp để chế tạo, giá của loại giấy vàng này được tính theo từng tờ đó!
Một lần cúng bái như vậy ít nhất cũng phải bỏ ra hơn vạn, cho nên Phương Minh rất cảm khái, vẫn nói nghèo học văn giàu học võ, nhưng muốn phá của tốt nhất là nên làm hoà thượng, đạo sĩ!
Đương nhiên đây cũng không phải hoà thượng, đạo sĩ bình thường mà là hoà thượng, đạo sĩ bước vào ngưỡng cửa tu luyện chân chính.
Nhưng mà sư phụ cậu cũng đã nói, tốn kém như vậy không hẳn chỉ vì hấp dẫn Thần Phật mà còn là vì hao tài tiêu tai*!
*Hao tài tiêu tai: Tốn tiền của để hết tai nạn
“Thiên Đạo có thường, những chuyện chúng ta làm đều đang trái với đạo lý tự nhiên nên đôi lúc cần xa hoa thì phải xa hoa, xa xỉ một chút cũng không phải chuyện gì xấu.”
Đối với lời sư phụ nói tới nay Phương Minh còn không thể hiểu rõ ràng, nhưng sư phụ nói xong cũng chỉ nhìn cậu cười cười, không giải thích, chỉ nói đợi tới sau này tự nhiên cậu sẽ hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT