Nhạc Lăng ở phủ Lăng Dương Vương nhiều năm như vậy, đã làm tang sự, việc cưới xin hay là đón tân nương lên kiệu thì vẫn là lần đầu tiên. May mắn bọn họ đều là nam tử, tuy rằng muốn thành thân nhưng cũng không muốn khoa trương trắng trợn rồi rước lấy lời bàn tán của phố phường, cho nên mọi chuyện đều làm đơn giản đi.
Hắn đến Cố phủ tiếp nhận một ngày đã sai khiến tất cả mọi người trong Cố phủ cực kỳ thuận buồm xuôi gió, điều không thuận duy nhất chính là Cố Tiểu Giáp. Từ sau khi biết Cố Xạ muốn cưới Đào Mặc thì toàn thân hắn giống như bị búa nện, cả ngày đều ngây ngốc, kêu hắn ba tiếng cũng không đáp lại một tiếng.
Nhạc Lăng ném hắn cho Cố Xạ, không thèm bận tâm đến.
Nhìn thấy Cố Xạ, Cố Tiểu Giáp lập tức có chút nhân khí, u ám hỏi:
“Công tử thực sự muốn thành thân với Đào Mặc?”
Cố Xạ từ tốn ừ một tiếng.
“Nhưng mà, Đào Mặc, y, y là một nam tử.”
“Ừ.”
“Hơn nữa tướng mạo y bình thường, lại dốt nát mù chữ.”
“Y biết chữ.”
Cố Tiểu Giáp u oán nhìn hắn:
“Công tử, việc lớn như cưới xin cần có sự đồng ý của cha mẹ rồi tìm người đến mai mối mới được… Cứ dứt khoát làm như vậy…”
Cố Xạ nâng mắt nhìn hắn.
Mặt Cố Tiểu Giáp lập tức cứng đờ, bởi vì ánh mắt Cố Xạ nhìn hắn cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Công tử.”
Hắn khiếp sợ gọi một tiếng.
Cố Xạ:
“Nếu ngươi không muốn cũng không sao, đến phòng thu chi lĩnh một trăm lượng bạc đi.”
Cố Tiểu Giáp quỳ phịch xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, hai mắt đỏ bừng:
“Từ nhỏ nô tài đã đi theo công tử, nếu không tử không cần nô tài thì nô tài cũng không còn chỗ để đi.”
Cố Xạ:
“Ta viết một bức thư về nhà, ngươi quay lại kinh thành là được.”
Cố Tiểu Giáp dập đầu liên tục bảy tám cái:
“Công tử đừng đuổi nô tài đi mà! Nô tài, nô tài không dám nói nữa.”
“Ngươi có bao giờ từng nghĩ đến sau này sẽ ở cùng người nào cả đời không?”
Cố Tiểu Giáp lau nước mắt:
“Đương nhiên là công tử.”
“Không phải.”
Cố Tiểu Giáp:
“Việc đó, đương nhiên là để công tử làm chủ?”
Cố Xạ:
“Hử? Vậy ta gả ngươi cho Hách Quả Tử ngươi cũng đồng ý?”
Cố Tiểu Giáp ngây người, thật lâu sau mới kêu lên:
“Tiểu nhân thà rằng xuất gia làm hòa thượng!”
Cố Xạ:
“Cuối cùng đến một ngày nào đó ngươi sẽ biết, có người mà ngươi thà rằng xuất gia làm hòa thượng cũng không muốn cưới, nhưng có người mà nếu như ngươi không thể cưới về thì thà rằng phải xuất gia làm hòa thượng.”
Cố Tiểu Giáp há hốc miệng:
“Công tử là nói ngài với Đào, Đào Mặc đã…”
Cố Xạ lại cầm sách lên, không trả lời.
Cố Tiểu Giáp thấy hắn không đáp thì ngượng ngùng đứng lên, ôm trán rón ra rón rén chạy ra ngoài cửa.
Chờ hắn đi rồi, Cố Xạ mới buông sách trong tay xuống.
Mấy lời nói với Cố Tiểu Giáp chẳng qua là thuận miệng nói ra, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể cưới được Đào Mặc.
Nếu như thật sự xảy ra thì sẽ thế nào?
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu mà thôi, liền bị hắn lạnh nhạt gạt đi.
So với vẻ tự đắc thản nhiên của chủ tớ Cố thị, Nhạc Lăng lại vội đến mức chân gần như không chạm đất.
Gấp thì có gấp, ba thư sáu lễ cũng không thể thiếu được.
Nạp thái thì hắn trực tiếp tính lên lần mình đến tận cửa làm mối, việc xấu hổ như vậy hắn cũng không muốn phải trải qua một lần nữa.
Ngày sinh tháng đẻ của Đào Mặc được đưa đến tay Cố Xạ rất nhanh, Cố Xạ dùng cả một ngày liền cho ra kết quả là ông trời tác hợp, ngay cả nạp cát cũng không cần, trực tiếp tính luôn ngày lành tháng tốt, nói là bảy ngày sau.
Kim sư gia ở huyện nha lâu như vậy, việc này đương nhiên cũng không thể lừa được lão. Sau khi lão biết thì tuy có lắp bắp kinh hãi nhưng cũng thích ứng được rất nhanh, thản nhiên vô cùng, cũng nhanh chóng quên đi việc ngày đó y từ chối hôn sự với Hứa Đại tiểu thư của phường tơ lụa Phồn Hưng. Dù sao việc đoạn tụ trên thế gian này nhìn mãi cũng thành quen mắt, thật sự là có thấy nhưng không thể trách, có ý trách bản thân mình tự hiểu lầm.
Nhưng kỳ hạn bảy ngày sau của Cố Xạ lại khiến lão và lão Đào đều cảm thấy rất gấp.
Lão Đào thầm đoán chắc không phải là có chuyện gì nên mới khiến Cố Xạ nóng vội như thế nên đến tận nơi hỏi thăm, ai ngờ lại có được đáp án khiến ông chấn động.
Cố Xạ nói Nhạc Lăng không thể ở lâu, chỉ có thể tranh thủ làm thỏa đáng mọi việc trước khi hắn rời đi.
Nhạc Lăng lần này đúng là thật sự gắng sức.
Sính lễ được sắp xếp rất nhanh, nửa đêm được lén đưa đến huyện nha. Lão Đào sau khi nhận lấy cũng vội vàng đưa lên phần đáp lễ đã chuẩn bị trước. Đây coi như là nạp chinh.
Chỉ có lễ thỉnh kì là còn chút vướng mắc.
Nhạc Lăng phái người đến hỏi hai lần thì đều nói là để bàn sau.
Tiễn bước hạ nhân của Cố phủ, lão Đào hỏi Đào Mặc:
“Thiếu gia còn nghi ngờ điều gì?”
Đào Mặc ngồi trên thềm đá ôm gối, thấp giọng đáp:
“Ta sợ.”
Lão Đào ngẩn ra, lập tức cười nói:
“Cuộc đời dù thế nào cũng có một lần như vậy, không cần sợ. Dù sao thời gian ngài và Cố Xạ quen biết cũng không tính là ngắn, cũng không phải là cưới mù gả điếc, càng không cần sợ.”
Đào Mặc lắc đầu:
“Ta sợ cuối cùng đều là giả.”
Y vươn cánh tay kéo tay áo lên, để lộ ra vết tím trên cánh tay:
“Ta vẫn luôn thấy đây là giả, cho dù nhéo thấy đau thì ta vẫn cảm thấy giống giả.”
“…”
Thì ra đây là khúc mắc. Lão Đào vốn tưởng rằng Cố Xạ cầu hôn đã là phương thức có thể giải trừ khúc mắc của y có tác dụng nhất, không ngờ khúc mắc của Đào Mặc lại cắm rễ sâu đến mức này.
“Thiếu gia.”
Ông xoay người nắm tay y kéo dậy.
“Ngài đi theo ta.”
Đào Mặc ngơ ngác đứng lên, nghi hoặc hỏi:
“Đi đâu?”
“Cố phủ.”
Đào Mặc vội dừng bước.
“Kim sư gia nói trước khi kết hôn thì đôi tân nhân không được gặp nhau.”
Lão Đào:
“Không gặp thì không gặp, trò chuyện cách cánh cửa cũng được.”
“Nhưng việc này sợ là không hợp lễ nghi.”
Lão Đào:
“Mấy thứ hư lễ ấy thấy có ích thì nghe theo, nếu như thứ nào cũng nghe, thứ nào cũng làm theo thì chẳng phải là khiến mình mệt chết?”
Đào Mặc còn muốn nói gì đó nhưng lại bị lão Đào không nói thêm câu nào kéo ra ngoài.
Con đường đi từ huyện nha đến Cố phủ, lão Đào có thể nói là đã quen thuộc cực kỳ.
Đào Mặc đến trước cửa rồi lại do dự không dám tiến đến.
Lão Đào:
“Đáp án phải tự mình tìm kiếm.”
Đào Mặc ngẩng đầu lên nhìn hai chữ Cố phủ một lúc thật lâu, bất chợt xoay người leo lên xe ngựa.
Lão Đào túm chặt y.
“Nếu như hôm nay ngài không hỏi, sợ rằng không thể an lòng.”
Đào Mặc khựng lại phía trước xe.
Lão Đào:
“Đời một người cũng chỉ là sống sao cho thấu hiểu rõ ràng. Vươn đầu đến là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, vì sao không bất chấp tất cả mà thử một lần?”
Đào Mặc hít sâu một hơi, xoay người đi đến trước cửa rồi đưa tay lên gõ.
Người gác cổng thấy y thì chấn động:
“Đào đại nhân, sao ngài lại đến đây? Hiện giờ ngài không thể gặp công tử nhà ta.”
Chuyện bọn họ thành thân truyền ra bên ngoài rất ít, nhưng hạ nhân trên dưới Cố phủ đều đã truyền cho nhau hết rồi.Huyện nha thật ra vẫn chưa hay biết gì.
Đào Mặc:
“Ta có lời muốn hỏi Huyền Chi.”
Người gác cổng:
“Vậy, vậy ngài chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo giùm ngài.”
Lão Đào:
“Ngươi kêu công tử nhà ngươi đến, cứ đóng cửa lại, có chuyện gì muốn nói thì nói cách cánh cửa, cũng không xem như gặp mặt.”
Người gác cổng đáp lời rồi đi.
Đào Mặc ôm ngực, xoay người ngồi xổm xuống.
Lão Đào:
“Cố Xạ tuy là văn nhân nhưng so với đa số quân nhân thì càng là người không nói hai lời hơn, thiếu gia không cần buồn lo vô cớ.”
Đào Mặc:
“Buồn lo vô cớ là gì?”
Lão Đào liền cẩn thận giải thích ý nghĩa của buồn lo vô cớ một lần.
Đang nói thì chợt nghe tiếng phía sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân khoan thai, lão Đào thức thời ngồi trên xe ngựa, để lại bọn họ nói chuyện riêng với nhau.
“Vũ Văn?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cố Xạ vang lên.
Trong lòng Đào Mặc căng thẳng, từ từ đứng dậy:
“Ta có lời muốn hỏi huynh.”
Cố Xạ:
“Hỏi đi.”
“Huynh, vì sao huynh lại đến cầu thân?”
Đào Mặc vừa hỏi ra miệng thì hơi thở liền khó có thể giữ vững, ***g ngực bị nén đến mức gần như muốn vỡ nứt ra.
Cố Xạ:
“Sao đến ngày này ngươi mới nhớ ra mà hỏi vậy.”
Trong ngữ điệu của hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhãn nhã mà thích ý.
Tim Đào Mặc lại đập nhanh hơn.
Lát sau, Cố Xạ mới chậm rãi nói:
“Ta cầu thân, là bởi vì muốn kết hôn với ngươi.”
Chân Đào Mặc gần như không đứng vững nổi nữa, thân thể giống như ở trên mây, từ từ nhẹ bẫng như sắp bay lên vậy. Y lắp bắp hỏi:
“Vì, vì sao?”
“Cùng làm bạn cả đời, không tốt à?”
Cố Xạ hỏi.
Sao lại không tốt được?
Sao lại không tốt được?
Y quả thực không thể nghĩ ra còn có việc gì tốt hơn việc này!
Đào Mặc ôm mặt, nước mắt tràn qua kẽ tay.
Có hai câu này của Cố Xạ rồi, lý do là thế nào thì có gì quan trọng hơn? Quan trọng hơn chính là, sau này y và hắn cùng làm bạn cả đời, nắm tay nhau đến già.
Cánh cửa phía sau phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.
Cả người bỗng nhiên được ôm vào trong một ***g ngực ấm áp, trong hơi thở là mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
“A, huynh…”
Đào Mặc lo lắng kêu lên.
Giọng nói của Cố Xạ vang lên bên tai.
“Không sao. Ta nhắm mắt lại rồi.”
Đào Mặc chậm rãi buông tay, mắt nhắm lại, đầu hơi ngửa tựa ra phía sau, tựa vào trên vai người sắp sửa cùng y nâng đỡ nhau cả một đời. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT