CHƯƠNG 3

Mẹ kiếp, ai lại đi trồng hoa cúc vàng ở ven đường như vậy…

06.

Lúc sau, Trương Dư Xuyên lại hỏi Trương Cẩn Ngôn một vài chuyện về đời sống sinh hoạt, các loại sở thích khác nhau của Tô Cùng, nhưng sau mỗi câu hỏi hắn lại giảo hoạt lặp lại câu hỏi một lần nữa, mà đối tượng chính là bản thân Trương Cẩn Ngôn, cứ như thế, cả hai cùng nhau tạo nên một buổi tâm tình thật hão huyền.

Trương Cẩn Ngôn đối đáp rất thẳng thắn và thận trọng, thỉnh thoảng cậu còn giúp Lâm Phụ và Tô Cùng show ân ái trước mặt hắn, hoàn toàn không cấp cho Trương Dư Xuyên một chút tin tức hữu dụng nào.

Vậy mà Trương Dư Xuyên vẫn cứ hăng hái mà hỏi cậu…

Trương Cẩn Ngôn than mệt trong lòng: …

Chậc, thật là cố chấp quá đi.

Trời đã tối đen, vầng trăng khuyết cong cong treo trên trời soi bóng xuống mặt nước.

Trương Cẩn Ngôn buồn bực chán ngán nghịch ngợm đưa tay bóp nát bóng trăng trong nước.

Cậu đói bụng, cậu muốn đi ăn cơm.

Nhưng mà cậu không muốn bị người ta nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình.

“Cũng nên đi ăn cơm rồi.” Trương Dư Xuyên nói qua, từ trong màn nước đứng dậy, sau đó lại chằm chằm nhìn Trương Cẩn Ngôn vẫn ngồi co ro dưới nước.

Trương Cẩn Ngôn bình tĩnh ngồi yên, khách khí nói: “Trương tổng, mời ngài đi trước.”

Cậu nhất định chỉ muốn đi phía sau hắn.

Trương Dư Xuyên lạnh lùng phun ra hai chữ: “Cậu lên trước.”

Trương Cẩn Ngôn nhắm mắt, nội tâm giãy giụa: “Vẫn là ngài nên đi trước đi.”

Trương Dư Xuyên ngữ khí không đổi, lặp lại một lần nữa: “Cậu lên trước.”

Trương Cẩn Ngôn: “Ách…”

Trương Dư Xuyên không cho cậu cự tuyệt, lặp lại lần thứ ba: “Cậu lên trước.”

Trương Cẩn Ngôn làm ra vẻ ung dung đứng dậy, mông tròn vểnh vểnh nhẹ nhàng bước ra: …

Nam thứ, mụ nội nhà anh! Anh đi trước thì có chết ai hả

Trương Cẩn Ngôn mặt ngoài bình tĩnh mà cõi lòng đã nát vụn. Trên con đường mòn rải đầy đá cuội, cậu đi về phía phòng thay đồ.

Đường đi như vậy nhưng mà cũng không hẹp lắm, hoàn toàn đủ rộng cho hai nam thanh niên trai tráng cùng nhau sánh vai cất bước.

Vậy mà Trương Dư Xuyên lại cứ nhất định ở phía sau mà bám dính theo Trương Cẩn Ngôn.

Trương Cẩn Ngôn chỉ muốn đưa tay ôm ôm che che mông mình lại thôi.

Đồ con gà thần kinh, Trương tổng chắc chắn đang ở phía sau mà ngắm nghía cặp mông của cậu.

Lúc này, Trương Dư Xuyên đột nhiên nhẹ nhàng bật ra một tiếng cười bị kiềm chế: “Ha…”

Da đầu Trương Cẩn Ngôn tê rần một trận, cậu nghiêng đầu quay lại nhìn, Trương Dư Xuyên thì đang đứng đắn thể hiện niềm yêu thích sâu sắc với những bông hoa nhỏ bên đường.

Trương Cẩn Ngôn: …

Mẹ kiếp, ai lại đi trồng hoa cúc vàng ở ven đường như vậy…

Bầu không khí quá mức lúng túng, Trương Cẩn Ngôn nhịn không được mà tăng tốc bước chân, cậu chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đến phòng thay đồ mà thôi.

“Chậm một chút.” Trương Dư Xuyên thấp giọng nhắc nhở, “Đường trơn.”

Vừa dứt lời, dường như để chứng minh rằng con đường thật sự rất trơn, trong chớp mắt, Trương Cẩn Ngôn vấp ngã, mặt cắm vào đất, cả người làm thành tư thế Or2 mà quỳ rạp xuống, cặp mông trần trụi khoe ra trước mặt Trương tổng…

________________

Editor: Không phải tui cố tình nhỏ giọt câu view đâu (T▽T) Không hiểu sao hôm bữa lại sót mất phần 06, bảo sao lúc đăng bài cứ thấy kì kì (T▽T)

Tiện thể thông báo luôn là Beta cụa tui đã ôm con tui vượt biên rồi OTL Cô ấy bỏ đi chỉ để lại lời nhắn “Cô yên tâm, khi tôi về sẽ có đầy đủ chương mới =))))))))))” ~ Mà tui là người đơn giản, tui sẽ chăm chỉ edit hết một cục rồi chờ beta xong mới đăng, các đồng chí đọc bản chưa beta sẽ mất hứng đó, nên chịu khó chờ nhé (~ ̄³ ̄)~ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play