Khi thủ lĩnh bộ lạc Hữu Khương xoay người rời đi, bên trong bộ lạc Hữu
Cơ, nơi Cơ Hiên Viên đang ở không chỉ có một mình gã, mà đằng sau còn có một bóng người đầy quý khí, phiêu phiêu dục tiên, không giống kẻ trần
tục, trong tay nâng một đỉnh chung nhỏ.
Không còn sự quả quyết
như khi nãy, lúc này trong ánh mắt Cơ Hiên Viên hiện lên một tia do dự,
nhìn thân ảnh đứng bên cạnh mình, chần chờ, hỏi: “Sư phụ…. Bộ lạc Hữu
Khương dù sao cũng là bộ lạc của cộng chủ tiền nhiệm, chẳng qua chỉ mới
vài thập niên, làm như thế này…” Không tốt cho lắm?
Vị thần tiên
áo dài kia khẽ cười một tiếng: “Thị tộc Thần Nông đã kinh doanh ngàn năm bên trong nhân tộc, uy vọng ẩn trong đó khó người nào có thể so sánh,
cho dù trong tay ngươi cầm Lục Vu Kiếm, cũng không cách nào dao động địa vị của kẻ kia. Ngươi không giống với Thiên Hoàng Phục Hy và Địa Hoàng
Thần Nông, cả hai người họ đều tạo ra cống hiến to lớn được nhân tộc đề
cử vào vị trí này, tất sẽ không có người phản đối, nhưng ngươi, là chủ
do Lục Vu Kiếm tuyển chọn. Tuy ngươi rất có tiếng bên ngoài bộ lạc Hữu
Cơ, nhưng nhân tộc biết bao nhiêu người, cũng khộng phải chỉ có mình Cơ
Hiên Viên ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi lên làm cộng chủ nhân tộc?”
“Có rất rất nhiều người không phục.”
“Nhưng….” Cơ Hiên Viên vẫn cau mày “Như vậy thì cũng không nhất thiết lấy di tộc
Viêm Đế khai đao, này chẳng phái khiến kẻ khác sợ hãi sao?”
Viêm
Đế vừa đi, trước khi rời khỏi đã giao nhân tộc cho gã, mới vừa quay đầu
gã đã thấy chết không cứu… Điều này quá mức lạnh bạc đi?
Quảng
Thành Tử cười ảm đạm “Ngươi cũng biết bọn họ tự xưng là di tộc Viêm Đế,
chủ nhân tộc hiện tại là ngươi, bọn họ lại mang chiêu bài của Viêm Đế,
chẳng phải là bất kính đối với ngươi sao? Hơn nữa, ngươi không phải nhìn thấy chết không cứu, ngươi rõ ràng đã đồng ý bọn họ, chỉ cần họ còn ở
trong này ngươi sẽ bảo vệ họ bình an, cố tình họ lại muốn ngươi đi đối
phó đám di tộc Cửu Lê, ngươi vì chúng sinh linh thiên hạ, không muốn
vọng động (làm bừa, hành động mù quáng) binh khí mà cự tuyệt họ, nhân
tộc đã hòa bình ngàn năm, sao ngươi có thể nhẫn tâm kéo nhân tộc vào
chiến tranh một lần nữa?”
Lời nói rất đường hoàng, Cơ Hiên Viên
vốn còn đọng lại một chút do dự, giờ phút này hoàn toàn kiên định trở
lại, có lẽ khi nãy, gã chẳng qua tìm một lý do cho bản thân an tâm mà
thôi, bây giờ có được cái cớ hoàn mỹ, tất nhiên sẽ không tiếp tục rối
rắm.
Huống hồ… Chỉ có di tộc Cửu Lê bức bách chặt chẽ như thế,
mới khiến nhân tộc khắp thiên hạ đều gom về một chỗ, gã là cộng chủ nhân tộc, nên tất cả mọi con dân trong nhân tộc phải nhớ rõ hắn, nhận hắn,
mà không phải như lúc trước, các bộ lạc lẽ tẻ mọc lên như nấm.
Gã muốn tái hiện lại huy hoàng thời thượng cổ, cả nhân tộc chỉ có một bộ tộc, đây là kỳ vọng và cũng là dã tâm của gã.
Còn Hữu Khương là bộ lạc đầu tiên gã muốn đánh nát, gã tin có vết xe đổ của bộ lạc Hữu Khương các bộ lạc khác không dám đối nghịch với gã.
Sự thật y như trong dự đoán của Cơ Hiên Viên, mọi người sau khi nghe tin
tức thủ lĩnh bộ lạc Hữu Khương mang về vô cùng căm giận, tinh thần quần
chúng của các tiểu bộ lạc phụ thuộc nổi lên bốn phía.
“Không ngờ thủ lĩnh bộ lạc Hữu Cơ lại là người như vậy.”
