Thấy Kiều Kiều đạp hơn mười cái vẫn chưa hết tức giận, Phương Minh ở bên cạnh đành phải khuyên: “Nếu như còn đạp nữa anh ta sẽ chết mất.”
“Đúng đó chị Kiều Kiều, chị cũng đã xả giận mà em cũng không bị thương gì, chúng ta đi thôi.”
Trương Yến cũng yếu ớt khuyên bảo. Nếu chỉ đánh một trận thì cũng không sao nhưng nếu lỡ đánh anh ta tàn phế thật thì chính là lớn chuyện rồi. Tới lúc đó nhà họ Lương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Lần này tạm tha cho anh ta, nếu sau này còn để bà gặp anh bà sẽ cho anh làm thái giám cả đời!”
Tay Kiều Kiều giơ lên làm động tác cắt một cái, gương mặt yêu mị đằng đằng sát khí khiến Phương Minh nhìn mà rét run trong lòng. Cô gái này bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, tuyệt đối đừng nên tuỳ tiện đắc tội với cô.
“Tiểu đạo sĩ bị chị doạ sợ rồi sao? Không sao đâu, chị cho phép em đùa giỡn lưu manh chỉ cần cô vợ nhỏ của em không ghen là được.”
Thấy nét mặt Phương Minh biến đổi trong nháy mắt sát khí trên người Kiều Kiều cũng biến mất, đôi mắt to chớp chớp biến thành tiểu yêu tinh phong tình vạn chủng(1).
“Rời khỏi đây trước đã.”
Phương Minh không có thừa nhận chỉ âm thầm cảm thán trong lòng, quả thật cổ nhân(2) không có lừa cậu, tính cách của con gái thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết nữa.
“Đi tìm một chỗ trò chuyện với chị Kiều Kiều kể chị nghe mấy năm nay cậu đã trải qua như thế nào. Cậu cái tên tiểu đạo sĩ này cũng thật lợi hại nha, đã học thành tài rồi, xem ra sư phụ cậu cũng rất biết cách dạy dỗ đấy!”
Đối mặt với lời nói của Kiều Kiều Phương Minh chỉ có thể cười khổ, đối với một cô gái lưu manh… Không đúng, phải là cô gái đã lưu manh lại còn quyến rũ cậu cũng hết cách, tốt nhất là nên im lặng.
Mấy người đi ra khỏi phòng bao, Kiều Kiều mang Phương Minh định đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm nhưng Phương Minh lại gọi điện cho Hoa Minh Minh, kêu Hoa Minh Minh xuống.
“Sao vậy, hồ bằng cẩu hữu(3) của cậu đang chơi ở bên trên à?”
Kiều Kiều dựa vào cửa xe Ferrari màu đỏ, lấy một điếu thuốc từ trong ví ra châm lửa.
“Chị Kiều Kiều, đây không nơi công cộng, nếu bị người ta chụp được ảnh chị đang hút thuốc thì…”
Trương Yến có chút lo lắng, dù sao chị Kiều Kiều cũng là một minh tinh, bị người ta chụp ảnh chị đang hút thuốc rồi tung lên mạng sẽ ảnh hưởng không tốt.
“Không sao đâu, đám người kia lúc này chắc còn đang bận thác loạn. Hơn nữa người trên mạng đều gọi chị là yêu tinh, làm gì có hình tượng để mà giữ kia chứ?”
Kiều Kiều im lặng, đúng thật là vậy, rất nhiều bình luận trên mạng đều gọi chị Kiều Kiều là yêu tinh, ai bảo chị ấy có gương mặt quyến rũ như vậy chứ!
Nhưng chỉ có Trương Yến biết rõ chị Kiều Kiều, mặc dù nhìn hành động của chị có vẻ hơi lưu manh nhưng còn tốt hơn những minh tinh trong ngoài không đồng nhất kia nhiều. Ít nhất cô cũng biết chị Kiều Kiều chưa bao giờ tham gia mấy buổi tiệc xã giao cũng chưa có quan hệ mập mờ không rõ ràng với bất kỳ ai.
Mặc dù nói vậy nhưng khi thấy có người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Kiều Kiều vẫn mở cửa xe ra ngồi vào trong.
“Này Phương Minh đang chơi vui cậu gọi tôi xuống đây làm cái gì chứ? Cậu không thấy hai cô gái kia thấy tôi đi đã oán hận biết bao nhiêu.”
Hoa Minh Minh vừa rời khỏi thang máy đã than phiền nhưng ngay lập tức chú ý tới Trương Yến bên cạnh Phương Minh, cười cười nhìn Phương Minh với vẻ mặt tôi đã hiểu.
“Cậu thật giỏi, nhanh như vậy đã kiếm được một cô rồi. Thật không ngờ trông cậu cũng bình thường mà lại là một kẻ lãng tử, muốn tôi dẫn cậu đi tìm khách sạn không?”
Phương Minh đang muốn trả lời thì cửa sổ xe Ferrari hạ xuống, gương mặt Kiều Kiều hiện ra trước mắt Hoa Minh Minh.
“Tiểu đạo sĩ, đây chính là bạn của cậu sao? Nếu là thật vậy thì cậu kêu anh ta đưa Yến Tử về còn cậu ngồi xe của tôi đi.”
Phương Minh có hơi bất ngờ nhưng mà chưa đợi cậu từ chối Hàn Kiều Kiều đã đóng kín cửa kính.
“Cô gái này thật tốt đó Phương Minh, lớn lên trông giống Hàn Kiều Kiều như đúc, không phải là gương mặt đã phẫu thuật thẩm mĩ đó chứ? Mà phẫu thuật này cũng thật là thành công nha, chỉ mỗi gương mặt này thôi chắc chắn sẽ có người đồng ý bỏ ra hơn trăm ngàn để được một đêm cùng cô. Dù sao nghe nói một đêm của Hàn Kiều Kiều chính là mấy triệu lận đó!”
“Cậu nói lung tung cái gì vậy, chị Kiều Kiều không phải là hạng người đó!”
Trương Yến đứng một bên nghe thấy lời nói của Hoa Minh Minh lập tức phản bác. Hoa Minh Minh nghi ngờ nhìn cô, thầm nghĩ tôi nói chuyện của minh tinh kia thì liên quan quái gì tới cô, còn làm như cô rất thân thiết với Hàn Kiều Kiều ấy, lại còn chị Kiều Kiều chị Kiều Kiều…
Chỉ là mới nói được một nữa Hoa Minh Minh đột nhiên sững sờ…
“Được rồi, cậu phải đưa cô ấy về nhà an toàn đấy.”
Phương Minh vỗ vỗ bả vai cứng đờ của Hoa Minh Minh, không đợi cậu đáp ứng liền đi tới đầu bên kia của chiếc xe mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.
“Ầm!”
Âm thanh chói tai vang vọng trong tầng hầm, chiếc Ferrari lao đi nhanh như tia chớp để lại Hoa Minh Minh ngơ ngác ngu ngốc há hốc mồm.
Một lúc lâu sau Hoa Minh Minh mới lấy điện thoại mở phần mềm, gõ tên Hàn Kiều Kiều rồi lục lọi tìm kiếm, chẳng bao lâu đã tìm thấy ảnh chụp của Hàn Kiều Kiều với một cô gái. Nhìn nhìn cô gái trong hình rồi lại nhìn nhìn Trương Yến, sau vài giây đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết:
“Đcm, Phương Minh cậu đúng là lợi hại!”
Hình tượng Phương Minh trong lòng cậu chớp mắt trở nên thật vĩ đại bởi vì vừa nãy cậu đã tìm thấy hình của Hàn Kiều Kiều, bên dưới còn có dòng chữ:
“Hoạt động hôm thay thật sự quá mệt mỏi, làm khổ Yến Tử của tôi rồi.”
Đây chính là ảnh Hàn Kiều Kiều chụp chung với trợ lý Yến Tử. Người ngồi trong xe lúc nãy giống y Hàn Kiều Kiều, người bên ngoài xe lại được gọi là Yến Tử, mà Yến Tử này lại có khuôn mặt giống y đúc người trợ lý trong hình.
Cho dù có bao nhiêu khiếp sợ thì Hoa Minh Minh vẫn phải tin thừa nhận sự thật, người kia chính là đại minh tinh Hàn Kiều Kiều.
Mà Phương Minh dĩ nhiên có thể ngồi trên xe của cô, còn do cô chủ động mời mà lại mời lúc nữa đêm như thế này…
Trong đầu lão tài xế Hoa Minh Minh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, sau đó những suy nghĩ này đều biến thành sự ngưỡng mộ vô tận dành cho Hoa Minh Minh.
Chân nhân(4) bất lộ tướng, đây mới chính là cao nhân!
...
Buổi tối ở Ma Đô vắng lặng, Kiều Kiều chuyên tâm lái xe, Phương Minh cũng im lặng nhìn những bóng đèn nê on lướt qua ngoài cửa sổ.
Két!
Xe đột nhiên phanh gấp, Phương Minh quay qua nhìn Kiều Kiều mà Kiều Kiều cũng đang nhìn về phía Phương Minh.
“Tôi nhớ cô vợ nhỏ của cậu cũng đang ở Ma Đô đúng không? Hiện tại các cậu đang ở cùng nhau à?”
“Không có, tôi mới tới đây có vài ngày thôi, mà cô ấy cũng không phải cô vợ nhỏ của tôi.” Phương Minh giải thích.
“Không phải cô vợ nhỏ? Nhưng mà tôi đã nhìn thấy cảnh hai người nằm trên bãi cỏ ước định chung thân, nếu như cậu mà can đảm một chút có khi…”
Kiều Kiều cố ý kéo dài giọng khiến Phương Minh cảm thấy tò mò: “Nếu gan lớn một chút thì sao?”
“Nhẹ nhất ba năm, nặng nhất tử hình!”
Phụt!
Vẻ mặt Phương Minh xấu hổ, biết ngay là không nên tiếp lời yêu nữ này mà… Từ nhỏ đã biết cô giỏi chỉnh người vậy mà cậu vẫn tự đâm đầu vào.
“Thôi thôi không đùa giỡn với cậu nữa. Lần này cậu tới Ma Đô là để tìm cô vợ nhỏ của cậu sao?”
Kiều Kiều cười tới run rẩy cả người, chẳng thèm quan tâm tới cảnh xuân trên người lộ ra, cứ như vậy cười sảng khoái tới hơn một phút đồng hồ mới chịu ngưng.
“Sư phụ sai tôi mang một ít đồ tới cho chú Diệp.” Phương Minh nói sự thực.
“Vậy cậu có nhìn thấy cô ấy không?”
“Không có.”
“Không tìm được nhà cô ấy hay là không nhìn thấy cô ấy?”
Phương Minh kinh ngạc nhìn Kiều Kiều, sao cô lại lắm chuyện như vậy?
“Sư phụ sai tôi mang đồ tới cho chú Diệp, đã gặp thím Diệp rồi.”
Phương Minh đã dừng nói chuyện nhưng Kiều Kiều vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, một lát sau gương mặt cô đột nhiên dí sát tới mặt Phương Minh, bởi vì cơ thể bị nghiêng nên áo lót không thể che được đôi bạch thỏ kiêu ngạo, Phương Minh liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng.
Ừng ực!
Phương Minh chật vật nuốt nước miếng.
“Này tên tiểu đạo sĩ gian trá kia! Mắt cậu đang nhìn chỗ nào đó?”
Thấy Kiều Kiều giận dữ Phương Minh còn đang định giải thích không nghĩ tới Kiều Kiều này một giây trước còn hung dữ như vậy mà một giây sau đã quay ngoắt lại, chớp chớp mắt nhìn cậu cười quyến rũ, cử động sau đó còn càng điên cuồng hơn, rung rung cặp bạch thỏ nũng nịu bĩu môi: “Cậu chỉ xem như vậy thì có ích gì, có muốn sờ sờ một chút hay không nha?”
Yêu tinh, đây chính là tiểu yêu tinh giết người không đền mạng!
“Đừng tưởng chị đây không biết, có phải cậu đến nhà cha mẹ vợ đã bị khinh bỉ đúng không? Cậu chỉ là một tiểu đạo sĩ ở nông thôn, cô vợ nhỏ của cậu lại xinh đẹp như vậy mẹ vợ cậu không đồng ý trực tiếp từ chối cậu cũng là điều dễ hiều.”
Mắt Kiều Kiều loé lên tia giảo hoạt: “Chậc chậc, có lẽ giống như trong tiểu thuyết hay nhắc tới, nam chính nghèo khó bị mẹ vợ giàu sang chia uyên rẽ thuý(5). Tiểu đạo sĩ, lúc đó có phải cậu cũng nói với mẹ vợ một câu không?”
“Nói cái gì?” Phương Minh hỏi theo bản năng.
“Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, không ai hèn cả đời!”
“Tôi…”
Phương Minh quyết định, mặc kệ Kiều Kiều hỏi cái gì cậu cũng sẽ không trả lời, cũng sẽ không tò mò lung tung nữa!
“Đừng nghiêm túc như vậy chứ, cùng lắm thì chị Kiều Kiều không trêu chọc cậu nữa là được chứ gì. Nhưng mà nếu như cô vợ nhỏ của cậu không cần cậu nữa thì hãy đến đây, chị Kiều Kiều sẽ bao nuôi cậu! Ừ, nếu cậu có thể làm đầu bếp cho chị cũng được đấy, chinh phục dạ dày của chị, không chừng sẽ có ngày còn chinh phục cả chị cũng nên!”
Phương Minh tức cười, cậu hiều đầu bếp trong miệng Kiều Kiều là có ý gì. Trước đây có lần cậu làm cơm cho bọn Kiều Kiều ở trên núi, thật sự chỉ là canh nấm thôi, cũng không phải món gì đặc biệt.
Đun sôi nước suối rồi bỏ mấy cây nấm cậu hái được vào, nêm nếm một ít gia vị là xong. Chẳng qua lúc đó mấy đứa trẻ bị lạc đường, vừa lạnh vừa đói mới cảm thấy ăn rất ngon.
Giống như câu chuyện trước đây Phương Minh đã từng được nghe thấy, có một vị Hoàng tử vì gặp phải phản loạn mà phải rời Hoàng thành tới dân gian được một ông lão cho chén cơm lót dạ. Sau khi phản loạn kết thúc Hoàng tử quay trở lại Hoàng thành, mãi tới khi cậu lên làm vua vẫn không quên được chén cơm kia. Cậu cảm thấy đó là chén cơm ngon nhất trên đời mà cậu từng ăn, đặt cho nó cái tên cơm trân châu mã não phỉ thuý đồng thời sai nhiều người đi tìm kiếm.
Nhưng mà cuối cùng quan viên cũng phát hiện trên đời làm gì có cơm trân châu mã não phỉ thuý kia chứ? Đó chỉ là cơm thừa lão ăn mày xin được từ nhiều nhà. Chẳng qua lúc đó Hoàng tử đã quá đói bụng nên mới cảm thấy đó là món cơm ngon nhất trên đời mà thôi.
Nguyên lý đều là giống nhau!
(1)Phong tình vạn chủng: lẳng lơ
(2)Cổ nhân: người xưa
(3)Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè không tốt
(4)Chân nhân: những người tu hành đắc đạo
(5)Chia uyên rẽ thuý: làm cho đôi lứa phải chia lìa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT