Ở phần núi phía bên kia biển có một đám Tiểu Kim Ô, tụi nó hoạt bát thông minh, nghịch ngợm lại lanh lợi, tự do tự tại sinh hoạt trên cây Phù Tang bên kia Đông Hải.

“Tiểu Nhị! Huynh lại di chuyển!”

“Nói sai rồi! Người di chuyển rõ ràng là Tiểu Tam!”

“Là Tiểu Lục! Đệ nghe thấy.”

“Tiểu Thất, đệ không được vu hãm ta!”

“Răng rắc, răng rắc!”

“Tiểu Bát! Đó là linh bảo! Không ăn được!”

Giáp Đông Hải, nơi mặt trời mọc, một đại thụ màu vàng che thiên che nhật (mặt trời), lá cây đỏ như lửa phất phơ đón gió, mấy chú chim nhỏ vàng vàng bay vòng quanh đại thụ, ngẫu nhiên sẽ biến thành trẻ con nằm trên nhánh cây, cái yếm màu vàng hết sức đáng yêu, dung mạo giống nhau như đúc làm mấy tiểu oa nhi càng tinh xảo, âm thanh trong trẻo của chuông bạc treo ở cổ cực kì dễ nghe, làm nắng hè chói chang nóng cháy thêm một chút tươi mát.

Mà cách cây Phù Tang không xa, hai tên quần áo rách nát đang trốn ở chỗ giống như hòn đảo nhỏ, sở dĩ nói giống như, bởi vì cái đảo nhỏ này, chính là một sinh linh, danh Kim Ngao.

“Chuẩn Đề, mấy kẻ đằng sau đuổi theo chúng ta ngày càng gần.” Tiếp Dẫn cau mày, “Chúng ta nhiều lắm chỉ có thể ngốc ở đây một ngày, đợi sau khi mặt trời lặn, thiên đình trở về, nếu bị phát hiện thì toi.”

Thiên đình được xây dựng trên Thái Dương tinh cũng là mặt trời, vì vậy câu này nói thiên đình trở về có thể hiểu là mặt trời lặn => Đế Tuấn, Thái Nhất trở về.

“Yêu tộc, vu tộc chết tiệt, quả thực khinh người quá đáng!” Chuẩn Đề nghiến răng nghiến lợi, sở dĩ gã dám xuống tay với Hồng Vân, là do đằng sau Hồng Vân không có thế lực cường đại, nhưng không nghĩ tới, trộm gà không thành lại đem tới lão hổ ác lang, Hồng Vân chẳng qua chỉ là một tán tu, không có quan hệ với yêu, tộc vu tộc, lại có thể dẫn tới sự truy kích liên hợp của hai tộc đó, thanh danh của gã coi như dâng cao!

Tán tu: từ hay gặp trong các truyện tu tiên, tu chân, chỉ những người tu nhưng không lệ thuộc vào môn phái nào, trong này thì không thuộc vu hay yêu.

Tiếp Dẫn thở dài: “Giận nhất chính là Trấn Nguyên Tử, ngày ấy rõ ràng chúng ta đã đánh tan căn cơ của hắn, hắn căn bản không thể sống được, ngược lại Hồng Vân không có bị gì cả, nhưng hiện tại Hồng Vân không thấy đâu, ngược lại Trấn Nguyên Tử lại đến chuẩn Thánh trung giai, theo ta thấy, Trấn Nguyên Tử mới chính là người đoạt Hồng Mông mây tía của Hồng Vân, sợ kẻ khác biết, liền vu hảm chúng ta.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” (Đúng là lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!)

Chẳng qua……. Người khác không tin bọn gã.

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn nghĩ đến đây lại thêm một phen lệ chua xót.

Nói ra thì họ cũng xui, phương Tây vốn rất tốt, ngay từ khi ra đời cả hai người họ đã ở cùng nhau, sau lại cùng nhau kết bái huynh đệ, tư chất đủ cao có vận khí tốt, được không ít bảo bối, ngay cả tu vi cũng thuận lợi tới đỉnh Đại La Kim Tiên, đến khi bọn họ vốn nghĩ cứ thuận lợi như vậy tiếp, thì có một ngày, đột nhiên động đất, bách thú tê minh (trăm thú kêu gào), hắc khí cuồn cuộn bao phủ cả phương Tây, hai người bọn họ thấy có chuyện xấu liền liều mạng chạy trốn, vất vả chạy ra phương Tây, đợi cho mọi chuyện bình ổn rồi trở về thì cả phương Tây chỉ còn là một mảnh đất khô cằn, đâu đâu cũng là sinh vật hình thù kỳ quái, nhìn chúng nó thôi đã nghĩ muốn công kích, tất cả linh mạch bị hủy hoại chỉ trong chốc lát… Hai người bọn họ lúc ấy đều mộng.

Phương Tây biến thành cái dạng này, cả hai cũng không có cách nào tu luyện nữa, tuy nhân phẩm của họ không thể nói là tốt, nhưng tình cảm dành cho phương Tây đều là thật, mắt thấy phương Tây thành ra như vậy, cũng bắt đầu một lòng lao vào khôi phục phương Tây.

Đầu tiên chính là thanh lý linh mạch, chỉ cần linh mạch khôi phục, vậy thì một ngày nào đó phương Tây sẽ trở nên xinh đẹp lại, nói liền làm, nhưng không phục linh mạch không phải là chuyện một sớm một chiều, muốn nhanh hơn thì phải cần đủ loại linh vật.

Nhưng là phương Tây lúc này còn cái gì gọi là linh vật thiên tài địa bảo? Tất cả đều đã bị hủy hết.

Nếu ở đây không có, bọn gã có thể làm gì bây giờ? Chỉ còn cách đoạt.

Phải cảm tạ bọn gã có tư chất tốt sao? Bằng vào tu vi cao siêu đoạt từng cái, nhìn linh vật nồng hậu linh khí thì cho dù nó là ngọn cây cọng cọ thì họ cũng phải cướp về phương Tây cho bằng được, cứ cướp cướp, liền gặp Hồng Vân. (Ăn hiếp kẻ yếu còn dám đem ra khoe mẽ!)

Lúc đó Hồng Vân đã có tu vi đỉnh cấp Đại La Kim Tiên, vì vậy nên cả hai đều không dám cường đoạt, liền giả điệu bộ đáng thương, không nghĩ tới Hồng Vân ngốc như vậy… Cư nhiên không nói hai lời liền đưa hết đồ cho bọn họ.

Hai người nếm được ngon ngọt, phát hiện Hồng Vân hay mạc danh kỳ diệu gặp được rất nhiều linh vật bảo bối, vì vậy liền bắt đầu ngẫu ngộ một lần lại một lần (ngẫu: ngẫu nhiên, ngộ: gặp), còn Hồng Vân, mỗi lần gặp đều có một đồ vật gì đó đem cho tụi hắn, cho đến lần giành vị trí ở Tử Tiêu Cung.. Kết quả cư nhiên không thể cướp được, không vui.

Khi biết có chỗ ngồi là có Thánh vị, lại càng thêm không vui.

Tu Hành bọn gã không dám đụng, Nữ Oa, Phục Hy một người là chuẩn Thánh trung cấp, một sơ cấp, Thường Hi, Đế Tuấn đều là chuẩn Thánh trung cấp, chỉ có Hồng Vân, chẳng qua chỉ là một tên ngốc, chỉ có tu vi đỉnh cấp Đại La Kim Tiên, ngay cả tu vi chuẩn Thánh cũng không có, dựa vào cái gì lại có được Hồng Mông mây tía?

Nhưng mà lúc đó chỉ mới ghen tị mà thôi, khi biết được mình cũng có Hồng Mông mây tía liền tan đi một ít.

Chính là không nghĩ tới, sự truy sát vô cùng tận khiến bọn họ gặp Hồng Vân, mà lần này Hồng Vân lại cứu họ.

Có lẽ là bị quỷ ám, hoặc có lẽ là do lòng tham không đáy, Hồng Vân lại không hề phòng bị… Khiến bọn gã xuống tay. (Không phải quỷ ám mà là tâm dạ bất lương không cần ngụy biện!)

Nhưng cứ tưởng rằng vốn nắm chắc chuyện này trong lòng bàn tay, cư nhiên lại. Thất! Bại!

Quả thực không thể tin được!

Trấn Nguyên Tử đều bị bọn họ đánh gục, ai có thể nghĩ Hồng Vân như siêu nhân điện quang biến thân! Còn coi bọn họ giống như tiểu quái thú đánh chạy, nhớ lại chỉ muốn tâm tắc.

Hai người bọn gã cho cho tới giờ vẫn không hiểu được, Hồng Vân rốt cuộc là ăn trúng thứ gì, chẳng lẽ như thủy thủ mạnh mẽ do ăn rau chân vịt sao? (là thủy thủ popeye ăn rau bina đóa)

Hai người một phần rối rắm một phần muốn trở lại phương Tây, vết thương lúc trước còn chưa có lành, cần mau chóng dưỡng thương mới được.

Sau đó bọn gã xuất quan, liền phát hiện tất cả đã biến đổi thật lớn.Nghe nói, Hồng Vân đã chết rồi.

Nghe nói, là do bọn hắn xuống tay.

Nghe nói, Trấn Nguyên Tử cực kỳ bi thương đang truy nã bọn gã.

Nghe nói, người nào có được tin tức về bọn họ sẽ được tặng nhân sâm.

Nghe nói…… Còn nghe cái khỉ gì nữa? Chạy mau!

Cả hai gần như chạy trối chết, nhưng không biết tại sao Trấn Nguyên Tử lại có bức họa của bọn họ, làm nó truyền bá rộng rãi, cuối cùng không thể không thay đổi cách ăn mặc, một đường ẩn ẩn nấp nấp, mới đến được chỗ này.

Quả thực là khóc trong chua xót.

Tiểu yêu, tiểu vu thì đừng nói, nhiều như châu chấu, đến chổ nào cũng có thể bị nhận diện, còn có vài tên tiểu vu còn bám riết truy kích không tha, tuy tụi hắn không sợ nhóm tiểu vu kia, nhưng Tổ Vu người ta còn đứng tại đại địa mà nhìn kìa, giết người ta thì bị đời đời con cháu đuổi giết có tốt không hả?

Cho nên cả hai mới trốn tới Đông Hải ở đây.

Không nghĩ tới…. Cư nhiên lại thấy chín Tiểu Kim Ô.

Đây nhất định là con của Đế Tuấn!

Ánh mắt Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn sáng rực khi nhìn thấy Tiểu Kim Ô, trong lòng thù mới hận cũ, bọn họ có thù oán gì với yêu tộc sao? Cho dù là chuyên ức hiếp tiểu yêu cường đoạt đồ vật này nọ cũng đều là cá lớn nuốt cá bé, tại sao yêu tộc đối đãi với gã như vậy? Hơn nữa lần ở hỗn độn Thường Hi và Đế Tuấn cũng không có cứu bọn họ. (Còn ngụy biện nữa quả là Thánh!)

Lúc này nhóm tiểu vu đang đuổi theo đằng sau, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cuối cùng phẫn nộ can đảm đi tới, mấy tên tiểu vu kia cư nhiên cũng dám rời xa đại địa xâm nhập Đông Hải, khi bọn gã không dám giết vu sao?

Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn hai mặt nhìn nhau, một người đi giải quyết nhóm tiểu vu đằng sau, một đi dụ dỗ Tiểu Kim Ô.

Bây giờ Tiểu Kim Ô đã thay đổi hát bài hát mới.

“Tiểu Kim Ô bẻ lá cây, lưng bối đệ đệ ngốc, nó vác nhiều đệ đệ nhất, nhiều đến nỗi đại thụ chứa không được….”

Chuẩn Đề quả thực không đành lòng nhìn thẳng…. Bài gì mà loạn thất bát tao, thật sự quá khó để nghe, trách không được cả Thường Hi và Đế Tuấn cũng không nhìn tụi nó, nếu nhà bọn họ có loại hùng hài tử này đã sớm vứt quách đi cho rồi.

Nhưng bây giờ chỉ có thể chịu đựng.

Chuẩn Đề giả làm một mảnh lá lặng lẽ dừng chân trên cây Phù Tang.

Gã tưởng rất tốt.

Giả bộ như một mảnh lá, lặng lẽ nói chuyên với Tiểu Kim Ô, nói bên ngoài Đông Hải xinh đẹp nhường nào, sau đó khiến cho Tiểu Kim Ô chạy ra ngoài, nhìn thì biết, nhóm Tiểu Kim Ô còn không có khống chế tốt công lực, đến lúc đó Kim Ô chi hỏa (lửa kim ô, hay lửa mặt trời) làm đất cằn ngàn dặm, kiến đám tiểu vu đằng sau chết khô, ai cũng nghĩ đó đều do Tiểu Kim Ô làm.

Đến lúc đó khẳng định vu yêu sẽ hỗn loạn lên, bọn họ có thể đục nước béo cò, ẩn náu đi, còn có thể báo thù được.

Nhất tiễn song điêu, nghĩ đến đây Chuẩn Đề tự khen mình một cái, vô cùng bội phục sự thông minh tài chí của bản thân.

Kế hoạch nghĩ thì rất tốt, thế nhưng bước đầu tiên gã đi lại bị trẹo chân.

“Không biết đạo hữu đến nơi mặt trời mọc này có gì chỉ bảo? Tại sao không thoải mái bái phỏng, ngược lại dấu đầu lộ đuôi, biến thành lá cây đầy người?”

Thân thể Chuẩn Đề cứng đờ, ai nói?

Hắn nhẹ nhàng bay thêm vài bước, giọng nói lại vang lên: “Đạo hữu không nên đi tiếp, còn đi thêm bước nào nữa ta sẽ tấn công ngài.”

Bộ dạng sợ hãi cả kinh, người này quỷ thần khó lường, hắn ở đây lâu như vậy mà còn chưa thể thấy người, đến tột cùng là trốt ở nơi nào? Nghe thanh âm là nữ, chẳng lẽ là Nữ Oa? Nhưng đây không phải giọng nói của Nữ Oa.

Chuẩn Đề lặng lẽ lui về phía sau một chút, lập tức bay lên cây Phù Tang, hắn nghĩ tốt, trên Phù Tang lá cây nhiều như vậy, đến lúc đó xem ngươi tìm ra ta như thế nào.

Nhưng, khi gã vừa mới nhảy lên, thì có thứ gì đó hiện ra rất nhanh.

Cùng lúc, còn có danh từ chỉ xuất hiện ở phương Tây vang lên: “Có quỷỷỷ!!!”

Ở cây Phù Tang, trên thân cây lộ ra khuông mặt của một nữ nhân, nhưng do thân cây màu đỏ cộng thêm nếp nhăn sần sùi, nhìn hết sức quỷ dị.

Thường Hi nhìn bóng dáng Chuẩn Đề đằng xa, hừ lạnh: “Quỷ ở đâu? Tên khốn ngươi mới là quỷ thì có!”

—————

Kim Ngao (hay Long Quy): là một loại Thần Quy trong TQ cổ đại, thường tượng trưng cho quyền lợi và tài phú, đầu như long, thân lục quy, toàn thân màu vàng, là Thần Quy sống trong biển

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play