Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

-------------------------

Lúc Phương Minh và Đại Trụ trở lại trấn Sa Xuyên, về đến trước cổng, hai người đều mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Trước cổng là hai thanh niên, một ông lão và một cô gái trẻ đẹp, nhưng cách ăn mặc của họ có vẻ không phải người ở đây.

Nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến Đại Trụ ngạc nhiên, điều kỳ lạ là người thanh niên lúc này đang quỳ xạp xuống đất tay cầm một cai khay giơ lên, trong khay đặt mấy miếng lạp xưởng, còn lão hoàng thì đang phẩy phẩy tay trên khay, miệng còn đang cắn nửa cái lạp xưởng.

Cảnh tượng này nếu như được thế bằng hình ảnh hoàng đế mặc long bào thì người thanh niên kia chỉ như tên thái giám phục dịch bề trên mà thôi.

Người còn không bằng chó nữa!

Đại Trụ trong đầu thoáng nghĩ, hắn cũng lại nghĩ người thanh niên này có phải bị thần kinh hay không? Lại đi phục vụ cho một con chó ăn uống, một con chó già, một con chó Trung Hoa tầm thường.

Phương Minh vẻ mặt có chút kinh ngạc nhưng sau đó bình thường trở lại, bởi vì ba trong bốn người này hắn đã gặp qua, Thiếu Đông Gia của Hoa Bảo Lâu, Âu Dương Tuyết Tình và cậu của cô, Thái Văn Lễ.

Nhìn thấy Hoa Minh Minh, Phương Minh cơ hồ có thể đoán ra danh tính người trung niên đứng cạnh Hoa Minh Minh, là Hoa Bác Vinh, cha của Hoa Minh Minh, cũng là một trong những người hắn đã gặp trước đây.

Phương minh và Đại Trụ nhìn thấy đám người Hoa Minh Minh. Bọn họ cũng nhìn thấy Phương Minh và Đại Trụ, nhưng phản ứng nhanh nhất chính là lão hoàng, gần như lúc Phương Minh xuất hiện, con chó với bộ áo màu vàng lao nhanh như con gió chạy ra ngoe nguẩy cái đuôi trước mặt Phương Minh.

Ẳng ẳng ẳng!

Lão hoàng lao nhanh tới chỗ Phương Minh, cái đầu còn dính đầy mỡ cọ cọ vào người Phương Minh, tiếng kêu tràn ngập vui sướng.

"Ha ha, mày cũng cảm giác được đúng không, đúng vậy, cuối cùng cũng đạt được đến bước này."

Phương minh nhìn lão hoàng, hắn biết tại sao nó lại vui mừng như vậy, bởi vì nó cảm nhận được cậu đã tu luyện ra vu lực.

Nếu nói sư phó là người đã truyền dạy và lo lắng cho hắn thì lão hoàng chính là nơi hắn gửi gắm nhiều bí mật nhất, ở đại quán mấy năm nay cảm ứng các ngôi sao đều là lão hoàng bầu bạn với hắn ngày đêm.

Có lần lúc hắn đang cảm ứng các ngôi sao bị ánh mặt trời quá gắt làm cho bị thương cũng là nhờ lão hoàng phát hiện kịp thời đi đi ra hiệu cho sư phó đến cứu hắn, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Cho nên Phương Minh biết sao lão hoàng lại vui mừng, cũng sẽ không bực mình hành động của nó bây giờ, cứ cọ cọ cái mỏ dơ hầy vào người hắn.

"Phương Minh!"

Âu Dương Tuyết Tình lên tiếng chào hỏi, Thái Văn Lễ sau đó cũng lên tiếng: " Phương tiên sinh."

Duy chỉ có Hoa Bác Vinh và Hoa Minh Minh là không nói gì.

Hoa Minh Minh có chút hoảng hốt, chính là bởi vì trước đây hắn từng đuổi Phương Minh đi, cho nên lúc này bản thân có chốt lo sợ không dám ngẩng mặt lên.

Còn Hoa Bác Vinh thì không biết Phương Minh, nhưng mà nghe được Âu Dương Tuyết Tình đích xưng hô lúc sau hoa bác quang vinh chỉnh Trương lão mặt bởi vì kích động mà trở nên đỏ bừng, bước nhanh tiến lên hô: "Tiểu ân công!"

Nghe thấy vậy cả Âu Dương Tuyết Tình và Thái Văn Lễ đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bởi họ không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì.

Sự việc còn phải kể đến như thế này, mấy ngày nay Hoa Bác Vinh một mực muốn tìm Phương Minh nhưng không biết hắn đang ở đây. Hôm nay Hoa Bác Vinh cùng Thái Văn Lễ tham gia hội nghị về đồ cổ, hai người đều là những bậc trưởng bối am hiểu đồ cổ có tiếng trong thành, sau khi nói chuyện với nhau đã vô tình kể về sự việc ngày hôm đó.

Hoa Bác Vinh nghe Thái Văn Lễ kể chuyện cũng có chút nghi ngờ vị thanh niên trẻ tuổi kia chính là đồ đệ của ân công của gia đình mình, ngay lập tức liền đi theo Thái Văn Lễ xem camera trong cửa hàng xác nhận thân phận của người thanh niên kia.

Sự thật đúng là như vậy, Hoa Minh Minh nhận ra đó chính là Phương Minh, sau đó Thái Văn Lễ liền gọi điện cho Âu Dương Tuyết Tình bởi chỉ có cô mới biết hắn đang ở đâu.

Thật ra Hoa Bác Vinh chỉ muốn biết Phương Minh đang ở đâu để dắt Hoa Minh Minh tới gặp mặt, còn Âu Dương Tuyết Tình thì lại muốn biết rốt cuộc giữa họ có quan hệ gì. Về phàn Thái Văn Lễ, ông ta cũng muốn cùng với Phương Minh có thể kết giao quan hệ tốt.

Vì vậy, bốn người họ cùng nhau xuất hiện ở đây, nhưng mà Âu Dương Tuyết Tình cũng không biết Phương Minh chính xác đang ở đâu, cho nên cứ đứng ở đó chờ, không ngờ lại gặp được lão hoàng chạy ngang qua.

Âu Dương Tuyết Tình nhìn thấy lão hoàng vô cùng hoảng sợ, nhưng nó lại không để mắt đến bốn người họ, cứ thế đi thẳng về phía trước. Bọn họ thấy vậy nên cũng lặng lẽ đi theo nó.

Nhìn thấy lão hoàng đi vào căn nhà, đáng lẽ Âu Dương Tuyết Tình cũng sẽ đẩy cửa đi vào, nhưng cô chợt nhớ tới chuyện trước đây, một con chó hiền như lão hoàng cũng bất chợt nổi điên lên, đôi mắt của nó nhìn cô khiến cô không khỏi hoảng sợ.

Âu Dương Tuyết Tình nghĩ trong đầu nếu cô dám bước vào trong, con chó vàng này sẽ lao ra xé cô thành trăm mảnh mất, thậm chí có thể còn đáng sợ kết cục của mấy con chó cảnh sát trước đó..

Ngay khi Âu Dương Tuyết Tình đang lo sợ, Hoa Bác Vinh lại rất phấn khích, bởi vì ông ta nhận ra lão hoàng, vì mấy năm trước lúc ông ta đến thôn Diệu Hà gặp ân công, ông ta đã thấy con chó này.

Sau đó là những gì Phương Minh và Đại Trụ nhìn thấy.

Phương Minh xoa đầu lão hoàng ý bảo nó đi xuống dưới, sau đó ánh mắt hướng về Hoa Bác Vinh, đã mười năm rồi, ánh mắt Hoa Bác Vinh thời điểm đó và bây giờ cũng không khác nhau là bao.

"Chú Hoa, ba chữ ‘tiểu ân công’ này thật không dám nhận."

Lúc này Hoa Bác Vinh liền đi tới chỗ Phương Minh, nghe Phương Minh nói vậy liền có chút sửng sốt, ngay sau đó tức giận quay đầu lại nhìn Hoa Minh Minh đang không biết làm gì, quát: "Tên tiểu tử hỗn xược này con còn không mau qua giải thích với tiểu ân công!"

Hoa Minh Minh nổi giận bĩu môi nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đi tới, mấy ngày nay hắn cũng phát hiện cha mình tính khí bất thường và thường hay nổi cáu với hắn, bây giờ hắn mới biết thì ra là vì tiểu ân công này cha mới tức giận với mình như vậy.

Cho nên sợ bị trách cứ và cũng vì tiền tiêu vặt nên hắn đành xuống nước.

"Tôi sai rồi." Hoa Minh Minh không ngẩng đầu chỉ lên tiếng.

"Cái tên tiểu tử hỗn xưỡ này, giải thích là như vậy đi, tiểu ân công cũng không hội xưng hô sao không?"

Hoa Bác Vinh vô cùng tức giận nhìnđứa con trai mình sau đó giơ bàn tay lên đinh đánh thì bị một bàn tay khác ngăn lại, lúc này Phương Minh cũng lên tiếng.

"Chú Hoa, Minh Minh cũng là không biết con là ai nên mới làm như vậy, con cũng không có trách cậu ấy, vả lại ân công của Hoa gia là sư phó của con chứ không phải con."

Nghe Phương Minh nói vậy, Hoa Bác Vinh vội càng lắc đầu, biếu hiên có chút khần trương lên tiếng: "Tiểu ân công, ân công đối với Hoa gia tôi cả đời không báo hết, cậu là đồ đệ của ông ấy cũng coi như là ân công của chúng tôi rồi."

Phương minh có chút bất đắc dĩ đành phải giải thích: "Chú Hoa, chú dù sao cũng là trưởng bối, chú xưng hô như vậy con quả thật không dám nhận, hơn nữa nếu như bị người khác nghe được cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào, dù sao xã hội hiện tại cũng không còn kiểu xưng hô như vậy."

Nói xong lời này Phương Minh nhìn sang Âu Dương Tuyết Tình và Thái Văn Lễ, Hoa Bác Vinh cũng theo đó nhìn sang thì thấy hai người ánh mắt có chút ngạc nhiên.

"Vậy… vậy tôi sẽ…"

"Gọi tên con được rồi, dù sao chú Hoa cũng là trưởng bối."

Hoa Bác Vinh trầm ngâm một chút cuối cùng vẫn là gật đầu xuống nước: "Vậy được, tôi sẽ chiếm chút tiện nghi vậy, Phương Minh, ân công lão nhân hiện tại thế nào?"

"Sư phó ba tháng trước đã ra đi rồi."

"Ra đi?" Hoa Bác Vinh mặt lập tức trở nên vô cùng kích động: "Sao có thế, ân công sao có thể xảy ra chuyện đó được?"

"Không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, hơn nữa sư phó là phi thăng đi về cõi tiên, coi như là nhất kiện việc vui."

Phương Minh an ủi Hoa Bác Vinh, Hoa Minh Minh bên cạnh nghe thấy như vậy liền bĩu môi nghĩ thầm: "Còn phi thăng đi về cõi tiên, có phải là phim kiếm hiệp đâu chứ."

Hoa Minh Minh chỉ dãm nghĩ chứ không nói thành tiếng, nếu không cha hắn nhất định cho hắn một trận nhừ tử.

Hoa Bác Vinh cả người run rẩy, im lặng một lúc, nước mắt bắt đầu rơi xuống, đau lòng lên tiếng: "Là ta đáng trachs, ta đáng trách. Đáng ra ta nên về gặp mặt ân công lần cuối."

Nghe Hoa Bác Vinh tự trách, Phương Minh vẻ mặt cũng là buồn lây, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu không phải Hoa Bác Vinh này mười mấy năm không trở về gặp sư phó, mà là bởi vì sư phó từ mười năm trước đó đã không tiếp bất kỳ ai, Hoa Bác Vinh cũng có ghé thăm nhưng đều bị sư phó từ chối gặp mặt.

Nhìn thấy Hoa Bác Vinh bieur lộ chân tình với sư phó như vậy, Phương Minh cũng mừng thay cho người, ít nhất sư phó lúc trước không có giúp sai người, đây là một người có tình có nghĩa.

Hoa Bác Vinh lúc này không kiềm được xúc động, nhất là lúc phương Minh đem bữ ảnh của sư phó ra cho ông ta xem, ông khóc như một đứa trẻ, nhưng Phương Minh cũng hiểu được vì sao ông ta đau buồn như vậy.

Chỉ có Phương Minh là hiểu sư phó có ý nghĩa như thế nào với Hoa Bác Vinh. Sư phó là ân công của Hoa gia, nếu không có người thì Hoa gia không thể tồn tại đến tận bây giờ.

Phụ mẫu tái sinh, dùng bốn chữ này để nói lên quan hệ giữa bọn họ cũng vẫn chưa đủ.

Một lúc sau, Hoa Bác Vinh cũng kiềm chế được xúc động, thấy Âu Dương Tuyết Tình và Thá Văn Lễ đang nhìn mình bất giác xấu hổ đỏ mặt, nhưng ngay sau đó liền nhìn sang đứa con trai của mình quát lớn: “Tên tiểu tử nhà ngươi, còn không mau qua đây cho cha.”

Hoa Minh Minh vẻ mặt đau khổ chạy lại: "Cha, lại có chuyện gì vậy ạ?"

"Quỳ xuống cho ta!"

"Hả, ở đây sao?"

Hoa Minh Minh nhìn xung quanh, việc cha hắn vừa khóc xong đã khiến cho không ít người để ý, bây giờ đông người như vậy lại kêu hắn quỳ xuống, cho nên hắn có chút xấu hổ.

"Thôi bỏ đi."

Phương minh khoát tay, nhưng mà Hoa Bác Vinh vẻ mặt kiên trì, nghiêm túc nói: "Tiểu… Phương Minh, nhờ có ân công mà Hoa gia chúng tôi mới vực dậy được, cho nên con trai tôi sẽ quỳ lạy tạ ơn ân công."

Nghe Bác Hoa Vinh nói như vậy, Phương Minh cũng không có ý ngăn cản nữa, nếu lúc này không thấy được Hoa Bác Vinh xúc động như vậy, hẵn nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng việc yêu cầu Hoa Minh Minh quỳ xuống, nhất định là muốn báo đáp ân tình với thầy trò Phương Minh mà thôi.

Thấy cha mình nghiêm túc như vậy, Hoa Minh Minh đột nhiên cũng là trở nên nghiêm nghị, tuy rằng hắn bất cần đời nhưng là ân oán phải rõ ràng. Hắn hiểu rõ cha mình, ông yêu cầu hắn như vậy, nghĩ là Phương Minh đối với gia đình họ có ân tình không hề nhỏ.

Bang bang bang!

Hoa Minh Minh quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu ba cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play