Thường Hi nghĩ, gặp Đế Tuấn, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử, Lục Áp, Đạo Tổ,..v.v.. ở nhân gian đã đủ nháo tâm, nhưng không ngờ Thái Nhất cư nhiên cũng chạy vô giúp vui.

Thường Hi: (#‵′) Cmn! Công việc trong yêu tộc nhiều như thế, mỗi việc mỗi ngày xử lý đám yêu quái nhập cư trái phép và việc cãi lộn với địa phủ cũng đủ bận ngập đầu, Yêu Hoàng Thái Nhất này đến tột cùng làm cách nào mà có thể chuồn êm xuống nhân giới thế hử?

Bạch Trạch xa xa ở Yêu giới: 【nhìn công văn của yêu tộc chất thành núi 】 【 mỉm cười mỉm cười mỉm cười mỉm cười 】 Yêu Hoàng đại nhân để cái đống này lại cho mình………… Quả nhiên rất tốt, hắn nhất định sẽ không phụ ý tốt của Yêu Hoàng đại nhân.

Mà đợi cho Thường Hi tốt nghiệp đại học, có thể tay trong tay chạy trốn với mỗ ngụy học trưởng cả đầu chứa toàn phế liệu, Thái Nhất đã được ba tuổi, tới lúc đi vào nhà trẻ.

Thái Nhất khi lên ba vẫn còn là một bánh bao trắng trắng lễ phép, Thường phụ Thường mẫu sủng nhóc lên tận trời, nhưng ngay cả như thế cũng không làm Thái Nhất xấu tính, tuy nhiên lại có một điều khiến Thường Hi phiền não, mỗi lần Thái Nhất nhìn thấymình phản ứng đầu tiên là chảy nước miếng, phản ứng tiếp theo là mở miệng cạp cậu một phát, cái tật xấu này là gì hả?

Đế Tuấn: Hình như chưa nói cho thỏ nhỏ, món Thái Nhất yêu thích nhất chính là thịt thỏ……

Bất quá người hiểu con nhất vẫn là cha mẹ, lời này quả nhiên rất đúng, cho dù Thường Hi không biết, nhưng Thường phụ Thường mẫu lại biết món yêu thích của đứa con nhà mình, cư nhiên lại thích ăn thịt thỏ, thật là kỳ lạ.

Vì thế, chờ Thường Hi về nhà, phát hiện trên bàn toàn các loại thịt thỏ: thỏ kho tàu, thỏ nướng, thỏ cắt khúc, thỏ cung bảo, thỏ nấu cay,… Cả người Thường Hi không tốt cho lắm.

Này rốt cuộc là cái quỷ gì cái quỷ gì cái quỷ gì cái quỷ gì cái quỷ gì hảảảả!!!

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn thịt thỏ của Thái Nhất, và Thường phụ Thường mẫu vui vẻ ngồi bên cạnh, Thường Hi nuốt nước miếng, gian nan lấy lời nói sắp ra khỏi miệng thu về.

Thường mẫu nghe thấy thanh âm, quay lại nhìn Thường Hi đang nuốt nước miếng, nghĩ thầm, đứa lớn từ trước đến nay thích ăn chay rốt cuộc cũng tham thịt rồi sao?

“Con ăn không? Rất ngon!”

Đầu Thường Hi lắc như trống bỏi, nhìn thịt thỏ, gian nan quay đầu.

Anh anh anh, anh bạn thỏ, cậu hãy yên nghĩ, sau khi hết kiếp này ta sẽ xuống địa phủ thăm hỏi để ngươi sớm biến thành người.

“Trường mẫu giáo Sóc Nhỏ thì sao?”

“Không được, thiết bị quá tệ, không tốt cho con mình.”

“Vậy nhà trẻ Cá Voi?”

“Hình như trong này có một hồ nước, không an toàn với trẻ con.”

“Bông Hoa Nhỏ?”

“Không được, không được, chổ đó có…..”

“Ghế Nhỏ?”

“………..”

“Tiểu Thái Dương?”

“……….”

Thường Hi buồn bực nghe hai vị đại nhân thảo luận nhà trẻ nào giáo dục giỏi hơn, vô cùng mốn bồi một câu Trung Quốc Sơn Đông tìm lam tường, lại nhớ tới khả năng kỹ thuật đào bới máy móc của nhà hắn, ngậm miệng, không nói.

Sơn Đông lam tường là một trường về kỹ thuật, nấu ăn, cơ khí,…. Cả câu: Máy đào đất nhà nào mạnh nhất? Trung Quấc Sơn Đông tìm lam tường (1 câu quảng cáo chiêu sinh)

Kéo mỗ thuốc dán đang cạp cạp dính cứng ngắc trên đùi mình xuống, Thường Hi trạc trạc mặt bánh bao của Thái Nhất, a, thật không ngờ, cảm giác không tệ.

Hai vị đại nhân cuối cùng đánh nhịp, quyết định mang Thái Nhất đến nhà trẻ Tiểu Nguyệt Lượng.Đưa Thái Nhất đi nhà trẻ là việc lớn nhất trong những năm gần đây của Thường gia, vì vậy, không chỉ có Thường phụ Thường mẫu, ngay cả Thường Hi cũng bị bức bách đi theo, ba người một bánh bao đi đến nhà trẻ Tiểu Nguyệt Lượng vô cùng nháo nhiệt. (Không biết tại sao chổ tác giả lại gọi là Tiểu Thái Dương.)

Trong nhà trẻ Tiểu Nguyệt Lượng có rất nhiều bạn nhỏ, có chín bé trai, mười hai bé gái, đứa nào đứa nấy đều là shota, loli, giọng nói ngọt ngào ngào chào lão sư, đủ để khiến tâm bất cứ ai manh hóa.

Nhưng, khi Thường Hi nhìn thấy chín shota, mười hai loli kia, không nhịn được rên rỉ trong lòng, mẹ nó, Thái Nhất đến đây còn chưa tính, chín Tiểu Kim Ô và mười hai tiểu tiểu thỏ tại sao cũng tới góp vui hả? Hơn nữa, coi kìa, phong ấn tại sao lại không chắc như vậy hả, nhìn ánh mặt bọn nhỏ thôi cũng đủ biết rồi.

Thường Hi đưa tay lên môi ‘suỵt’ vói tụi nhỏ, các tiểu shota tiểu loli hiểu ý gật đầu, động tác của hai bên, hoàn toàn nhờ vào tâm hiểu không biểu hiện.

— Ngoại trừ cái mỗ Đông Hoàng nào đó có phong ấn cực kỳ vững chắc, tất cả mọi người đều biết thân phận của bản thân mình.

Thường Hi lo lắng trở về cùng Thường phụ Thường mẫu, sao cứ cảm thấy nếu đưa Thái Nhất vào bên trong đám tiểu shota tiểu loli kia, sẽ có chuyện không tốt nào đó xảy ra nhỉ.

Mà bên trong nhà trẻ, Thái Nhất là người mà các Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ quen thuộc nhất, trình độ thân cận cực kỳ cao, Thường Hi vừa đi, các Tiểu Kim Ô liền lộ bản tính, lôi kéo Thái Nhất cùng đi chơi, đến khi phát hiện phong ấn trí nhớ của nhị thúc nhà mình đặc biệt chắc chắn gần như không còn sót lại ký ức về yêu tộc, còn coi mình là một đứa bé – tất cả Tiểu Kim Ô không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Vì thế, quá trình trưởng thành đáng thương của Thái Nhất quả thực như một bộ lịch sử được viết bởi máu và nước mắt, khi tất cả mọi người đều cho rằng nhóc là một người có nhân cách vô cùng mị lực, không chỉ có chín anh em trung thành và tận tâm, lại còn thêm mười hai vị mỹ nữ trong hậu cung, tuy nhiên chỉ mình nhóc biết – nhóc mà là anh em của tụi nó hả? Rõ ràng là bảo mẫu được chưa????

Tất cả chuyện xấu từ nhỏ đến lớn bọn họ đều làm hết, đến khi bại lộ, người đứng ra lại là Thái Nhất, việc chịu tiếng xấu thay người ta đã đến độ luyện ra một công pháp thành thục, bây giờ, nhóc đã thông thạo nắm giữ hết các loại tư thế chịu tiếng xấu thay người khác, cam đoan động tác vô cùng thuần thục, chủng loại phong phú.

Bất quá, thứ khiến Thái Nhất oán niệm nhất lại không phải điều này, mà chính là chuyện lớn cả đời của chín Tiểu Kim Ô – tại sao lại dùng cái cớ bị ‘Thái Nhất’ bẻ cong không chịu đi thân cận hả? Làm hại cậu bị chín vị phụ huynh bao vây truy đuổi chặn đường, còn kém mua tranh hoặc viết chữ móc lên cửa công ty nhà hắn.

Có trời mới biết, dạng cậu kỳ thật thích là mấy em gái đó?! Tuy rằng từ nhỏ đến lớn còn chưa được gặp người con gái của lòng mình, nhưng cậu vẫn vững chắc tin tưởng bản thân là một thằng thẳng, cực thẳng cực kỳ thẳng.

Tiểu Kim Ô: nói xong câu này, ngươi tin?

Đợi đến ngày x tháng y năm z nào đó, Thái Nhất nhớ lại toàn bộ ký ức, tất cả mọi chuyện đã định ra kết cục, Thái Nhất hối hận nhưng cũng đã chậm, nhìn chín tên tiểu hỗn đản kia, Thái Nhất không thể chịu được đau buồn trong lòng, thề sống thề chết phải giam cầm bọn chúng một ngàn năm.

Còn sau đó ra sao thì từ từ hẵn nói đi ha =.=

Từ chuyện này Thường Hi nói chuyện với Đế Tuấn, bất quá mỗ Yêu Thánh kia chỉ nói thuận theo tự nhiên, sau đó Thường Hi cũng theo ý bọn họ.

Nhờ nhà trẻ Tiểu Nguyệt Lượng, Thường Hi có được linh cảm, cuối cũng cậu cũng xác định phương hướng nghiệp quy hoạch phát triển – hắn phải mở một hệ thống trường mẫu giáo.

Toàn bộ đều gọi Tiểu Nguyệt Lượng, chuyên thu nhận yêu tộc chuyển thế.

Nhận sự giáo dục từ nhỏ, tuy không đảm bảo bọn chúng có thể đạt được công đức, nhưng chí ít cũng bớt cho bọn chúng vài con đường vòng, đảm bảo một đời bình an.

Vì thế, sau một đời này, tạm thời không nói đến có rất nhều yêu tộc đều có đôi có cặp, dù sao cũng là giao tình cùng nhao lớn lên ở nhà trẻ mà thôi.

Sau trường mẫu giáo Tiểu Nguyệt Lượng, Thường Hi càng nhiệt huyết, dưới sự hỗ trợ của thổ hào Đế Tuấn, mở ra trường tiểu học Tiểu Nguyệt Lượng, trường trung học cơ sở Tiểu Nguyệt Lượng, trường trung học phổ thông Tiểu Nguyệt Lượng, trường đại học Tiểu Nguyệt Lượng – tuy tên không hay cho lắm, có phần ngây thơ, nhưng chất lượng dạy học lại thuộc hàng đầu, đặc biệt là đại học Tiểu Nguyệt Lượng, nghe nói các chuyên ngành trong trường đôi khi có vài vị đại sư đứng đầu đến đây toạ đàm, thật giống như một cung điện tri thức.

Cuối cùng, yêu tộc ở nhân gian đã được sắp xếp ổn thỏa, Thường Hi yên lòng, ba năm trước Thường phụ Thường mẫu đã hai tay buông xuôi, Thường Hi chào hỏi vào câu với địa phủ, đảm bảo kiếp sau hai người một đời an bình phú quý, gút mắt giữa Thái Nhất và các Tiểu Kim Ô Thường Hi mặc kệ, cậu quay đầu nhìn Đế Tuấn, lúc này, mỗ Yêu Thánh đang lưu luyến nhìn cậu.

“Trở về?”

“Trở về.”

“Ta có chút nhớ đám lông mao kim sắc của ngươi.”

“Ta nhớ lổ tai nhỏ, cái đuôi tròn còn có mấy đôi chân ngắn.”

Thường Hi bật cười, hai tay của hai người nắm chặt.

Đây là người yêu của cậu, vĩnh viễn, vĩnh viễn không phân ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play