“Thật sự là nhìn lầm người rồi.”
“Viêm Đế bệ hạ, ngươi có thấy hoàn cảnh ngày hôm nay sao? Truyền vị cho một kẻ như thế… Là hại chúng sinh linh thiên hạ rồi.”
“Ngươi vốn hỏi ra quẻ thiên, chiến tranh sắp nổ ra trong thiên hạ, nhưng khi
đối mặt với Xi Vưu, Cơ Hiên Viên lại không phản kháng, lại còn không
thèm đếm xỉa tới, thiên hạ nguy rồi!”
“Cơ thị đã như vậy, nhân tộc có an bình?”
Bọn họ đã có thể thấy một ngày nào đó khói thuốc súng sẽ bay khắp nơi trong thiên hạ, một mùi máu tanh bay quanh nhân tộc.
“Giờ đây… Chúng ta nên làm gì?” Một thủ lĩnh tiểu bộ lạc hỏi tộc trưởng của bộ lạc Hữu Khương.
Khuôn mặt của tộc nhân bộ lạc Hữu Khương đầy vẻ u sầu, bọn họ lấy thân phận
di tộc của Viêm Đế cộng thêm các linh bảo hiện có mới có thể chống đỡ
tìm đường thoát, uy vọng của Xi Vưu quyết không thể khinh thường, do
nhìn ra gã có khả năng nguy hại sinh linh trong thiên hạ mới chạy đến
đây cầu viện Cơ Hiên Viên, dù sao trong tay Cơ Hiên Viên có Lục Vu Kiếm, hai bộ lạc hợp lại thành một liên kết với các đại bộ lạc khác, không
hẳn không thể đánh lui Xi Vưu.
Nhưng không ngờ, gã lại cự tuyệt họ.
“Bộ lạc Hữu Khương, các ngươi nuốt được khẩu khí này, nhưng ta không thể, cộng chủ nhân tộc, gã không xứng!”
Một người tính tình nóng nảy vừa nói xong liền bước ra khỏi phòng, muốn làm một trận với Cơ Hiên Viên.
Một câu nói này châm trúng chổ tức của mọi người, có lẽ bộ lạc Hữu Khương
còn có thể nghĩ tới chúng sinh thiên hạ, dĩ hòa vi quý (giữ được hòa khí là điều quý nhất), thậm chí lúc này nội loạn trong nhân tộc là hành
động không khôn ngoan, nhưng các thủ lĩnh tiểu bộ lạc không phải không
có mắt nhìn đại cục, bọn họ nhìn thấy cộng chủ nhân tộc vốn phải đứng ra bảo vệ nhân tộc, đuổi đi kẻ thù bên ngoài, nhưng thay vì thế hắn lại co đầu rút cổ không chịu ra mặt, mặc cho nhân tộc ở bên ngoài trong tình
trạng nước sôi lửa bỏng, sống trong địa ngục.
Vì vậy, khi nghe
câu nói của vị thủ lĩnh này, tất cả mọi người đều hưởng ứng, thủ lĩnh bộ lạc Hữu Khương muốn ngăn cản, lại bị ngăn trở.
“Khương Thủ lĩnh, ngươi không cần nói, ta biết loại hành vi này không có đầu óc, nhưng
nhân hoạt nhất khẩu khí, Cơ Hiên Viên cư nhiên đối đãi nhân tộc như thế, cho dù không thể kéo hắn xuống vị trí cộng chủ nhân tộc, ta cũng phải
tranh một hơi cho nhân tộc thiên hạ.”
Nhân hoạt nhất khẩu khí
(人活一口气): không bán đứng lương tâm mình trước quyền thế, phú quý, cho dù
cực khổ, ăn nhờ ở đậu, cũng không nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn
cục, bo bo giữ mình, phải khắc khắc bảo trì tôn nghiêm của chính bản
thân.
“Giàu sang không đam mê, ngèo hèn không thể đổi, không khuất phục vũ lực, là một đại trượng phu.”
“Đúng vậy! Phải giành một hơi!”
“Giành một hơi!”
“Nhưng các ngươi với họ không khác gì châu chấu đá xe!!”
Một vị tiểu thủ lĩnh cười giảo hoạt: “Lục Vu Kiếm đúng từ anh linh nhân tộc ta, nó sao có thể giết chết tộc nhân nhân tộc?”
Tộc trưởng Khương thị há miệng thở dốc, không có Lục Vu Kiếm, nhưng còn có
thứ khác…. Có khả năng làm cộng chủ nhân tộc, tất sẽ có chổ hơn người,
tính cách vị này rất ác liệt, ngươi làm sao có thể đối phó với hắn?
Cũng giống như dự đoán của tộc trưởng Khương thị, trận phản đầu tiên, quả nhiên sát vũ mà về (thua trận lui binh).
Một bộ lạc gần Hiên Viên nhất, đã đánh bọn họ đến thất bại thảm hại, các
chủ bộ lạc chết ngay tại trận, tộc trưởng bộ tộc Khương thị giúp an táng cho bọn họ, lòng y đau đến khó hiểu.
Đáng giá làm vậy sao? Trả thù bằng chính tính mạng của mình.
Y không biết.
Nhưng không chờ y an táng tất cả binh sĩ đã chết, làn sóng công kích thứ hay
lao tới, Cơ Hiên Viên đuổi theo họ không bỏ, truy đến nơi này, đánh bộ
lạc Hữu Khương không kịp trở tay.Bộ lạc Hữu Khương vội vàng ứng chiến, dù sao họ cũng còn bảo vật do Thần
Nông Viêm Đế để lại, vì vậy dưới hữu kinh vô hiểm, cuối cùng đã đánh lùi được Cơ Hiên Viên.
Hữu kinh vô hiểm ( 有惊无险): Nhìn rất kinh tâm
động phách, nhưng lại không nguy hiểm, hình dung tình hình, quá trình ác liệt, nghiêm trọng nhưng cuối cũng vẫn đạt tới kết quả như mong muốn.
Điều làm tộc trưởng Khương thị vui mừng là, Lục Vu Kiếm quả nhiên là thánh
của nhân tộc, cư nhiên không tổn thương tộc nhân nhân tộc, gặp được anh
linh nhân tộc!
Cơ Hiên Viên phẫn nộ không hiểu mọi chuyện, không
nghĩ rằng… Thần Nông còn lưu lại đường rút cho tộc nhân mình, linh bảo…. Linh bảo!
Quảng Thành Tử cũng cười, nói: “Chẳng qua chỉ là một
linh bảo mà thôi, nếu rơi vào tay yêu, tiên, uy lực hiển nhiên sẽ kinh
thiên động địa, tuy nhiên, bọn họ chỉ là phàm nhân, lại có nhiều hơn vài cái linh bảo nên mới có thể thắng, hơn nữa, lần này cuốn được bộ lạc
Hữu Khương vào chiến trường chính là thắng lợi của chúng ta, tiếp theo,
bọn họ không thể không ứng chiến.”
Cơ Hiên Viên gật đầu, tiểu bộ
lạc kia chỉ là món khai vị mà thôi, bộ lạc Hữu Khương mới chính là món
chính của bữa ăn, chỉ khi đánh phục, thu về bộ lạc Hữu Khương, người
trong thiên hạ mới có thể đầu nhập với gã.
Trong mắt Cơ Hiên Viên lộ ra một tia dã tâm, rất rõ, lại sáng đến khiếp người.
Mười ngày sau, các bộ lạc phụ thuộc vào bộ lạc Hữu Cơ đã tới.
Trong vài thập niên này, bộ lạc Hữu Cơ không phải nhất thành bất biến (đã
hình thành thì không thay đổi), bọn gã đã sớm thu thập các bộ lạc xung
quanh, có dựa vào vũ lực, có dựa vào thân phận, có dựa vào mượn sức hoặc nghiền áp, các bộ lạc kia đã coi bộ lạc Hữu Cơ như thiên lôi sai đâu
đánh đó, lúc này chiến tranh nổi dậy, dưới ra mệnh lệnh của Cơ Hiên
Viên, toàn bộ tộc của bọn họ đã di chyển đên nơi này, dòng người thật
dài, đồ sộ, quanh co khúc khuỷu, khiến một ai nhìn vào cũng nhiệt huyết sôi trào.
“Báo cáo cộng chủ nhân tộc, sáu bộ: hùng, bi, lang, báo, sơ, hổ đã đến đông đủ, thỉnh chỉ thị!”
Cơ Hiên Viên cười to ba tiếng: “Hảo hảo hảo! Thỉnh chư vị dàn xếp, có chư vị tại đây, Hiên Viên ta tất thắng!”
“Tất thắng!”
Biển người đông đúc như thế này rất dẫn dắt sự chú ý của kẻ khác, bộ lạc Hữu Khương tất nhiên không ngoại lệ, khi phái hiện viện quân của Cơ Hiên
Viên đã tới, bọn họ thở dài một hơi.
Chỉ mới qua ba ngày, chiến tranh lại bắt đầu.
Lúc này đây, Cơ Hiên Viên dẫn theo bộ lạc Hữu Cơ và lục bộ: Hùng, bi, lang, báo, sơ, hổ cùng tấn công, thậm chí không biết khi nào thu thêm một Ứng Long, Ứng Long thiện thủy, trận này lại gần bờ sông Cơ Thủy, di bảo
Viêm Đế lưu lại vừa lúc là hệ hỏa, còn có thể chống đỡ được một phần,
nhưng nếu tiếp tục, bộ lạc Hữu Khương chắc chắn đại bại.
Đúng lúc này, trên bầu trời buông xuống tiên nhạc, một nữ tử khoác bạch y tung
bay trong gió rơi xống trần gian, tất cả mọi người tại đây thấy nàng
cũng không tự chủ được mà sửng sốt, tiếp theo lại thấy quen mắt đến khó
hiểu.
Nàng là ai? Sao như thấy đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng tiên nữ đẹp như vậy không có khả năng không nhớ rõ.
Khi tiên nữ mở miệng, tức khắc, bọn họ nhớ ra nàng là ai.
“Ngô là Huyền Nữ dưới chân Nữ Oa, thấy nhân tộc gặp nạn, đặc biệt đến để tương trợ.”
Huyền Nữ… Huyền Nữ?!
Bọn họ nhớ tới các bức họa mà mỗi khi đến thời điểm hiến tế lại đến thăm
viến, trong đó có một bức mang tên Huyền Nữ, nghe nói là một trong những thủy tổ của nhân tộc, từng bảo hộ nhân tộc khi tam tộc nhân vu yêu đại
chiến, chiến đấu anh dũng với vu tộc.
Hiện giờ Huyền Nữ cư nhiên giáng lâm, tất cả mọi người quỳ xuống ngay tại chổ, mệnh hô: “Huyền Nữ nương nương”.
Lúc này chỉ có Quảng Thành Tử đứng trong trướng của Hiên Viên đã trộm trốn
lúc nào không hay, còn Cơ Hiên Viên vẫn cứ đứng tại chổ, ánh mắt nhìn
Huyền Nữ mang thêm một tia si mê.
Gã chưa bao giờ gặp qua một nữ
nhân xinh đẹp như thế, trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài bộ tộc hắn cũng
không có một nữ tử nào xinh đẹp bằng, nguyên nhân không phải do dung
mạo, mà do khí chất siêu phàm thoát tục và sự hấp dẫn của âm dương.
Cơ Hiên Viên chính là thân thể thuần dương trăm năm khó gặp, mà Huyền Nữ
thân là thuỷ tổ nhân tộc, thân thể chắn chắn là thuần âm, dưới sự hấp
dẫn của âm dương, Cơ Hiên Viên tức khắc ý loạn tình mê.
Huyền Nữ
tất nhiên thấy được Cơ Hiên Viên, nhưng hiện giờ, gã là cộng chủ nhân
tộc, thân phận cả hai không phân cao thấp, gã tất nhiên sẽ không cần quỳ lạy nàng, nhưng ánh mắt hắn lại khiến Huyền Nữ một trận ác tâm, cộng
chủ nhân tộc lần này chính là một kẻ như thế sao?
Nhưng nếu Huyền Nữ đã tới, song phương không có cách nào đánh tiếp, đến khi biết Huyền
Nữ đến do Xi Vưu, Cơ Hiên Viên tự nhiên vui vẻ đồng ý tấn công Xi Vưu.
Vì thế di tộc Viêm Đế nhập vào thế lực Hiên Viên, hợp thành một liên minh
lớn, sử (lịch sử) xưng ‘ Viêm Hoàng liên minh”. (Danh xưng của Cơ Hiên
Viên là Hoàng Đế khác từ hoàng mà Tần Thủy Hoàng dùng.)
Kỳ thật
trong tiểu bộ lạc cũng có người không phục, nhiều nhất là tộc nhân trong các bộ lạc đã chết, nhưng đa số vui vẻ đồng ý thành lập liên minh, bởi
vì bọn họ đánh Cơ Hiên Viên do gã không chịu xuất binh thảo phạt Xi Vưu, nếu đã đồng ý, nhân tộc trong thiên hạ vẫn quan trọng hơn.
Còn Cơ Hiên Viên suy nghĩ như thế nào?
Kỳ thật gã cũng chẳng nghĩ gì cả, chẳng qua là do Huyền Nữ đã nói như thế, gã liền đồng ý… Bởi vậy có thể thấy, mỹ nhân kế thịnh hành từ thời
thiên cổ, không phải không có đạo lý.
Cơ Hiên Viên cũng không phải là ngoại lệ.
—————
Quảng Thành Tử: Sư phụ là Nguyên Thủy Thiên Tôn đệ tử: Hiên Viên Hoàng Đế, Ân Giao pháp bảo: Phiên Thiên ấn, Lạc Hồn chung ( lạc phách chung), Thư
Hùng kiếm,…
Là đệ tử đầu tiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn, là vị
tiên thứ nhất đánh vào chuôn vàng trong Ngọc Hư Cung, đứng đầu mười hai
kim tiên Côn Lôn.
Đây là hình vũ khí của Xi Vưu, chương trước ta quên đăng:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT