Nghe được giọng nói kích động của Triệu Vô Địch, chúng trưởng lão bao gồm cả Triệu Thiên Long cũng đều khó tin, một trưởng lão không kiềm được khó tin nói:
- Gia chủ ngài nói thật sao? không phải nói thương thế của Thiên Hùng không trị được sao? làm như thế nào hắn có thể khôi phục được?
- Phải biết chúng ta đã tìm khắp các danh y đều nói hắn thương thế khó trị, phải cần một vị đan dược sư luyện chế Cửu Dương Đan mới có thể trị khỏi.
Bọn họ cũng không dám tin tưởng, phải biết mấy năm nay Triệu gia đã bỏ ra rất nhiều tài sản mời tất cả danh y về trị bệnh của Triệu Thiên Hùng, nhưng nhận lại là sự thất vọng, thương thế của hắn quá nặng bọn họ cũng bó tay, trừ phi có thể mời được một vị đan sư mới có cơ hội
Mà ở Thiên Tân thành đan sư vô cùng hiếm, muốn mời bọn họ phải trả giá thật lớn, tài liệu luyện đan lại khó tìm, trong những năm qua bọn họ đều dốc sức tìm kiếm những dược liệu ấy nhưng không tìm được.
Triệu Vô Địch cũng như bọn họ, hắn những năm này đã dốc hết sức gia tộc để tìm cách trị hết thương thế của Triệu Thiên Hùng, nhưng bây giờ hắn lại khó tin chứng kiến uy áp tiên thiên cảnh của hắn.
- Ta không biết?
Hắn cũng không biết mình nên nói như thế nào, hai hốc mắt của hắn cũng đã đỏ lên vô cùng kích động, trong ba người con hắn yêu thương nhất là Triệu Thiên Hùng thấy hắn như thể không kích động làm sao được?
Những người vây xem cũng không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm, hôm nay thật để bọn đã chấn kinh rất nhiều lần, đầu tiên là Triệu Thiên một quyền đánh bay Triệu Minh, kế đến vượt cấp đã bại Triệu Quân Trác, sau đó là Triệu Bách Lâm ra tay làm Triệu Thiên bị thương, cuối cùng Triệu Thiên Hùng đứng ra.
- Ta lần đầu trong đời xem chiến mà chấn kinh liên tục ah.
- Ngươi nói đúng, lần này ngay cả tam gia thương thế nặng cũng đã đứng ra, làm ta cảm giác thật áp lực.
- ừm, Tam gia là chúng ta người thứ hai mạnh nhất nhưng đáng tiếc, ngài ấy hiện tại không còn được như xưa.
- Đáng chết bọn Thiên Sát Đường, nếu không phải vì chúng Triệu gia ta sẽ không như thế yếu đi, ta muốn bắt lấy bọn chúng giết sạch một mẻ trả thù cho ngài ấy.
Bọn họ đều là người Triệu gia, cho dù thường ngày như thế nào coi thường Triệu Thiên nhưng đối với bọn họ Triệu Thiên Hùng là người bọn họ kính trọng, ngưỡng mộ.
Trước áp lực của Triệu Thiên Hùng, Triệu Bách Lâm đầu tiên là kinh hoảng, hắn không ngờ Triệu Thiên Hùng bị thương nhưng vẫn còn mạnh như vậy, tuy vậy nhưng hắn trong lòng đối với Triệu Thiên Hùng càng thêm căm hận:
- Tam đệ, ngươi sao có thể nói ta như vậy?
- Hừ, nhị ca ngươi cho rằng nhi tử mình quan trọng, còn nhi tử ta hắn không quan trọng sao?
Trong khi nói hắn âm thanh càng tỏa ra tức giận, đồng thời cũng thu hồi tiên thiên chi lực, nhưng uy thế trên người không đổi, Triệu Bách Lâm cảm nhận uy áp giảm bớt, bình tĩnh nhìn hắn lạnh giọng nói:
- Hừ, ta làm như vậy không đúng sao? hắn nhất định trong thi đấu đã giở trò nếu không làm sao chỉ với tu vi hậu thiên ngũ trọng có thể đánh bại Quân Trác?
- Trong thi đấu thắng thua là chuyện thường, Thiên nhi thắng ngươi liền nói hắn giở trò, vậy ta bây giờ đánh bại huynh như vậy ta cũng giở trò sao?
- Đủ rồi.
Lúc này Triệu Vô Địch hết lên nhìn hai người bọn họ, trên mặt một mực tức giận hướng bọn hắn:
- Các ngươi thân là huynh đệ, đứng trước mặt mọi người như thế đối chọi nhau còn ra thể thống gì?
