Trương Cẩn Ngôn gật gật đầu tự cho mình một chút khích lệ rồi đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của Trương Dư Xuyên được trang trí theo đúng phong cách của hắn, gọn gàng, sạch sẽ, trắng và đen là hai tông màu chính của hầu hết đồ vật ở đây, không hề có những thứ bày trí đẹp mắt mà vô dụng.
Trương Dư Xuyên đứng sau bàn làm việc, gật đầu với Trương Cẩn Ngôn, hắn mặc một bộ âu phục được cắt may rất khéo léo làm tôn lên dáng người vô cùng hoàn mỹ của mình. Trên sàn nhà cạnh khung cửa sổ sát mặt đất in lên bóng hình nam nhân cao gầy rắn rỏi.
“Chào ngài, Trương tổng.” Một lần nữa, trái tim vô dụng của Trương Cẩn Ngôn lại vô thức mà bắt đầu chạy đua, “Tôi đến báo danh.”
Mẹ ơi, cái cảm giác sợ hãi này là sao đây…
Đáng ghét! Không lẽ, không lẽ cậu thật sự động tâm với người đàn ông này sao
“Ừm, ngồi đi.” Trương Dư Xuyên sắc mặt bình tĩnh ra hiệu cho Trương Cẩn Ngôn ngồi xuống đối diện mình, đầu ngón tay trượt trên mặt bàn, đem một phần hợp đồng đẩy đến trước mặt Trương Cẩn Ngôn, dùng giọng lãnh đạm như đang bàn chuyện công việc nói, “Cậu xem qua một chút.”
“Được.” Trương Cẩn Ngôn ngoan ngoãn tiếp nhận hợp đồng, mở ra xem.
Cậu còn đang định hỏi Trương Dư Xuyên tại sao đột nhiên lại muốn đào tường nhà Lâm tổng mà ôm cậu qua đây, có điều nhìn đối phương luôn trưng ra bộ mặt người – sống – chớ – lại – gần như thế này, Trương Cẩn Ngôn quyết định đem vấn đề chôn ngược vào trong bụng.
Mà bản thân cậu, suốt ba ngày qua, đã bổ não phỏng đoán hơn một trăm lý do để hắn làm thế…
Đương nhiên, những lý do đó đều có trăm ngàn chỗ hở, không đủ để giải thích vì sao Trương Dư Xuyên lại vô duyên vô cớ làm ra hành động kia.
Trương Cẩn Ngôn biết ngoại hình của cậu không tệ, làm việc chăm chỉ nhưng ngoài những điều đó ra thì cũng không có gì đặc biệt, ngoài trừ lúc ở suối nước nóng ngã lộn mèo một cái thật ấn tượng thì cái gì cũng chưa từng làm. Cậu không có đang ăn cơm thì thất thần đem muối thay đường đi pha cà phê để thể hiện nội tâm ngốc manh đáng yêu, cũng không có tranh cãi lý sự với Trương Dư Xuyên để khoa trương sự đơn thuần thánh thiện đứng đắn khác biệt với quần chúng nhân dân nha!
Cho nên mới nói, tình tiết này có chút không khoa học!
Trương Cẩn Ngôn bày tỏ nghi ngờ rằng vị tổng tài đây đã đọc tiểu thuyết tình cảm đến mức não tàn luôn rồi!
Có điều, trên hợp đồng giấy trắng mực đen, điều khoản về lương bổng, Trương Dư Xuyên thực sự nói là làm, Lâm Phục trả lương cho cậu bao nhiêu, hẳn trả gấp mười lần như thế.
Nhìn con số mê hoặc lòng người trên giấy, Trương Cẩn Ngôn hơi hơi kích động, hít sâu một cái.
Nghi hoặc khi nãy trong nháy mắt liền bị ném lên chín tầng mây dạo chơi.
Chiêu đầu tiên, tấn công bằng vật chất sao
Thủ đoạn cũng quá tầm thường đi, mấy thứ này có thể dùng để đối phó mua chuộc với mấy loại ti tiện lẳng lơ ngoài đường, chứ riêng với tôi thì…
Thật ra tôi cũng thích loại thủ đoạn tầm thường này lắm! Trương tổng, anh có thể tiếp tục dùng thủ đoạn tầm thường như thế này đi, tôi chấp nhận tất!
Trương Dư Xuyên nhướng mày, ngón tay thon dài trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ hai lần, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Cẩn Ngôn, hắn thấp giọng hỏi: “Có gì không ổn sao”
Trương Cẩn Ngôn bình tĩnh kí tên, đáp: “Không có vấn đề gì.”
“Tôi nói sơ lược một chút về điều kiện làm việc.” Trương Dư Xuyên thu hồi bàn hợp đồng, chỉ tay về phía chiếc bàn làm việc để cách bàn của hắn không xa, “Bàn làm việc của cậu.”
Từ góc độ này nhìn lén cậu rất tiện nha, chậc chậc, tính toàn thật chu đáo. Phiền tổng tài anh nhọc công rồi.
Trương Dư Xuyên đi tới, kéo một ngăn kéo nhỏ dưới bàn làm việc của trợ lý ra, bên trong xếp đầy các loại đồ ăn vặt, mà vừa vặn, tất cả đều là những nhãn hiệu yêu thích của Trương Cẩn Ngôn.
Trương Cẩn Ngôn thấy như có một dòng nước ấm áp tràn ra trong lòng, mà bởi vì phải duy trì hình tượng nên cố ý tỏ vẻ không chút hứng thú nói: “Trương tổng, ngài chu đáo quá.”
Trương Dư Xuyên chỉ chỉ cái một dĩa tiramisu nho nhỏ trên bàn làm việc, tiếp tục quý chữ như vàng: “Điểm tâm.”
Trương Cẩn Ngôn trầm mặc trong chốc lát, lại ngơ ngác đáp: “Đã biết, cảm ơn Trương tổng.”
Ách, sao lại là tiramisu! Lần trước không phải mình đã làm bộ như không thích rồi sao
“Tầng hai là căng tin của nhân viên.” Trương Dư Xuyên nói, “Không đủ có thể xuống lấy thêm, có một quầy riêng chỉ bán đồ ăn vặt.”
Trương Cẩn Ngôn xua tay, bày ra bộ dạng thiếu niên tinh anh gương mẫu, thành khẩn nói: “Làm phiền Trương tổng lo lắng rồi nhưng tôi không ăn đồ ngọt.”
Trương Dư Xuyên không có ý kiến gì, ngược lại, tiếp tục dẫn Trương Cẩn Ngôn đến một gian phòng nhỏ, nói: “Đây là phòng nghỉ, bên trong có giường, nếu mệt cậu có thể vào nghỉ ngơi một chút.”
Trong phòng có một cái giường đơn trải ga màu trắng sạch sẽ, chỉ cần đóng cửa lại là có thể yên tâm làm một giấc ngủ trưa.
Trương Cẩn Ngôn lại thấy dòng nước ấm áp trong lòng tiếp tục tràn ra, vẻ mặt vẫn giữ một màu lạnh nhạt: “Đã biết, Trương tổng.”
Tất nhiên, play chốn văn phòng thì phải làm ở đây rồi, không biết có khi nào lại giống chương bốn của /Nhật ký yêu thầm của tiểu trợ lý/ cũng nên…
Tiểu trợ lý bị tà mị tổng tài từng bước từng bước ép sát, không biết làm gì hơn đành phải lùi vào góc phòng nghỉ, tiếp theo thuận tiện mà làm một trận mây mưa trên giường….
Trong đầu Trương Cẩn Ngôn lại nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Trương tổng, Trương tổng, sao anh có thể như thế… Không ngờ anh lại là người như vậy! Mau dừng tay! Nơi đó không thể! Đừng! Tôi van cầu anh…
Ưm ~ dùng sức nữa đi ~
Trong đoạn GV kia, Trương Cẩn Ngôn dục cự còn nghênh, nửa thì chống cự, nửa lại chờ mong, miệng thì nói không muốn mà cơ thể lại như tiểu yêu tinh lẳng lơ, rất thành thực nghênh đón vị tổng tài đại nhân.
Lúc này, Trương Dư Xuyên đang hướng vào trong phòng nghỉ đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào Trương Cẩn Ngôn, đôi mắt trầm tĩnh lóe lên vài tia sáng là lạ.
