CHƯƠNG 94

Người gác cổng cũng rất có bản lĩnh. Rõ ràng là Cố Tiểu Giáp kêu to như thế, ông ta cố tình vẫn có thể coi như không nghe thấy, cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Các vị đi đường may mắn.”

Cố Tiểu Giáp bĩu môi.

Hách Quả Tử vô cùng phối hợp:

“Cái gọi là không khéo không thành sách đó thôi, ai kêu Lư công tử là người đọc sách chứ.”

Cố Tiểu Giáp tiếp lời:

“Xem ra Lư công tử thật đúng là đọc sách… nhiều lắm.”

Hách Quả Tử cười hắc hắc.

Đào Mặc dùng thân thể chắn hắn ở phía sau, vẻ mặt đầy ý xin lỗi nói với người gác cổng:

“Mong Lư công tử an tâm tĩnh dưỡng.”

Người gác cổng:

“Đa tạ Đào đại nhân quan tâm.”

Đào Mặc liền cùng Cố Xạ bước lên xe, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp ngồi phía trước đánh xe.

Đào Mặc ngồi gần sát cửa xe nói với Hách Quả Tử:

“Lư công tử là bị bệnh không đúng lúc, ngươi đi nói móc hắn làm gì?”

Không đợi Hách Quả Tử đáp lời, Cố Tiểu Giáp đã cười lạnh:

“Cái gì mà bệnh không đúng lúc, tiểu nhân thấy bệnh của hắn đến thật sự rất đúng lúc! Lúc trước không phải vừa mới nói là sẽ nhận vụ án của người tiều phu sao, muốn kiếm một cái nhân tình của đại nhân, quay lưng một cái lại nói bệnh không dậy nổi. Toàn bộ chuyện tốt xấu hắn đều chiếm toàn bộ rồi, trên đời sao lại có chuyện khéo như vậy được!”

Đào Mặc im lặng quay đầu nhìn về phía Cố Xạ:

Cố Xạ:

“Nói mà không giữ lời, không phải việc làm của kẻ quân tử.”

Gương mặt Cố Tiểu Giáp lộ vẻ đắc ý.

Cố Xạ:

“Nhưng hắn cũng không giống một kẻ ngụy quân tử.”

Tươi cười trên mặt Cố Tiểu Giáp lập tức biến mất:

“Ý công tử là?”

Cố Xạ:

“Tuy rằng hắn không thông minh, nhưng vẫn chưa ngốc đến mức đi lật lọng.”

Cố Tiểu Giáp:

“Chẳng lẽ thật sự khéo đến vậy? Hôm trước vừa đi dâng hương, hôm nay về thì bị bệnh?”

Cố Xạ im lặng không nói. Bệnh có lẽ rằng không phải bệnh thật, nhưng việc lật lọng e là có nguyên nhân.

Hách Quả Tử chợt lên tiếng:

“Có thể là Hoàng Quảng Đức ngầm dùng thủ đoạn gì hay không?”

Cố Tiểu Giáp nhíu mày:

“Hoàng Quảng Đức nào có thần thông quảng đại đến vậy? Lư Trấn Học vừa nói muốn nhận vụ án ở miếu Quan Âm, lão ở cách đây ngàn dặm lại biết ngay.”

Hách Quả Tử cũng hiểu được việc này không có khả năng lắm, nhưng chuyện của Lư Trấn Học xác thực là có lộ ra chỗ khác lạ.

Cố Xạ:

“Trong nhà Lư Trấn Học có người nào?”

Cố Tiểu Giáp ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

“Nghe đồn trong Lư gia có hai vị lão gia làm quan ở kinh thành, hơn nữa tổ tiên còn từng làm đến Thái phó và Thượng thư.”

Hách Quả Tử líu lưỡi:

“Thật sự nhìn không ra hắn còn có gia thế như vậy.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh:

“Quan ở kinh thành có cả đống, có cái gì đặc biệt hơn người!”

Hách Quả Tử chợt nhớ ra vị kia của nhà này là đại lão gia làm quan trong kinh thành, liền lặng lẽ bĩu môi một cái.

Đào Mặc nghe bọn họ phân tích tới lui, càng nghe càng thấy hồ đồ, nhịn không được nói:

“Thực ra bệnh thật cũng được, giả bệnh cũng không sao. Nếu hắn không muốn ra mặt ở vụ án này thì chúng ta cần gì phải ép buộc?”

Cố Tiểu Giáp:

“Nếu có thể ép hắn gặp khó, tiểu nhân nhất định sẽ rất vui mừng.”

Hách Quả Tử ở bên cạnh nhỏ giọng:

“Việc này có tính là cưỡng ép dân nam không?”

Cố Tiểu Giáp phì một tiếng:

“Nói linh tinh ít thôi!”

Xe ngựa cứ chậm rãi quay về cổng nha môn như vậy.

Đào Mặc xuống xe ngựa thì trong lòng còn có chút lưu luyến. Y phát hiện cảm giác không muốn xa rời Cố Xạ của mình càng lúc càng sâu, một là tham lam sự dịu dàng của Cố Xạ, hai là sợ lần sau gặp lại thì Cố Xạ không còn dịu dàng nữa.

Tâm tình mâu thuẫn như vậy khiến y từ sau khi xuống xe thì vẫn lôi lôi kéo kéo không chịu đi. Cố Tiểu Giáp có phần không kiên nhẫn, nhưng thấy Cố Xạ không thúc giục thì cũng chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống.

Nha dịch trong huyện nha thấy Đào Mặc đã quay về thì đã nhanh như chớp chạy vào bẩm báo lão Đào.Bởi vậy khi Đào Mặc và Cố Xạ hẹn ngày mai lại gặp, đang muốn tạm biệt thì thấy ông vội vội vàng vàng chạy ra, kéo Đào Mặc sang một bên nhỏ giọng nói:

“Thiếu gia, việc lớn không ổn!”

Cố Xạ vén rèm nhìn thấy Kim sư gia đi ra, trong mắt khẽ gợn sóng, mở miệng kêu Cố Tiểu Giáp dừng xe.Cố Tiểu Giáp vừa rồi nhìn thấy lão Đào mang theo vẻ mặt nghiêm trọng chạy ra thì trong lòng đã kiềm chế không được tính tò mò, không đợi Cố Xạ ra lệnh thì ngựa cũng đã bị kéo dừng.

Lão Đào túm lấy Đào Mặc ghé vào tai y nói mấy câu, sắc mặt Đào Mặc lập tức trắng bệch.

Cố Xạ bước từ trên xe ngựa xuống, chậm rãi đi đến bên Đào Mặc.

“Chuyện gì?”

Đào Mặc hít một hơi thật sâu đáp:

“Tiều phu đã tự sát ở trong ngục.”

Cố Xạ nhíu mày.

Tiều phu đã chết, vụ án mạng này không thể xử lại được, muốn lật lại vụ án thì nói luôn dễ hơn làm.

Mọi người ngồi trong sảnh đều mang sắc mặt không tốt, giống như bị hất một gáo nước lạnh xuống đầu, vừa lạnh vừa buốt lại vừa tức vừa gấp.

Kim sư gia đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, loại chuyện này sao có thể mới nghe thấy lần đầu được? Lão thở dài:

“Ta nghe nói sau khi quan huyện của huyện bên trình vụ án này lên cấp trên thì chậm chạp không có tin tức, kéo dài suốt một khoảng thời gian. Quan huyện của huyện bên vài ba lần phái người đi hỏi thăm thì đều như đá chìm đáy biển, không ngờ rằng không bao lâu sau, tiều phu ở trong ngục không chịu nổi đã tự sát.”

Cố Tiểu Giáp:

“Sao lại có chuyện khéo như vậy! Tiểu nhân thấy hơn nửa là do quan huyện huyện bên sợ đêm dài lắm mộng, cho nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bức tử tiều phu ở trong lao!”

Kim sư gia:

“Không có bằng chứng, không thể phỏng đoán bừa bãi.”

Cố Tiểu Giáp:

“Chẳng lẽ ông thực sự tin rằng trong thiên hạ có việc trùng hợp đến vậy?”

Hách Quả Tử:

“Tathì chỉ cảm thấy gần đây những việc trùng hợp hơi nhiều.”

Lão Đào hỏi:

“Còn chuyện gì trùng hợp nữa?”

Hách Quả Tử liền nói ra chuyện Lư Trấn Học bệnh không dậy nổi.

Lão Đào:

“Nghe vậy thật sự giống như có kẻ đang đứng phía sau thao túng.”

Cố Tiểu Giáp:

“Chính là như vậy.”

Lão Đào nhìn về phía Cố Xạ:

“Cố công tử nghĩ sao?”

Cố Xạ:

“Hiện giờ trong lòng ta chỉ nhớ đến một chuyện.”

Đám người lão Đào nghe hắn nói chỉ nhớ đến một chuyện liền hiểu đây không phải là một việc nhỏ, cả đám chăm chú lắng nghe.

Cố Xạ từ tốn nói:

“Khi nào mới mang trà lên?”

Đám người lão Đào:

“…”

Hương trà tản ra bốn phía, hơi nóng lượn lờ.

Lão Đào nhìn Cố Xạ đang chậm rãi uống trà, hỏi:

“Hiện tại liệu Cố công tử có thể nói một câu về quan điểm của ngài với việc này không?”

Cố Xạ đặt chén trà xuống, lạnh nhạt đáp:

“Lá trà thực ra không tệ lắm, nhưng cách pha trà vẫn còn phải cải thiện.”

Lão Đào bưng trà lên uống, không nói gì nữa.

Kim sư gia:

“Tiều phu chết chẳng qua chỉ là để che giấu sự thật về cái chết của Vãn Phong mà thôi, nhưng cái chết của Vãn Phong lại chính là một góc trong ngọn núi băng cất chứa một âm mưu khác. Hiện tại việc thực sự cần lo lắng chính là, rốt cuộc đối phương muốn cái gì.”

Đào Mặc nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ vẫn bình thản ung dung.

Lão Đào và Hách Quả Tử liếc nhìn nhau. Hách Quả Tử dù sao vẫn chưa tu luyện thành tinh, vẻ mặt toát ra một chút bất an.

Kim sư gia lặng lẽ thu hết vào trong mắt.

Cố Tiểu Giáp:

“Có âm mưu mới tốt. Có âm mưu thì đã vạch rõ rằng gã sẽ không bỏ qua như vậy, còn có thể chèn ép thêm một vài việc nữa!”

Đào Mặc:

“Đáng thương cho hai mạng người của Vãn Phong và người tiều phu.”

Cố Tiểu Giáp:

“Nếu ngài thương tiếc cho hai mạng người này thì càng nên cố gắng đem Hoàng Quảng Đức ra công lý mới đúng!”

Hai tay Đào Mặc đặt trên đùi siết chặt lại thành nắm.

Lão Đào:

“Hoàng Quảng Đức có thể xưng bá một phương lâu như vậy, không thể nào không có nhân mạch trên dưới trong triều đình. Nếu muốn trừ gã thì e là không đổ được.”

Cố Tiểu Giáp hừ lành:

“Có được nhân mạch gì ghê gớm chứ?”

Lão Đào:

“Nghe nói Hoàng Quảng Đức tự xưng là môn sinh của Cố Tướng.”

Cố Tiểu Giáp sửng sốt:

“Cố Tướng? Cố Tướng nào?”

Lão Đào:

“Kinh thành có mấy vị Cố Tướng?”

Cố Tiểu Giáp nhìn về phía Cố Xạ.

Cố Xạ thản nhiên nói:

“Ông ta ngay cả huynh trưởng còn không thèm bận tâm, huống chi là người ngoài.”

Cố Tiểu Giáp rụt cổ.

Lão Đào tuy rằng không biết vị huynh trưởng trong miệng Cố Xạ là ai, nhưng cũng biết hắn đã phủi sạch quan hệ của Cố Hoàn Khôn với Hoàng Quảng Đức. Như thế cũng tốt, ông cũng không muốn sau này còn lôi kéo cả Cố Tướng vào, khiến cho tình thế lại phức tạp hơn.

Cố Xạ:

“Đảng phái trong nhiều chi chít, ngay cả không phải họ Cố thì cũng có thể có họ khác.”

“Ý ngài là…”

Lăng Dương Vương?

Lão Đào nhớ đến con ngựa kia nhưng lập tức nuốt lời muốn nói lại. Tuy rằng trước mắt Kim sư gia ngồi chung một thuyền với bọn họ, nhưng khó đảm bảo được ngày sau không có chuyện ngoài ý muốn. Tâm hại người không được có, tâm đề phòng người khác lại không thể không có. Ông vẫn che giấu chuyện này.

Cố Xạ nhìn ông một cái đã hiểu rõ ý này.

Không ngờ Kim sư gia lại nghĩ đến một ý khác.

“Hay ý ông là Sử Thái sư?”

Từ khi Tuyết Y Hầu đi đến Tây Nam xa xôi, trong triều chỉ còn hai phe phái của Cố Tướng và Sử Thái sư giằng co. Hoàng đế đều tin tưởng hai người thêm một bậc nhưng lại không hề có ý khuyên bảo lúc hai người xung đột, đến khi hai người tranh đấu quá mức thì lại hạ thánh chỉ xuống kêu người ta đóng cửa suy nghĩ.

Cho nên, nếu chỗ dựa vững chắc của Hoàng Quảng Đức là Sử Thái sư thì cũng là một việc khó giải quyết.

Kim sư gia:

“Không phải Tri phủ thành Đàm đã nói là cháu của Sử Thái sư sắp đến sao?”

Trong mắt Cố Xạ hiện lên một mạt kinh ngạc, việc này hắn tuyệt đối chưa từng nghe thấy.

Lão Đào:

“Ý ông là, hắn là do Hoàng Quảng Đức phái đến?”

Kim sư gia:

“Hoàng Quảng Đức không phái nổi hắn, chỉ e là đã dùng cách gì đó mà dẫn được hắn đến đây.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play