Thường Hi bị những biến hóa liên tiếp đến cả kinh trợn mắt há mồm.

Tuy biết phương Tây nhất định sẽ có Thánh nhân, sau khi Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn chết sẽ tìm được người thay thế, nhưng dù cậu nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ rằng, người này lại chính là Lục Áp!

Trong lòng Thường Hi, Lục Áp vẫn là một tiểu tiểu điểu nho nhỏ, hoặc là thái tử thứ mười còn sót lại của yêu tộc trong nguyên bản, trong lòng sau này tràn đầy cừu hận và bi thương.

Nhưng bây giờ?

Phát đại hoành nguyện là chuyện gì vậy hả? Trở thành Thánh nhân cái gì?? Giáo chủ Phương Tây giáo là sao??? Đại Nhật Như Lai là thế nào????

Thường Hi sợ ngây người!

Chẳng lẽ cậu cứ như vậy, còn chưa thành thánh nhân, mà thằng con đã làm Thánh nhân trước, tục xưng Thánh phụ sao?

……… Cái loại xưng hô này cậu cũng say.

Cậu cũng là say chỉ một thái độ buồn bực bắc đắt dĩ.

Thường Hi lau mồ hôi lạnh trên mặt, sau khi khiếp sợ lúc ban đầu qua đi, tâm tình dần dần bình phục lại.

Chỉ số thông minh tụt xuống vì bị kinh hách cuối cùng cũng tìm được đường về, Lục Áp một mực ở bên Đạo Tổ, nói cách khác, Lục Áp thành Thánh Đạo Tổ chắc chắn biết, Thánh vị trong thiên địa có chín, hiện giờ ngoại trừ lũ Hồng Mông mây tía vì Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn tử vong mà thất lạc, còn lại đều có tung tích.

Hay nói cách khác, sau khi Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn chết, lũ Hồng Mông mây tía kia khẳng định về lại nơi Đạo Tổ, mà Lục Áp, mượn chính lũ Hồng Mông mây tía này, thành Thánh.

Thường Hi yên lặng áp chế cảm giác phức tạp dưới dáy lòng, vốn nghĩ ở xã hội hiện đại liều mạng kiếm một cái đùi to đã khó, không nghĩ tới thời kì Hồng Hoang càng mốt hơn…. Cái kim đùi này quả thực rất uy vũ, như thế nào lại không khiến người ta hâm mộ, ghen tị, oán hận?

Bất quá ngẫm lại đó cũng là con cậu, số mệnh của bản thân cũng không kém, cảm giác phức tạp của Thường Hi rốt cục bình thường trở lại.

Chẳng qua…. Phương Tây giáo, ngẫm lại hiện trạng cằn cỗi đầy ma mạch của phía Tây, Thường Hi có chút đau lòng.

Tuy từ lúc sinh ra không gặp qua vài lần, nhưng Thường Hi vẫn luôn nhớ tới Lục Áp, tử nữ trưởng thành, rời tổ lập nghiệp là chuyện thường, về sau mọi người đều là Thánh nhân, công không phải không thấy mặt, việc phương Tây… có lẽ có thể giúp đỡ được đôi chút.

Cho nên Thường Hi nghĩ nghĩ, đơn giản quẳng sang bên, tập trung ý chí bảo hộ Đế Tuấn, thi thứ ba của Đế Tuấn, cũng không giống cậu có công đức tương trợ mà trảm dễ như vậy.

Sự thật cũng giống như suy nghĩ của Thường Hi, lần này Đế Tuấn trảm thi tốn khoảng một trăm năm.

Mà trong một trăm năm này, trong Hồng Hoang ngoại trừ nhân tộc mới sinh chịu chú ý, thì đề tài nóng nhất chính là giáo chủ phương Tây giáo Đại Nhật Như Lai Lục Áp.

Bởi vì…. Hắn quá xấu.

Mọi người đều nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của con chuột thì sẽ biết đào động, cái này giải thích theo nguồn gốc di truyền vô cùng có đạo lý.

Làm cường giả cực nổi danh trên Hồng Hoang, Yêu Hoàng Yêu Hậu tiếng tăm lừng lẫy, vẻ ngoài của Đế Tuấn và Thường Hi tự nhiên cũng được truyền lưu rộng rãi, tuyệt đối là kiểu mẫu mĩ nam phối soái ca, cả hai một cực nóng một thanh lãnh, tuy không cùng khí chất, nhưng nhất định là tướng mạo nhất đẳng.

Lục Áp thân làm con của hai người bọn họ…. Thật là khiến kẻ khác ngẫm lại cũng cảm thấy ưu tang.

Tiểu soái ca ở đâu nào? Tại sao chỉ trong một giây biến thân lại thành một tên mập đầu đầy bao.

Chín thái tử còn lại của yêu tộc bọn họ cũng thấy rồi, mặc dù bây giờ chỉ là chín tiểu shota, thực manh manh, xem dung mạo thanh thanh tú tú giống y như nhau chỉ biết lớn lên tuyệt không xấu.

Làm thế nào mà khi trưởng thành lại xấu như vậy hả?Chẳng lẽ là đột biến gien?

Hoặc là Đạo Tổ đánh tráo?

Hay hoặc là… Luyện cái pháp thuật gì đó mà hủy dung?

Chúng sinh linh Hồng Hoang vô cùng lo lắng, đồng thời cũng đồng tình với Thường Hi và Đế Tuấn, hầy, trách không được khinh sinh đứa nhỏ này ra lại đưa người ta đâu….Hóa ra vì nguyên nhân này, nếu con cái của họ lớn lên cũng không giống mình, còn đầu đầy bao… Được rồi, tuy họ sẽ không đem nó đi cho, nhưng chắc chắn cũng không thích nó.

Đem Lục Áp so sánh với chín thái tử kia, nhất thời càng tâm tắc.

Bất quá Thường Hi và Đế Tuấn coi như là phúc hậu, vì đứa con này, tình nguyện tống xuất Hồng Mông mây tía, để Lục Áp thành Thánh, chắc là không muốn hắn bị người khác đồn nhảm, vậy thì… Thường Hi và Đế Tuấn chỉ có một người được thành Thánh.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều khẳng định Hồng Mông mây tía do Thường Hi và Đế Tuấn đưa cho Lục Áp, dù sao trên đời này tấm lòng yêu con ai cũng có thể lý giải được.

Mọi người càng có khuynh hướng là Đế Tuấn đưa Hồng Mông mây tía, bởi vì Lục Áp thành Thánh vì phương Tây, mà Hồng Mông mây tía đó lại lây dính nhân quả của phương Tây, mới bất đắc dĩ làm vậy.

Không thể không nói, tuy họ não động chín khúc mười tám cong, nhưng lại cứ như trăm sông đổ về một biển đổ chặp hồi chạm tới chân tướng, cấu tạo mạch não quả thực rất thần kỳ.

Trong khi tất cả chúng sinh linh đều coi Lục Áp thành một người mập, thậm chí nhân tộc sau khi thấy Phật tổ Như Lai lần đầu tiên liền đúc tượng lưu lại, Lục Áp tâm tắc.

Hắn rành rành là mỹ nam tử khốc suất tuấn dật, ai nghĩ một lần sảy chân để hận nghìn đời, lần thứ hai rời khỏi Tử Tiêu Cung biểu diễn ở Hồng Hoang lại bị chịu khổ, không chỉ bị Đạo Tổ đánh đến hình tượng hóa thành một tên mập đầu dầy bao, còn truyền bá khắp Hồng Hoang, ngay cả nhân tộc cung phụng Thánh nhân phương Tây giáo là hình tượng một tên mập… Sát, thế này là thế nào hả?

Đáng ghét hơn là, tới khi vết thương bị đánh biến mất khôi phục lại diện mạo tiểu soái ca hành tẩu trên Hồng Hoang, cư nhiên không người nào nhận ra hắn!

Càng đáng ghét hơn là, sau khi hắn làm rõ thân phận mình, cái ánh mắt đồng tình của đám người kia đến tột cùng là như, thế, nào, vậy, hả!!!

Đừng tưởng rằng các ngươi không nói ta sẽ không biết sẽ không biết các ngươi suy nghĩ cái gì, không phải là ‘A, Lục Áp Thánh nhân thiệt đáng thương, vì không muốn bị kỳ thị cư nhiên đổi dung mạo, không sao cả Lục Áp Thánh nhân, ngươi hãy yên tâm, cho dù ngươi lớn lên xấu như thế nào chúng ta sẽ không kỳ thị ngươi, nghe nói những người lớn lên xấu thường rất ôn nhu, không cần miễn cưỡng bản thân biến thành diện mạo của kẻ khác, tuy rằng chúng ta đều hiểu ngươi nghĩ muốn đẹp hơn’ hả?

Lục Áp hết sức nén giận, nhưng tất cả mọi chuyện đều do Hồng Quân làm, hắn có thể làm gì được? Ai kêu hắn lừa dối người ta trước, còn không đúng lúc nhận sai? Lục Áp cười khổ một tiếng, chỉ có thể nhận.

Không phải là lớn lên xấu sao….. Dù sao đã có mục tiêu, về sau cũng không cần thiết đi thông đồng người khác, xấu cũng có cái tốt của xấu mà.

Lục Áp sửng sốt, đột nhiên nghĩ, có phải Đạo Tổ hay không cảm thấy lo lắng khi để một tiểu soái ca như hắn vào Hồng Hoang, vì vậy mới cố ý đánh hắn xấu thế này rồi đá ra Hồng Hoang, khiến hắn độc thân không thể tìm tức phụ?

Vừa nghĩ như vậy, chẳng lẽ Đạo Tổ ghen tị sao? Trong lòng Lục Áp mĩ tư tư, vì suy nghĩ của mình với Đạo Tổ muộn tao đánh một cái khen.

Hồng Quân:… Ảo tưởng là một loại bệnh, tới trị.

Lúc này nhân tộc vừa mới nổi dậy, bọn họ không hiểu bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông, không hiểu cày bừa vụ xuân nông nghiệp, không hiểu hái dã quả săn thú, không hiểu phương pháp tu luyện lên trời xuống đất, cái gì bọn họ cũng không biết, cho nên càng cần sự dạy dỗ và giúp đỡ.

Thường Hi đã đem Tiểu Thanh Long, Kim Sí Đại Bằng và Tiểu Khổng Tước phái đi bảo hộ nhân tộc, Lục Áp tiên tri truyền thụ rất nhiều tri thức cho nhân tộc, dùng chính Phật môn mà hắn đã lĩnh ngộ khi thành Thánh, nói phương pháp vào trong mộng, truyền thụ tri thức cho nhân tộc lúc nhập mộng, đương nhiên là dùng hình tượng tiểu soái ca.

Nhưng nề hà nhân tộc không biết, bọn họ vẫn nhận cái tên mập kia mới chính là Thánh nhân, vì thế nhân tộc bắt đầu truyền lưu Phật tổ có ba nghìn pháp thân, không cùng tướng mạo, ừm, mấy tướng mạo còn lại đều rất suất.

Lục Áp: Ha hả.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hắn chỉ muốn thay đổi hình tượng bản thân thôi mà tại sao lại khó thế hử??!

Thời gian cư như thế mà trôi đi, một trăm năm sau, cuối cùng cũng tới, Đế Tuấn trảm thi thứ ba bản ngã thi, kỳ danh, Hạo Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play