“Trương tổng, có chuyện gì sao” Trương Cẩn Ngôn bị ánh mắt kì quái của Trương Dư Xuyên nhìn đến khó chịu, lập tức tắt phim, cúi người, nghi hoặc hỏi.
Hai tòa băng sơn, một lớn một nhỏ, vô cảm nhìn đối phương, mỗi người đều mang theo những tâm tư … ờ, khó nói một chút.
“Không có gì.” Sau một trận trầm mặc lúng túng, Trương Dư Xuyên chậm rãi nói, từ túi quần lấy ra một chiếc chìa khóa xe đưa cho Trương Cẩn Ngôn, “Xe này cho cậu đi.”
Trương Cẩn Ngôn tiếp nhận chìa khóa xe, nhìn qua một cái, là Porsche, không phải Lincoln, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, hôm nay cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để bị lăn từ đầu xe đến đuôi xe đâu….
Đáy mắt Trương Dư Xuyên lóe lên ý cười, nói: “Chiếc xe này cậu cứ thoải mái dùng, không cần báo cáo với tôi.”
Ah, tổng tài tri kỉ, anh cố tình chiều hư tôi!
Trương Dư Xuyên gật gù, về bàn làm việc của mình ngồi xuống, bắt đầu vùi mình đồng tài liệu văn bản, tổng tài có trăm công ngàn việc cần phải giải quyết.
Trương Cẩn Ngôn quan sát xung quanh khoảng mười phút những vẫn không tìm được việc gì có thể làm, liền lo sợ bất an đến gần hắn, nhẹ giọng hỏi: “Trương tổng, xin hỏi hiện tại tôi cần phải làm gì”
Trương Dư Xuyên cũng không thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Đi ăn tiramisu.”
“…” Trương Dư Xuyên không thể làm gì khác đành yên lặng trở về vị trí của mình, nghe theo mệnh lệnh của ông chủ mới, chăm chỉ ăn bánh.
Trên môi dính một ít kem, Trương Cẩn Ngôn cẩn thận tỉ mỉ dùng lưỡi liếm đi, đầu lưỡi nhanh chóng lướt qua, đôi môi mềm mềm mọng mọng bị liếm đến đỏ hồng căng bóng.
Chiếm dụng ngay vị trí đắc địa, Trương Dư Xuyên từ đống văn kiện kia ngẩng đầu nhìn lên, dùng ánh mắt mãnh liệt như muốn đem người ăn tươi nuốt sống mà nhìn chằm chằm vào Trương Cẩn Ngôn.
Trương Cẩn Ngôn: …
Ách, sao lại có cảm giác như đang bị giám thị thế này
Cảm thấy hình như có nơi nào không thích hợp, Trương Cẩn Ngôn mau lẹ quay đâu, nhìn về phía Trương Dư Xuyên.
Nhưng mà bên kia tổng tài vẫn đang nghiêm túc tỉ mỉ cúi đầu đọc văn kiện, an phận như một tòa băng sơn tỏa ra khí thế lạnh lẽo rùng mình.
“…” Trương Cẩn Ngôn đành phải tiếp tục chăm chỉ ăn bánh.
Trong khi tổng tài thì đang bận bịu đến mức không có thời gian để ngẩng đầu thì trợ lý lại thản nhiên ngồi ăn tiramisu…
Dưới áp lực cực lớn từ cấp trên, Trương Cẩn Ngôn mơ mơ hồ hồ được nửa tiếng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trương Dư Xuyên đáp một câu “Vào đi”, sau đó một nam nhân viên trẻ tuổi đi vào, trong tay cầm một chồng văn kiện, kính cẩn nói: “Trương tổng, báo cáo gửi cho ngài.”
“Để xuống đi.” Trương Dư Xuyên ra hiệu cho đối phương đem báo cáo đặt lên bàn, sau đó hướng về phía Trương Cẩn Ngôn giới thiệu ngắn gọn một câu, “Đây là trợ lý Vương.”
Trương Cẩn Ngôn lập tức đứng lên chào hỏi: “Trợ lý Vương, chào anh.”
A ha! Người này không lẽ lại dùng chiêu bài trẻ con khác người, chiêu cáo thiên hạ quan hệ của hai người sau đó tự mình xuất quân muốn chịu trách nhiệm
Trương Dư Xuyên tiếp tục mang bộ mặt liệt ngàn năm nghiêm túc vùi đầu vào đống văn kiện.
Trương Cẩn Ngôn đành điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh trở lại rồi đem những báo cáo kia ra xem xét, sắp xếp lại theo trình tự rồi dùng kẹp giấy kẹp lại thành tập.
Coi như có chút chuyện này để làm là đã quý lắm rồi.
Vừa sắp xếp xong chồng báo cáo, Trương Cẩn Ngôn lại bị Trương Dư Xuyên “đày” đi nghỉ ngơi.
Phi thường bá đạo, không cho phép ai thương lượng.
Trương Cẩn Ngôn định lấy khăn giúp hắn lau bàn thì bị đối phương kiên quyết phản đối.
“Loại việc này để cho nhân viên vệ sinh làm.” Trong giọng nói Trương Dư Xuyên như có như không mang theo một chút ôn nhu, “Cậu trở về chỗ của mình đi.”
Trương Cẩn Ngôn nhàn rỗi đến phát hoảng nhưng cũng đành yên lặng ngồi trên ghế xoay, giữ vẻ mặt thanh niên tinh anh mà trong đầu thì tung hoành chiếu phim con heo.
Bởi vì cậu buôn chán quá mà, cũng không thể không biết phép tắc mà nghịch điện thoại trước mặt sếp…
Do chịu ảnh hưởng không nhỏ từ tiểu thuyết tình cảm nên Trương Cẩn Ngôn luôn hướng đến một tình yêu lãng mạn đẹp đẽ suốt đời suốt kiếp, mà ngược lại đối với hành vi “tình một đêm” thì hết sức coi thường. Có điều, đang tuổi hai mươi tràn đầy tinh lực, thân thể bị cấm dục ngột ngạt suốt một thời gian dài thành ra Trương Cẩn Ngôn có cảm giác mình càng ngày càng biến thái, đặc biệt, mấy ngày trước còn nhiệt tình ảo tưởng bản thân có mối quan hệ mờ ám với Trương Dư Xuyên, đầu óc thì toàn là những hình ảnh dung tục không đứng đắn….
Tiểu trợ lý băng sơn nghiêm chỉnh ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt cực kì đúng mực nhưng trong đầu đã phá tung hết tất cả giới hạn gò bó, suy nghĩ càng ngày càng đồi trụy, nào là các loại tư thế, các loại play, các loại địa điểm, các mẩu đối thoại tục tĩu mà vai chính đều là cậu và Trương Dư Xuyên, vô cùng đen tối, vô cùng *** đãng. Nếu như một màn này được chiếu lên cho Trương Dư Xuyên xem được, chắc chắn Trương Cẩn Ngôn sẽ khóc lóc chạy đi nhảy lầu chết phứt cho xong!
Thế nhưng, thật đáng tiếc, trên thế giới không có Đọc Tâm Thuật nha…
Trương Cẩn Ngôn biểu tình lạnh nhạt, vô cảm nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn an tâm suy nghĩ.
Trương tổng vĩnh viễn sẽ không biết, bên dưới lớp vỏ lãnh diễm cấm dục này của cậu lại là một cái kho phim con heo đâu nha! Ha ha!
Lúc này, trong ăn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, từ sau chồng văn kiện chất cao như núi truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo sâu xa của Trương Dư Xuyên: “Ha.”
Trương Cẩn Ngôn nhất thời bị âm thanh này làm cho rùng mình một cái, không cẩn thận, một màn kia kia cùng Trương tổng trên bàn làm việc của tổng tài bị cắt ngang: …
Ách, Trương tổng, anh cái gì cũng tốt, thực sự là một người yêu hoàn hảo không thể chê vào đâu, nhưng mà có cái là nhiều khi thần kinh không được tốt nha!
Vô duyên vô cớ một mình ha ha cười lạnh!
Oán thầm vừa phát ra, lại một tiếng cười lạnh truyền đến…
Trương Cẩn Ngôn: …
Coi coi, cậu vừa mới nói mà!
_________________________________
Editor: Ý Tiểu Ngôn là dù anh Trương có dùng thủ đoạn tầm thường thì em nó vẫn thích, chỉ cần là anh thì thích tất ╮(╯∀╰)╭ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT