Hôm nay là ngày sáng sủa hơn những ngày khác, thật là thời tiết đẹp, ánh mặt mặt trời xuyên qua tán cây từng tia rọi xuống mặt đất, sáng lạn vô
cùng. Mà thời tiết tốt như vậy Khuynh Ảnh lại lăn ra ngủ, không phải là y buồn ngủ, mà là muốn tránh những ánh mắt khinh thường đó, tuy rằng bề
ngoài đối y thập phần cung kính, nhưng nếu bị kẻ khác xúi giục chắc chắn sẽ bán đứng y.
Mà Thần Nhạc này chính là kẻ xúi giục.
Giữa trưa nay, lúc Khuynh Ảnh đang định ra ngoài, Thần Nhạc này đi vào, là
một nữ trông rất được, tay phe phẩy cái quạt, che khuất miệng lộ ra
tiếng cười làm Khuynh Ảnh không thấy thoải mái, cảm giác tiếng cười này
có chút giống Nại Lạc, đúng rồi, nàng chính là phân thân của Nại Lạc,
Thần Nhạc.
Thần Nhạc đi tới muốn bắt Khuynh Ảnh, y vội vàng nhảy
lên tránh khỏi ma trảo của nàng, mà các yêu quái khác nghe thấy tiếng
động, vội vàng đi tới.
Thần Nhạc tạm dừng bắt Khuynh Ảnh, nhìn
đám yêu quái này đang vây xem, lại nhìn Khuynh Ảnh, rốt cuộc cũng hiểu
được, nở nụ cười, chậm rãi nhìn về đám yêu quái, nói « Các ngươi sao lại chịu hạ mình phục tùng tên bán yêu này chứ Không phải là sợ Sát Sinh
Hoàn đi ». Thần Nhạc khanh khách cười lên, còn nói « Cứ làm bộ như các
như các ngươi không đánh lại ta, bất lực bảo hộ y, làm cho y bị bắt đi,
làm thêm vài đạo vết thương trên người, cam đoan Sát Sinh Hoàn sẽ không
nghi ngờ gì. Cho nên, mau tránh ra đi. »
Đám yêu quái đó chần chừ một lúc, sau đó như bị lời nói của Thần Nhạc là cho động tâm, chậm rãi
vây quanh Khuynh Ảnh. Khuynh Ảnh sợ tới mức muốn chạy trốn, lại bị đám
yêu quái giữ chặt lại, đè xuống đất, một hai tên Khuynh Ảnh có thể đánh
lại được, nhưng bây giờ là cả một đám.
Thần Nhạc dễ dàng bắt đi
Khuynh Ảnh, kỳ thật nếu nói là bắt đi, không bằng là được đám yêu quái
cung kính dâng y cho nàng. Vì thế, tình trạng của Khuynh Ảnh bây giờ là
bị bịt kin hai mắt, cổ tay bị trói lại, ngồi trên lông chim bay đi.
Trước mắt Khuynh Ảnh là một mảnh hắc ám, y muốn lên tiếng, kêu to tên Khuyển
Dạ Xoa và Sát Sinh Hoàn, chính là y không thể phát ra âm thanh, có lẽ
chén nước thuốc hồi sáng y uống có liên quan. Nghĩ đến mình sắp sửa gặp
lại Nại Lạc, tâm Khuynh Ảnh bỗng lạnh lẽo, toàn thân run rẩy, y cũng
không hiểu được loại cảm giác sợ hãi này.
—————–Ta là phân cách tuyến đến một cái phòng——————–
Hình như là tới nơi rồi, Khuynh Ảnh cảm thấy chân mình chạm đất, không thấy
cảm giác trôi nổi trước đó nữa, làm co y thư thái hơn rất nhiều.Chính là một đạo ánh mắt làm cho thân thể y nháy mắt buộc chặt, Nại Lạc ở trong
này! Khuynh Ảnh thiếu chút nữa la lên, mới nhớ ra là mình không thể phát ra âm thanh.
« Tiến vào. » Là giọng nói của Nại Lạc. Khuynh Ảnh có chút không muốn tiến lên, do dự một hồi, rốt cuộc là vẫn phải đi vào.
Vừa mới vào liền bị một bàn tay kéo vào trong một cái ôm có chút lạnh,
Khuynh Ảnh sợ tới mức không dám cử động, nè nè chúng ta là nam nhân nha, không cần phải ôm ôm ấp ấp thế này đi, Khuynh Ảnh sợ nhất là bị người
này ôm, thật muốn biến mất khỏi nơi này ngay lập tức, Khuynh Ảnh đau khổ nghĩ.
Nại Lạc nhìn Khuynh Ảnh trong ngực mình, khuôn mặt vì
không được tự nhiên mà có chút hồng, cảm thụ được trái tim của Tri Chu
nhảy lên, muốn bạo phát tình cảm, có vui vẻ, có dục vọng chiếm giữ, hắn
không phải hoàn toàn là yêu quái, cũng không hoàn toàn là người, cho nên đối với tình cảm này vô cùng khó hiểu. Là một yêu quái mà lại có tình
cảm như vậy khiến hắn cảm thấy thật khinh thường, hắn vốn sai Thần Nhạc
đi giết Khuynh Ảnh – kẻ làm nhiễu loạn tâm hắn, chính là không biết tại
sao lại không thể ra tay, có lẽ là tình cảm của Tri Chu đã làm rối loạn
lí trí của hắn, làm hắn phải ra lệnh bắt sống Khuynh Ảnh về đây. Kỳ
thật, một khắc nhìn thấy Khuynh Ảnh, Nại Lạc lại cảm thấy tâm tình tốt
lên.
Chính là ngay sau đó, hắn liền phản ứng, mình đang có suy
nghĩ gì vậy a! Hắn rõ ràng muốn giết Khuynh Ảnh mới đem y tới đây, hắn
lập tức thả Khuynh Ảnh xuống giường.
Nại Lạc đi rồi, chính tấm
lưng kia, không hiểu sao lại có cảm giác như đang chạy trối chết (=))),
có lẽ ngay cả bản thân hắn chưa có nhận ra. (huầy ~ muộn tao công)
Còn Khuynh Ảnh bị đặt trên gường, sau khi phát hiện Nại Lạc đi rồi, lại
không thể cởi bỏ dây trói và miếng vải bịt mắt, mà chiếc giường này lại
êm cộng thêm một ngày bị dọa sợ, Khuynh Ảnh liền ngủ mất.
Khi Sát Sinh Hoàn trở về chỗ Khuynh Ảnh, phát hiện không thấy y đâu, ánh mắt
dần xuất hiện phẫn nộ cùng tơ máu, hắn đem toàn bộ đám yêu quái giết
sạch (đáng đời cái lũ láo), chính là Khuynh Ảnh vẫn không có trở về.
Cuối cùng lại nghĩ tới Nại Lạc, có lẽ hắn đã bắt đi Khuynh Ảnh, liền
mang theo Linh và Tà cùng đi. « Nại Lạc, ngươi dám làm tổn thương Khuynh Ảnh, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! » Sát Sinh Hoàn nổi giận
mắng, hắn ước gì bây giờ có thể ở ngay cạnh Khuynh Ảnh.
Mà trong lúc này, Khuyển Dạ Xoa gặp gỡ một bạch lão nhân, lão nhân kia dạy cho hắn một lực lượng cường đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT