Pho tượng này chỉ có Thẩm Tự Kính mới có thể di chuyển. Đây là dự đoán của Phương Minh, cũng không phải là cậu đoán bừa mà là dự đoán sau khi cậu đã suy nghĩ thật kỹ.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của mọi người Phương Minh biết lúc này cậu cần phải giải thích một chút, nếu không với tuổi thọ và sức khoẻ của Thẩm Tự Kính chắc chắn đám người Tần Đức Phong sẽ không đồng ý. Nếu lỡ không may có chuyện gì sảy ra với Thẩm Tự Kính thì sao bọn họ có thể gánh nổi trách nhiệm được chứ!
“Lúc nãy mọi người cũng đã nghe được lời tôi nói khi đốt Thiền Hương rồi, những lời này cũng không có gì khó hiểu, chính là nói cho chủ nhân của pho tượng này cũng là lão hiệu trưởng biết vì tương lai văn khí của trường học cần phải di chuyển vị trí của pho tượng, mong ông ấy đồng ý. Sau đó mọi người cũng có thể thấy được gió nổi lên và cây lá đung đưa xào xạc, đây chính là biểu hiện thay lời đồng ý của ông.”
Nghe thấy Phương Minh giải thích mấy người Tần Đức Phong đưa mắt nhìn nhau, lão hiệu trưởng đã chết nhiều năm như vậy làm sao có thể đáp ứng? Chẳng lẽ ông ấy biến thành quỷ hồn tới đáp ứng sao?
“Ý của cậu Phương là quỷ hồn của lão hiệu trưởng vẫn còn tồn tại?” Thẩm Tự Kính trực tiếp hỏi. Mấy người Tần Đức Phong có lẽ không tiện mở miệng hỏi vấn đề này nhưng ông thì khác, dù sao ông cũng đã về hưu không cần phải kiêng kị gì.
“Nói là quỷ hồn thì có vẻ không thích hợp, cứ coi như là chấp niệm(1) đi.”
Phương Minh mỉm cười rồi hỏi: “Mọi người đều nghe nói về ảo ảnh trên sa mạc, vậy mọi người có biết nguyên nhân vì sao lại xuất hiện ảo ảnh hay không?”
“Đó là hình ảnh do phản xạ và khúc xạ ánh sáng sinh ra.” Tần Đức Phong trả lời.
Phương Minh nhìn Tần Đức Phong, hơi nâng khoé miệng: “Nếu chỉ là do ánh sáng vậy vì sao khi đi trên sa mạc người ta có thể nhìn thấy những toà cổ thành? Vì sao có thể nhìn thấy ốc đảo?”
“Cái này…” Tần Đức Phong có chút nghẹn lời, thực tế vẫn chưa ai có thể đưa ra kết luận chính xác về ảo ảnh. Tuy rằng các nhà khoa học đã giải thích nguyên nhân là do góc độ chiếu sáng nhưng chỉ như vậy làm sao có thể gặp được những toà cổ thành cùng ốc đảo bên trong sa mạc? Quan trọng là những toà cổ thành củng ốc đảo này thực sự đã từng tồn tại bên trong sa mạc.
“Mấy ngày trước tôi đã nói với mọi người về từ trường. Từ trường không phải chỉ có sinh vật mới có mà những vật thể cũng có tồn tại từ trường, một thị trấn nhỏ thì có tử trường của một thị trấn nhỏ, một thành phố lớn cũng sẽ có từ trường của một thành phố lớn.”
“Cho dù thành thị này vì nguyên nhân gì mà mất đi nhưng từ trường của toà thành thị này không thể tiêu tán nhanh như vậy được. Dưới một trạng thái đặc thù nào đó nó sẽ xuất hiện một lần nữa và vẫn giữ nguyên hình dạng của thành thị khi xưa.”
Thấy vẻ mặt mọi người chăm chú lắng nghe, Phương Minh nói tiếp: “Lại nói tới trường học, vì có sư phụ của tôi nên văn khí của Viện Y Học cũng tạo thành một từ trường đặc biệt, mà pho tượng lại được đặt ở chính giữa bên trong từ trường đặc biệt, được từ trường duy trì nên có lẽ đã hình thành linh tính của chính nó. Loại linh tính này không phải là linh trí hồn phách như trong tiểu thuyết hay nói tới mà nó chỉ là một loại chấp niệm, đây là chấp niệm của lão hiệu trưởng dành cho Viện Y Học.”
Phương Minh nhớ tới lúc trước từng theo sư phụ đi ngang qua một toà miếu đổ nát, trong miếu không có bất cứ thần linh gì, ở đó chỉ thờ cúng một toà thuyền rồng mà thôi. Một người thợ mộc bình thường dùng những miếng gỗ bình thường khắc thành đầu rồng, đầu rồng hưởng thụ sự thờ cúng của thôn dân địa phương. Lúc đó Phương Minh vẫn còn nhỏ, cảm thấy khó hiểu liền hỏi sư phụ rằng cái đầu rồng này thật sự có thể bảo vệ thôn dân địa phương sao?
Tới bây giờ Phương Minh vẫn nhớ như in câu trả lời của sư phụ: “Thần phật cũng là kết quả do tín ngưỡng của chúng ta sinh ra, vậy nên cho dù chỉ là một cây gỗ bình thường nếu như chúng ta ngày ngày cúng bái cung phụng nó, nó chính là thần linh! Con phải biết tín ngưỡng là thứ lực lượng rất thần kỳ, từ trường do loại lực lượng này ngưng tụ ra không đơn giản như từ trường của những cái khác.”
Lúc đó Phương Minh chẳng thể nào hiểu được lời nói của sư phụ, nhưng theo sự tăng trưởng của kiến thức mỗi ngày cuối cùng cậu cũng đã hiểu rõ. Từ trường đặc biệt sẽ sinh ra những tồn tại đặc biệt. Lấy Viện Y Học làm ví dụ, pho tượng của hiệu trưởng được văn khí ôn dưỡng một thời gian dài đã không còn là một pho tượng bình thường nữa, nó đã có chấp niệm của riêng nó!
Nói chính xác hơn chấp niệm này là sự kết hợp giữa văn khí của Viện Y Học và tinh thần của lão hiệu trưởng. Mục đích mà chấp niệm này tồn tại chính là để bảo vệ văn khí của trường học, nó sẽ chống lại bất kỳ điều gì có ảnh hưởng xấu tới trường học.
“Lúc trước câu thông rất thuận lợi nhưng vẫn không thể di chuyển được bức tượng này chắc hẳn vấn đề nằm ở người di chuyển. Trong lòng của mọi người chưa đủ thành ý nên không thể di chuyển được, chỉ có thể nhờ Trầm lão hiệu trưởng ra tay.”
Giải thích này của Phương Minh khiến cho mấy người Tần Đức Phong tức giận. Lời này của cậu là muốn nói bọn họ có tâm tư riêng, không một lòng vì trường học nên mới bị từ chối sao?
Thẩm Tự Kính cũng nhìn mấy người Tần Đức Phong, đương nhiên ông biết mấy người học sinh của mình không dốc hết sức lực vì trường học nhưng nước trong quá thì không có cá, chỉ cần học viện có thể phát triển tốt hơn ông cũng đành mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Đi tới gần pho tượng Thẩm Tự Kính cũng không vội vàng ra tay mà đứng ở phía trước pho tượng tưởng nhớ: “Thầy ơi! Từ ngày thầy mất con chưa bao giờ dám quên lời thầy dặn cố gắng phấn đấu vì học viện. Nhưng con không có năng lực, không thể làm rạng rỡ truyền thống của học viện, ngày hôm nay con còn làm phiền tới giấc ngủ của thầy khiến lòng con cảm thấy vô cùng hổ thẹn!”
Nói xong Thẩm Tự Kính cung kính bái lạy bức tượng. Mắt Phương Minh hơi nheo lại bởi vì ngay lúc này cậu nhìn thấy có một đám khí xanh bay ra khỏi pho tượng, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Thẩm Tự Kính.
“Văn khí nhập thể, thực sự là vận khí tốt!”
Trong lòng Phương Minh yên lặng cảm thán một câu, người khác có thể không nhìn ra nhưng cậu vừa nhìn liền biết đám khí xanh kia chính là văn khí của học viện. Mạch khí nhập thể mặc dù không được như những nhà đại trí thời xưa nói bách tà bất xâm(2) nhưng cũng có thể giúp cho cơ thể của Thẩm Tự Kính càng thêm khoẻ mạnh. Đây chính là sự tán thành của văn khí trong Viện Y Học đối với Thẩm Tự Kính.
Sau khi đã bộc lộ hết tâm sự Thẩm Tự Kính mới đặt hai tay lên bức tượng. Thực tế khi văn khí tiến vào cơ thể mặc dù ông không biết nhưng lại có thể cảm nhận được sự thay đổi, trong chớp mắt tinh thần của ông trở nên minh mẫn hơn, cả người cũng như được trẻ ra mười tuổi!
Sau một khắc, dưới con mắt trợn to của mấy người Tần Đức Phong cùng với Đại Trụ, Thẩm Tự Kính dùng đôi tay già nua cùng thân thể bệnh tật của mình ôm pho tượng lên một cách cực kỳ đơn giản dễ dàng, giống như không phải ông đang ôm một pho tượng bằng đá mà là ôm một pho tượng bằng bọt biển vậy!
“Không thể tưởng tượng nổi, chuyện này thật sự đã thay đổi hết nhận thức của tôi!”
“Ếch ngồi đáy giếng, trước đây tôi vẫn xem thường việc này, hiện tại đã biết thì ra những chuyện lão tổ tông lưu giữ đều là thật!”
Tất cả lãnh đạo trường học đều hoảng sợ, bọn họ cảm thấy nhận thức bao nhiêu năm nay đã bị lật đổ, thật sự cảnh tượng trước mắt quá rung động. Chỉ cách bọn họ năm thước, Thẩm Tự Kính đang thoải mái bê bức tượng lên, di chuyển, cuối cùng lại nhẹ nhàng đặt xuống! Mọi việc được hoàn thành một cách vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí khi buông bức tượng xuống chính Thẩm Tự Kính cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một người già hơn bảy mươi tuổi như ông lại có thể bưng được bức tượng điêu khắc nặng ngàn cân di chuyển năm mét? Nói ra chỉ sợ sẽ chẳng có ai tin tưởng!
“Bước đầu tiên cuối cùng cũng đã hoàn thành.”
Thấy bức tượng đã được đặt xuống đất, trên mặt Phương Minh cũng hiện lên vẻ vui mừng nhưng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, bởi vì hiện tại chỉ mới hoàn thành bước đầu tiên mà thôi. Lúc này Thiền Hương đã cháy được hai phần ba, chỉ còn lại một phần ba.
“Đại trụ, đem pho tượng điêu khắc này để lại vị trí pho tượng của lão hiệu trưởng lúc nãy đi.”
Phương Minh tiếp tục dặn dò, Đại Trụ gật đầu cùng mấy người Tần Đức Phong đi tới pho tượng mà lúc trước Phương Minh đã điêu khắc. Pho tượng đặt ở nơi đó, đầu hơi nhếch lên, mắt nhìn trời cao, cả người lộ ra vẻ không thể khống chế. Nhưng dù sao bức tượng cũng chỉ được điêu khắc gấp rút trong ba ngày, lại không phải do đại sư điêu khắc nên vẫn có nhiều điểm thiếu sót, ví dụ như tỉ lệ vóc dáng không được cân đối.
Nhưng đối với Phương Minh những chuyện này đều không phải là vấn đề, điều cậu mong muốn cũng không phải là một bức tượng sống động. Mọi người di chuyển pho tượng rất chậm bởi đây thực sự là pho tượng nặng ngàn cân, mấy người Đại Trụ phải mất hơn năm phút mới có thể đem pho tượng hạ xuống trên bãi cỏ.
“Đã xong rồi Phương Minh, bây giờ có còn cần làm gì nữa hay không?” Đại Trụ phủi phủi bụi trên tay hỏi.
“Không cần, hiện tại mọi người hãy lùi ra phía sau mười thước. Một lát nữa cho dù có nhìn thấy gì cũng không được kinh hô, cứ im lặng nhìn là được.”
Phương Minh căn dặn với gương mặt vô cùng nghiêm túc, mãi cho tới khi đám Đại Trụ đều gật đầu tỏ ý đã hiểu mới thu hổi ánh mắt.
Hít!
Hít sâu một hơi, Phương Minh đi tới phía sau tượng điêu khắc, tay trái bưng cái chén đựng nước vô ngần lúc trước, sau một khắc dùng ngón trỏ bên tay phải vừa quay bát vừa vạch mạnh lên. Tay đứt một đường, Phương Minh nhướng mày chịu đựng đau đớn nhỏ ba giọt máu vào trong chén.
“Phương Minh đang làm cái gì vậy?”
Mặc dù Phương Minh đứng ở phía sau bức tượng nhưng mấy người Tần Đức Phong đứng ở phía bên cạnh vẫn có thể thấy hành động của cậu, nhìn Phương Minh đang tự mình hại mình đều âm thầm chắt lưỡi. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo bọn họ mới thật sự được nhìn thấy cái gì gọi là tự mình hại mình!
Sau khi lấy xong ba giọt máu ở ngón tay Phương Minh lại đưa chân trái lên đặt bên cạnh chén, từ lòng bàn chân tiếp tục cắt lấy ba giọt máu.
“Tại sao cậu Phương lại…”
Mấy người Tần Đức Phong chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau xót, có thể tự đâm mình cần dũng khí cao tới mức nào kia chứ? Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, nhìn hành động cuối cùng của Phương Minh Kỳ Kỳ suýt chút nữa đã kinh hô ra tiếng, chợt nhớ tới lời dặn dò của cậu mới mau chóng lấy tay che miệng.
Phụt!
Phương Minh ho khan, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn khẽ nhếch miệng đem đám máu trên đầu lưỡi nhổ vào trong chén.
Tự cắn nát đầu lưỡi của chính mình, cho dù có đủ can đảm cũng phải chịu cảm giác đau đớn mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được!
“Cậu Phương đã dốc hết sức lực vì Viện Y Học của chúng ta, cho dù cuối cùng kết quả có như thế nào Viện Y Học vẫn sẽ nợ cậu Phương một ơn huệ lớn như trời!”
Thẩm Tự Kính cũng rất cảm động, nhỏ giọng dặn dò đám người Tần Đức Phong cùng mấy vị lãnh đạo của trường học.
(1) Chấp niệm: Ý niệm cố chấp, những điều chúng ta khăng khăng giữ trong lòng không bỏ được.
(2) Bách tà bất xâm: Trăm loại tà khí không thể xâm nhập vào cơ thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT