Trong Tử Tiêu Cung.

“Ta đã hoàn thành toàn bộ kinh thư của mình.” Nụ cười của Lục Áp mang theo một chút bất cần đời, nhìn Hồng Quân.

Hồng Quân mặt không chút thay đổi gạt bỏ cái tay đang đặt trên người mình của mỗ điểu nào đó, chỉnh chỉnh vạt áo có chút lộn xộn: “Lại đi làm thêm một trăm trang.”

Lục Áp nằm sấp, kêu rên, bất mãn nói: “Ta đã viên mãn, tại sao còn muốn bắt ta học kinh thư?”

Sắc mặt Hồng Quân càng thêm buộc chặt, mặt không chút thay đổi, nói: “Luyện tập định lực của ngươi.”

Định lực? Lục Áp nháy nháy đôi mắt, sự lưu luyến và mập mờ lướt qua khuôn mặt: “Phật gia cũng có Phật Hoan Hỉ, ta cũng đã viên mãn rồi.”

Hồng Quân nhíu mày, bàn tay chà sát trên mặt Lục Áp vài cái, làm mất đi nụ cười bất cần đời của hắn, lúc này mới nói: “Ngươi không thể tự kiềm chế và lãnh tĩnh, trong lòng không có Phật.”

Lục Áp một hơi ngạnh ở cổ họng, trong loại thời điểm này có người nào còn giữ được bình tình và kiềm chế hả?

“Ta là Phật.”

Khóe miệng Hồng Quân trừu trừu, nhìn người nào đó có chút đắc sắt, tát đầu mỗ điễu muốn đánh lén sang một bên, không nói gì, nhưng trên vành tai đỏ ửng.

Thời gian lại trôi đi một ngàn năm, dựa theo tiêu chuẩn giam vào phòng tối một năm mà nói, kỳ hạn cấm túc của Lục Áp ở Tử Tiêu Cung đã sớm chấm dứt, nhưng lúc này, Lục Áp và Hồng Quân không ai đề cập tới chuyện rời đi, Lục Áp vì muốn bồi ái nhân lâu hơn, còn Hồng Quân, do tư tâm.

Có một số việc, phải có người đi làm, có nhân quả, phải có người gánh vác, cho dù người kia là ai, y tư tâm hy vọng, trong số những người đó sẽ không có Lục Áp.

Đây là cuộc chiến nhân quả của yêu tộc và nhân tộc, Lục Áp đã thành Thánh, cắt đứt nhân quả với yêu tộc, không có quá nhiều ràng buộc với nhân tộc, nếu trộn lẫn vào trận tuồng này, Tam Thanh có công đức hộ thể, Thường Hi tự có tạo hóa, Đế Tuấn là người đứng đầu Yêu giới, trong năm người này cho dù là ai cũng không có chuyện lớn, chỉ có Lục Áp…. Thực lực kém hơn họ một bậc, cho dù trong một ngàn năm này bị y đè nặng bắt buộc học rất nhiều, nhưng vẫn không đủ.

Hắn không muốn Lục Áp sẽ thành vật hi sinh của thiên địa.

Ba trăm năm sau, Hồng Quân nhìn đôi mắt đỏ rực của Lục Áp, y khép mắt, chắn trước mặt Lục Áp: “Chờ một chút.”

“Vì sao? Đến tột cùng Nguyên Thủy vì cái gì?” Lục Áp nhìn Hồng Quân, như đang hỏi hắn lại như hỏi mình, “Chẳng qua chỉ do một nguyên nhân nhỏ mà thôi, hà tất lại đến mức này?”

Hồng Quân cười khổ: “Bởi vì….. Nguyên Thủy vốn tương đương với ác thi của Bàn Cổ đại thần.”

Lục Áp khiếp sợ: “Ác thi?” Hắn chưa bao giờ nghe cách giải thích như thế.

Hồng Quân khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong giọng nói không thể che dấu đi bi ai: “Sau khi ta hợp đạo mới biết, tuy Bàn Cổ đại thần ngã xuống, nhưng nguyên thần vẫn chưa mất, Lão Tử tương đương thiện thi, Nguyên Thủy là ác thi, còn Thông Thiên chính là bản ngã thi.”

Hắn tạm dừng một chút, như đang cho Lục Áp thời gian tiêu hóa thông tin, sau đó nói tiếp: ” Lão Tử chú ý đại ái vô tình, đi trên con đường vô tình, hắn hữu tình với Hồng Hoang, rồi lại vì Hồng Hoang thân vẫn mà vô tình, sau đó thanh tĩnh vô vi (tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ), cuối cùng mang danh Thái Thượng vô tình, Nguyên Thủy nặng nhất là lai lịch, nói coi trọng lai lịch không bằng nói hắn ngạo mạn từ trong khung mà ra, trong ý thức nội tâm của hắn là phẩn nộ và chán ghét tạo thành từ sự tử vong của Bàn Cổ, thậm chí sâu trong ý thức của Bàn Cổ, người không phải không hận, không oán với cái chết của mình, cái ý chí này, bị Nguyên Thủy hoàn toàn kế thừa, mở rộng chính sách chán ghét sinh linh Hồng Hoang, kiếm tẩu thiên phong, thành nông nỗi như ngày hôm nay, còn Thông thiên coi như người bình thường nhất trong cả ba, nội tâm của y mang thương xót và thương yêu sinh linh Hồng Hoang của Bàn Cổ, dù sao đó cũng là những đứa con mà y đã tạo ra, giống như giáo của y, môn đệ tốt xấu lẫn lộn.”

Kiếm tẩu thiên phong (剑走偏锋): không làm theo quy tắc bình thường, dùng những cách mới để giải quyết vấn đề nào đó.

Lúc này Lục Áp đã bị chấn kinh rồi, trăm triệu lần không ngờ, trong đó còn dấu nguyên nhân sâu xa như vậy!

“Thiên đạo chú trọng cân bằng, thử tiêu bỉ trường là trạng thái bình thường, bây giờ tất cả vu tộc điều mất mạng, mà còn sót cũng không làm nên trò chống gì cả, những ác niệm của thiên địa không có nơi chứa, cuối cùng toàn bộ đi vào bên trong ác thi – mà cũng chỉ có ác thi có thể thừa chịu nổi những ác niệm đó, lai do Nguyên Thủy bị thương nặng, thực lực tổn hao cực nhiều, những ác niệm đó được nhân tộc gánh vác trên đầu……… Nhân tộc là một chủng tộc dễ bị ngoại giới ảnh hưởng, dưới hành vi của họ, ác niệm được buông thả đến cực hạn, cuối cùng tạo thành đại họa, nghênh đón thiên địa vỡ nát.”

Thử tiêu bỉ trường ( 此消彼长): một thứ giảm xuống, một thứ tăng lên. Chỉ sự cân bằng, khuyên một ai đó hoặc nói về một sự việc mang tính hai mặt.

“Ta muốn đi tìm cha và phụ thân.” Thần sắc Lục Áp trầm ngưng, Hồng Quân biết hắn đang lo lắng điều gì, vì vậy an ủi, nói: “Chỉ có một việc xảy ra mà thôi.”

Quả thật chỉ có một việc xảy ra thật, việc đó chính là do Nguyên Thủy, gã tự bạo tuẩn táng với thiên địa, tạo thành sự sụp đổ của Hồng Hoang.

Lục Áp cầm Hồng Mông châu lao thẳng về Hồng Hoang, khi nhìn tới bộ dạng thảm đạm của thiên địa, cho dù đã sớm biết lý do, Hồng Hoang vỡ nát là quỹ tích của thiên đạo, nhưng vẩn không khỏi rầu rĩ.

Lục Áp nhìn thấy người cha hiện tại của mình đang dùng Thái Âm tinh dung nhập vào đại địa, nhìn thần thức của người đang tiêu hao một cách điên cuồng,,thấy khuôn mặt tái nhợt vô cùng mệt mỏi của người, nhìn Đế Tuấn đằng sau vì người ngăn cản tất cả mọi thứ, Lục Áp nhẹ nhàng vận chuyển toàn bộ công lực của mình vào Hồng Mông châu.

Trong nháy mắt, thiên địa đứng im, Đế Tuấn không kịp cảm ơn con mình, nhanh chóng để tay giữa lưng chuyền Thái Âm lực cho Thường Hi, tránh để Thường Hi chống đỡ không nổi.

Cho dù là thời gian hay không gian thì vào thời khắc này, nó cũng không còn ý nghĩa nữa, Lục Áp không biết thời gian đã trôi bao lâu – lúc này thời gian đã đứng im, hắn chỉ biết, khi cảnh tựng kỳ dị buông xuống một khắc kia, nội tâm hắn bị rung động gần như mất đi tiếng nói.

Cuối cùng, Hồng Hoang đã yên ổn trở lại, tuy hình thái có hơi kỳ lạ, hơn một nữa đại lục bay lên trời, tạo thành một ngôi sao đúng nghĩa, Đông Thắng Doanh Châu và Nam Chiêm Bộ Châu nhờ có sựu bảo vệ của Lão Tử và Thông Thiên, may mắn thoái khỏi khó khắn, phương Tây vốn bị hủy hoại không nhiều, giờ đây lại bị hủy thêm, Lục Áp đã không quan tâm cho lắm, dù sao chỉ tăng chút nợ thôi.

Phân biệt bốn nơi sống của con người, Đông Thắng Doanh Châu tương đương phía đông, Nam Chiêm Bộ Châu tương đương phía Nam.

Trong khi cõi lòng mọi người chứa đầy sự hy vọng, địa phủ đã bị linh hồn nhân loại chen chúc đến mức nổ tung, mà những người này, kẻ có tội chiếm nhiều nhất, khi biết được những người này đã gây ra chuyện gì, cho dù là Đế Khốc hay Thường Nghi, sắc mặt suy sút, còn Thập Điện Diêm La, lại vô cùng nổi giận.

Cư nhiên là lý do này, cư nhiên lấy loại lý do này….. Đế Khốc quả thật không thể tin nổi.

Đến khi nhìn thấy linh hồn của nhân tộc và yêu tộc oán hận lẫn nhau, rốt cục Đế Khốc tin, trăm ngàn năm sau, nhân loại đã quên mất sự cứu giúp và nâng đỡ của yêu tộc khi xưa, tuổi thọ quá mức ngắn ngủi khiến họ quá giỏi với việc lãng quên, khi ác niệm bùng phát lại thanh toàn cho dục vọng của họ, cho tới giờ y vẫn thấy có linh hồn dù chết cũng không hối cải, Đế Khốc, Thường Nghi và thẩm phán Thập Điện Diêm La không người nào tuẫn tư (vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp), thậm chí còn cân nhắc loại hình phạt cực nặng.

Đế Khốc nhìn tình cảnh lúc này, cười khổ một tiếng, Thường Hi thành Thánh, y tất nhiên biết, nhưng điều quan trong nhất bây giờ không phải đi chúc mừng, mà là bình ổn lửa giận của Yêu Hậu với nhân tộc.

Cho nên Đế Khốc và Thường Nghi lấy công đức mấy ngàn năm tích góp từng tí một và thọ mệnh một đời làm đại giới, đổi lấy sự tha thứ của Thường Hi và Đế Tuấn, hơn nữa cam đoan bản thân sẽ dẫn dắt nhân tộc thay đổi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sự việc nhân loại ăn yêu.

Vì vậy, đế thứ hai trong Ngũ Đế – Đế Khốc, nhậm chức từ đó, mà chuyện đầu tiên hắn làm sau khi nhận chức đó là tế bái chư thiên, thu hồi bài vị của Nguyên Thủy thiên tôn, dâng lên lòng trung thành của mình đối với yêu tộc.

Thường Hi và Đế Tuấn thực vừa lòng.

Nếu không thể hủy diệt nhân tộc, vậy thì cần phải chọn ra vị vương giả hợp mắt mình.

Về phần tiên hoàng Cơ thị bị mọi người đuổi tới một nơi lạnh khủng khiếp để chịu khổ, hắn sẽ không tùy tiện đi nói lung tung đâu.

—————

Phật Hoan Hỉ: Là một trong số những bức tượng thờ Phật của phái Mật tông. Phật Hoan Hỉ có hình thù của đôi trai gái loã thể, tượng trưng cho sự thoát tục, người nam đại biểu cho “tuệ”, người nữ đại biểu cho “định” như hai bánh xe của một cỗ xe, như một con chim có hai cánh.

Mật tông: Là từ gốc Hán dùng để gọi pháp môn bí mật bắt nguồn từ Phật giáo Đại thừa, được hình thành vào khoảng thế kỉ thứ năm, sáu tại Ấn Độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play