- Nhưng là, phụ thân ta nghi ngờ Triệu Thiên giở trò trong chiến đấu nên mới có thể đánh bại Quân Trác.
- Im miệng!
Triệu Bách Lâm vừa nói hết liền bị hắn quát, một tiếng của hắn làm cho toàn trường đều im lặng không ai dám lên tiếng, Triệu Bách Lâm cũng bị hắn quát lâm tức ngậm miệng:
- Tiểu Thiên có hay không giở trò ta nhìn đều thấy, ta cùng các trưởng lão đều chú ý đến hai người bọn họ trong suốt trận đấu, hắn đều không có hành động mờ ám, Quân Trác bại đều do hắn kiêu ngạo, coi thường Triệu Thiên, còn ngươi thân là trưởng bối lại ra tay với hậu bối nặng thế tội không thể tha sau khi tộc hội kết thúc tiến đến hình phạt điện nhận một trăm trượng, diện bích một tháng.
- Triệu Thiên thể hiện rất tốt có tư cách tiến vào vòng cuối không cần tỷ thí các lượt tiếp theo, như thế trận đấu tiếp tục.
Hắn nói liền quay người trở về, Triệu Bách Lâm sau khi nghe trong lòng một mảnh âm lạnh song tay nắm chặt nhìn Triệu Thiên Hùng cùng Triệu Thiên trong lòng không biết nghĩ gì liền quay người rời đi, Triệu Thiên Hùng không để ý đi đến Triệu Thiên:
- Như thế nào?
- Chỉ bị thương nhẹ không có chuyện gì.
- Ừm, ngươi nghi ngơi một chút.
Hắn nói với Triệu Thiên một chút liền rời đi, Triệu Như Hương lúc sau cũng đi đến hai mắt đỏ hoe nhìn hắn lo lắng:
- Ca ca, huynh không sao chứ?
- Ừm, huynh không sao, nghỉ ngơi một chút liền khỏe, đã làm muội lo lắng rồi.
Hắn an ủi nàng làm nàng hết lo, Triệu Như Hương từ trong tay cầm ra một bình ngọc đưa cho hắn.
- Đây là gia gia, đưa cho huynh nó có thể giúp huynh mau chóng khôi phục.
- ừm, cảm ơn muội.
Hắn đưa tay ra nhận lấy bình ngọc đổ ra bên trong một viên đan dược liền đưa vào miệng hắn khoanh chân vận chuyển công pháp hấp thu. Triệu Như Hương cũng không làm phiền hắn, trận tỷ thí của nàng cũng sắp đến.
Trong khi Triệu Thiên đang tĩnh tọa khôi phục, Triệu Vô Địch vẫn luôn chú ý đến hắn, lần này Triệu Thiên làm hắn rất hài lòng, ngoài Triệu Vô Địch thì Triệu Vũ vẫn luôn quan sát hắn, trong lòng hắn xem Triệu Thiên là một đối thủ mà hắn luôn tìm kiếm.
Trận tỷ thí tiếp theo đến lượt Triệu Như Hương lên đài đối thủ của nàng là một tên hậu thiên cảnh tứ trọng, nàng chiến đấu cũng rất nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã thắng, dành được tư cách tiến vào top 5.
ngoài nàng ra Triệu Minh lúc này cũng đã dành được tư cách tiến vào top 5, hắn chỉ còn cơ hội một lần, nếu như thua sẽ mất tư cách tham gia, Triệu Quân Trác cũng như vậy nhưng hắn không được tiến vào vòng chung kết tranh giành quán quân
Đối với việc này hắn càng thêm ghi hận Triệu Thiên, nếu không phải vì Triệu Thiên, phụ thân hắn không cần bị phạt, hắn cũng có thể tiến đến chức quán quân.
Thời gian diễn ra các trận tỷ thí cũng đã đến trưa, những người tiến vào top 3, top 5 cũng đã quyết định, lần này đến Triệu Vũ lên đài hắn chỉ cần thắng trận này là có tư cách tiến vào chung kết gặp Triệu Thiên.
- Hô
Triệu Thiên cũng đã tỉnh hắn liền thở ra một ngụm trọc khí, thương thế cũng đã hoàn toàn khôi phục hơn nửa còn có dấu hiệu đột phá.
- Ừm thương thế cũng đã hoàn toàn khôi phục, Chỉ kém một chút nửa đã đột phát đến lục trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT