"Con đã thông báo cho Đại Trụ, có thể hôm nay cậu ấy từ chức sẽ phải đến chiều mới xong, con sẽ chờ cậu ấy đến cửa hàng."
Hoa Bác Vinh gật đầu, nhưng còn Hoa Minh Minh có vẻ không hứng thú lắm, hắn lớn lên ở đây từ nhỏ, những thứ đồ cổ đối với những người khác thì hấp dẫn chứ hắn thì không quan tâm quá nhiều.
Nhìn thấy Hoa Minh Minh không để tâm lắm, Phương Minh cười nhẹ nói: "Hoa thúc có nhớ con đã từng nói trước đó tại sao tại sao con không trả giá mà vẫn vui vẻ với mức giá mà ông chủ Tống đưa ra không
"Tất nhiên là nhớ, Phương Minh con có ý gì?"
"Đi, lên tầng hai. Thực ra, con không chắc lắm, nhưng mà có lẽ sẽ không làm con thất vọng."
Khuôn mặt của Phương Minh nở một nụ cười bí ẩn nhìn lên tầng hai. Điều này khiến Hoa Minh Minh bĩu môi khó chịu, lên tiếng: “Bí ẩn cái gì chứ, nói thẳng ra là được rồi.”
"Nếu không kiên nhẫn được, thì quay lại cửa hàng đi!"
Hoa Bác Vinh nhìn chằm chằm vào con trai mình, Hoa Minh Minh liền rụt cổ và nhanh chóng im lặng vì hắn biết trở lại cửa hàng còn nhàm chán hơn, cửa hàng hồi trước còn có một vài tư vấn viên xinh đẹp trông coi, nhưng hiện tại đều bị cha hắn đuổi hết rồi, chon nên hắn, cũng không muốn ở lại cửa hàng làm gì.
Trên tầng hai, Phương Minh đứng trước ô mộc mà cậu đã xem qua, Hoa Bác Vinh cũng nhìn vào gần ô mộc, một lúc lâu sau, ông nói: "Quả thực là cây lim, cũng là ô mộc cực phẩm, nhưng mà có điều giá trị trên thịtrường hiện giờ tuy rằng không phải thấp nhưng cũng không cao đâu. "
Hoa Bác Vinh chủ yếu kinh doanh đồ trang sức và ngọc bích, nhưng từ lâu ông ta cũng có làm việc trong các cửa hàng đồ cổ, vè cũng có một chút hiểu biết về những thứ nỳ.
"Hoa thúc, chú có biết một tên gọi khác của ô mộc không?" Phương Minh mỉm cười hỏi.
"Một tên gọi khác?" Hoa Bác Vinh lắc đầu tỏ vẻ nói rằng chưa từng nghe nói.
"Đối với những người bình thường, ô mộc chỉ là ô mộc, giá trị rất cao, nhưng đối với những người trong nghề như chúng ta, ô mộc là thứ đồ tốt, bởi vì ô mộc còn được gọi là linh mộc, và nó đứng đầu tam đại linh mộc."
"Linh mộc?" Hoa Bác Vinh và Ha Minh Minh nhìn nhau vô cùng bối rối và mong chờ Phương Minh giải thích của.
"Trước đây, trong các bộ phim Hồng Kông và Đài Loan cũng như trong nước rất phổ biến ở Ma Đô, cây gươm làm bằng linh mộc có thể dùng để trừ yêu ma, nhưng không có nghĩa là loại gỗ nào cũng đều được sử dụng, nếu sử dụng gỗ thì phải chọn gỗ linh mộ. "
Phương Minh kiên nhẫn, giải thích từng chút: "Tam đại linh mộc bao gồm ô mộc, đào mộc và lôi mộc, tục ngữ có câu: đào mộc dễ tìm, ô mộc khó tìm, lôi mộc thì trời cho."
"Rất nhiều truyền thuyết về đào mộc, nói rằng Khoa Phụ Truy Nhật Lâm trước khi chết ông đã ném cây gỗ trong tay xuống và nó biến thành một vườn đào, vì vậy ánh nắng mặt trời có thể áp chế được âm tà, đó là lý do nhiều đạo sĩ sử dụng kiếm bằng gỗ đào. "
"Về phần ô mộc, trầm tích nước sông ngầm hàng ngàn năm lắng đọng, hấp thu khí tự của trái đất, khác chế được âm tà, hiệu quả như đào mộc."
"Cuối cùng, câu nói chính xác về lôi mộc không có loại cụ thể, các tên lôi mộc có nghĩa loại cây bị ảnh hưởng bởi thiên lôi. Thiên lôi là khắc tinh của âm linh, mà những loại cây bị thiên lối đánh trúng thì đều có thể hàng phục ma quỷ. "
Thấy cha con Hoa Bác Vinh chăm chú lắng nghe, Phương minh tiếp tục: "Tất nhiên, câu nói lôi mộc trời ban cũng có nguyên nhân của nó, bởi vì những loại cây bị thiên lôi đánh trúng nhưng vẫn sinh sôi này nở mới có thể gọi là lôi mộc, có thể hiểu là như vậy. "
"Nói như vậy có nghĩa là người ta có chế tạo gươm trừ ma bằng đào mộc hoặc ô mộc?" Hoa Minh Minh nghi hoặc hỏi, bởi vì anh không tin vào ma quỷ, ngay cả khi trước đó hắn đã từng nhìn thấy người ta trừ ma
"Bình thường thì ô mộc hay đào mộc đều có thể dừng để trừ tà, nhưng cách chế tạo thì có chút khác biệt.
Đối với đào mộc chỉ cần là gỗ 60 năm nhưng với ô mộc thì phải là gỗ hơn 1000 năm. ”
Phương Minh liếc nhìn Hoa Minh Minh thấy hắn đang suy nghĩ gì đó, bèn trêu chọc: "Nhưng mà ánh sáng ở đây không đủ, thậm chí nếu một đứa trẻ cầm một lưỡi gươm bén bạn nghĩ anh có thể khiến một người lớn trưởng thành để làm gì?
Hoa Bác Vinh lộ vẻ suy tư sau đó lên tiếng: " Phương Minh ý con là muốn sử dụng ô mộc ngàn năm này để chế tạo gươm."
"Tạm thời thì con chưa cần, nhưng Hoa thúc, đây không phải là ô mộ ngàn năm đâu, nếu con không nhầm, nó ít nhất phải là ô mộc vạn năm tuổi."
“Ô mộc vạn năm!"
Hoa Bác Vinh ngạc nhiên, ô mộc ngàn năm quả thực đã rất đáng giá rồi, nhưng nếu đây là ô mộc vạn năm thật, giá trị so với ô mộc ngàn năm còn lớn hơn nhiều lần.
Ô mộc ngàn năm có thể coi là gỗ cực phẩm rồi nhưng giá trị trên thị trường hiện giờ chỉ vào tấm hai mươi vạn. Nhung còn đối với ô mộc vạn năm thì giá trị gấp hàng chục lần, có thể tính đến là bốn trăm vạn.
"Phuong Minh anh có nhầm không vậy, ông chủ Tống kia không phải kẻ ngốc, ông ta mua gỗ nhất định phải qua thẩm định kỹ rồi, ô mộc vạn năm sao có thể để ở đây được? "
Hoa Minh Minh buông lời mỉa mai làm cho Hoa Bác Vinh có chút bực túc nhưng lời hắn nói cũng khoonh phải là vô lý, Hoa Bác Vinh lên tiếng: "Thằng nhóc này nói cũng không phải không có lý, Tống Hùng nhất định đã đi thẩm định để xác định tuổi của gỗ rồi. "
"Xác định tuổi, bằng cách nào?" Fang Ming hỏi với một nụ cười.
"Cách dễ nhất là lấy một miếng gỗ hoặc một miếng mùn cưa thẩm định kỹ thuật than 14C, bởi vì trên thị trường rất nhiều người bán gỗ giả, cho nên nếu sử dụng phương pháp này sẽ có thể dễ dàng phát hiện và thẩm định gỗ mộ cách chính xác nhất.. "
Mặc dù rất nhiều cửa hàng biết việc thẩm định gỗ bằng phương pháp than 14C, nhưng rất ít cửa hàng làm theo, lý do thứ nhất là vì chi phí rất cao, và thứ hai là bạn phải cung cấp giấy tờ kiểm định, điều này khiến cho các cửa hàng sễ bị lộ nếu họ kinh doanh và khai gian năm tuổi của gỗ.
Nhưng gỗ không giống nhau, vả lại nếu muốn thẩm định gỗ chỉ cần cắt một mảnh đầu gỗ và sẽ không ảnh hưởng đến giá trị của nó, Tống Hùng bỏ ra hai ba mươi vạn để thẩm định thì cũng rất bình thường.
"Đúng vậy, thật ra ông chủ Tống chỉ lấy phần ngaofi hoặc vụn gỗ để đi thẩm định, nhưng nếu như trong thân gỗ mới thật sự giá trị thì sao."
Phương Minh cười nhẹ, nhìn quanh căn phòng sau đó ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn, trên đó có một số dụng cụ chạm khắc và một cái rìu.
Tay cầm thứ gì đó lên, Hoa Minh Minh nhìn thấy Phương Minh đang tiến về phía mình liền lên tiếng: "Phương Minh, anh giận tôi cũng không nên động thủ như vậy, bỏ cái rìu xuống rồi từ từ nói chuyện.”
Phương Minh nheo mắt nhìn Hoa Minh Minh, vì kho báu sống này, anh bỏ qua nó và cầm một cái rìu đi đến chỗ ô mộc, sau đó, giơ cao cây rìu về phía mộc, trước sự ngạc nhiên của Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT