Bà mối này không hề phiền hà mà nói gần nửa giờ, cuối cùng vẫn là lão Đào xót xa nước trà trong phủ, khuyên can mãi mới mời được bà đi.
Nhưng tuy rằng bà ta đi rồi, dư âm vẫn để lại thật lâu, vang lên bên tai không dứt.
Đào Mặc ôm trán, dáng vẻ đáng thương hỏi lão Đào:
“Ông có biết Hứa tiểu thư là người phương nào không?”
Lần đầu Hứa tiểu thư mời bà mối đến cửa cầu hôn, y chỉ cho là trùng hợp, không cho là thật nên kêu lão Đào đuổi đi. Ai ngờ vị Hứa tiểu thư này đã thật sự nhìn trúng y, lại đi mời thêm một người khác, thêm một nữa… là ba người, rất có khí thế càng cản sẽ càng đến, thật sự là khiến y không hiểu ra sao cả.
“Hứa tiểu thư là Đại tiểu thư của phường tơ lụa Phồn Hưng.”
Kim sư gia đột nhiên xông đến, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Nghe nói tuy rằng xuất thân là thương gia nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp như hoa, là giai nhân hiếm có.”
Đào Mặc ngây ra:
“Vì sao cô ấy lại coi trọng ta?”
Kim sư gia bật cười:
“Chủ nhân việc gì phải coi nhẹ mình? Ngài tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh thất phẩm của triều đình, cai quản cả một huyện lại không có vợ con gì, cũng không tiếng xấu bên ngoài, vốn là con rể tốt khó có được.”
Mồ hôi lạnh của Đào Mặc lại bắt đầu chảy ra.
“Giai nhân xứng với giai tế. Theo ý ta, việc hôn sự này quả thực là trai tài gái sắc, là ông trời tác hợp, sau này truyền đi khắp nơi cũng sẽ là một đoạn giai thoại. Chủ nhân sao phải từ chối người ta từ cách xa ngàn dặm, ngược lại còn mang tiếng là không hiểu phong tình?”
Nếu Kim sư gia không phải là đàn ông, Đào Mặc gần như đã hoài nghi lão có phải là bà mối thứ tư hay không. Y nhìn về phía lão Đào cầu xin giúp đỡ.
Lão Đào chậm rãi nói:
“Thiếu gia, ngài đã biết tâm tư của lão gia.”
Đáy lòng Đào Mặc trĩu xuống.
Lão Đào nói tiếp:
“Tâm tư của ta, ngài cũng đã biết.”
Đào Mặc rụt vai.
“Nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngài, ngài vẫn nên tự mình quyết định thôi.”
Lão Đào thở dài đi ra ngoài.
Kim sư gia ngẩn người. Lão còn tưởng rằng điều kiện của đối phương tốt như vậy sẽ khiến lão Đào khẩn cấp tác hợp, không ngờ rằng lại để tùy y làm chủ.
Trước khi lão Đào rời đi, chợt quay đầu hỏi Kim sư gia:
“Kim sư gia quen biết với Hứa gia.”
“Đương nhiên…”
Kim sư gia bật thốt lên rồi mới hồi thần, cười gượng mấy tiếng.
“Đồng hương thôi.”
Lão Đào cười cười khoanh tay bước ra ngoài cửa, đi về phòng mình.
Trời vẫn còn sáng, nhưng cửa sổ phòng ông lại đóng kín mít. Ông đẩy cửa vào phòng, một thanh niên mặc áo vải đã đứng chờ phía sau cửa, thấy ông bước vào liền vội hành lễ.
“Lư Trưởng lão.”
Lão Đào gật đầu:
“Việc này ngươi làm tốt lắm.”
Thanh niên kín đáo mỉm cười:
“Thuộc hạ chỉ là nghe lệnh làm việc.”
Lão Đào:
“Ta không ngờ rằng ngươi có thể mời được Kim sư gia nói tốt cho người kia.”
Thanh niên đáp:
“Kim sư gia không phải là do thuộc hạ mời được, là Hứa lão gia mời đến. Ông ấy nói nếu đã muốn diễn thì phải làm cho thật mới được.”
Trên mặt lão Đào lúc này mới lộ ra một nụ cười.
“Xem ra vị nhạc phụ đại nhân tương lai này của ngươi thực sự rất sáng suốt.”
“Lúc trước nếu không có giáo ta tương trợ lúc lâm nguy thì cũng sẽ không có Hứa lão gia ngày hôm nay. Ông ấy ghi nhớ trong lòng không dám quên.”
Lão Đào:
“Chờ xong việc này, ta sẽ mời thiếu gia chứng hôn cho hai ngươi.”
Thanh niên lộ vẻ khó xử.
Lão Đào cười nói:
“Đương nhiên là có cả ta.”
Thanh niên cảm kích:
“Đa tạ Lư Trưởng lão.”
Với bọn họ mà nói, một quan huyện chứng hôn không là gì cả, Trưởng lão Ma giáo tự mình chứng hôn mới là thể diện.
Lão Đào:
“Nhưng trước đó còn phải khiến Hứa tiểu thư phải chịu uất ức mấy ngày.”
Thanh niên chần chừ một chút lại nói:
“Thuộc hạ có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Rốt cuộc là Đào đại nhân nhìn trúng ai, vì sao phải dùng cách như thế này để thử? Thực ra nam nữ kết hôn là chuyện bình thường, đại nhân hoàn toàn có thể phái bà mối đến cửa cầu hôn.”
Điều hắn nghi hoặc trong lòng chính là, Đào Mặc đường đường là một nam tử như vậy vì sao không dám đến cửa cầu hôn, ngược lại phải khiến một nữ tử như vị hôn thê của hắn phải hy sinh khuê danh để giúp đỡ y.
Lão Đào vỗ vỗ vai hắn.
Thanh niên vội cúi đầu:
“Thuộc hạ lắm miệng.”
Lão Đào nói một câu không rõ:
“Bình thường nếu không có việc gì thì tiếp xúc giúp đỡ công việc nhiều chút.”
Nhất là hai vị đứng đầu cai quản Ma giáo kia.
“…”
Rõ ràng là câu nói của lão Đào khúc chiết không rõ ràng quá mức, thanh niên cũng không cảm nhận được.
Luyện chữ một canh giờ, chơi cờ một canh giờ.
Bởi vì trong đầu còn chuyện của Hứa tiểu thư nên Đào Mặc binh bại như núi. Cố Xạ công thành đoạt đất không nương tay chút nào, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi mà non sông đã định.
Đào Mặc cầm cờ đen chuyển qua chuyển lại một lúc lâu rồi buông xuống:
“Ta thua.”
Cố Xạ:
“Thua ván cờ thắng được giai nhân, cũng là một chuyện tốt đẹp.”
Tay Đào Mặc run lên, cờ đen rơi xuống trên bàn cờ làm bố cục rối loạn, cũng khuấy đảo hồ nước xuân vốn không bằng phẳng trong lòng y.
“Huynh cũng nghe nói rồi?”
Cố Xạ tựa vào ghế dựa chậm rãi uống một ngụm trà.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
“Là không biết nên yêu cầu của hồi môn như thế nào?”
Cố Xạ hỏi.
Đào Mặc cuống quít xua tay:
“Đương nhiên không phải. Ta, ta sao có thể lấy nàng.”
Y đoạn tụ từ nhỏ, cưới một nữ tử là hại cô ấy.
Cố Xạ:
“Vậy thì có gì khó xử? Từ chối là được.”
“Nhưng cô ấy là nữ tử, loại chuyện như thế này ít nhiều gì cũng sẽ tổn hại đến khuê danh.”
Nữ tử đến cửa cầu hôn vốn đã là khó mở miệng được, huống chi còn liên tục bị từ chối.
Cố Xạ im lặng nhìn y.
Đào Mặc:
“Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu ta là cô ấy thì đương nhiên sẽ cảm thấy rất khổ sở.”
Cố Xạ nhìn lá trà chìm xuống đáy chén, lắc lắc chén trà, thấy mặt nước nổi lên gợn sóng thì lại buông xuống.
“Ngươi còn chưa gặp qua cô ta, lại khiến cô ta có tình cảm sâu nặng, không phải người thì không lấy làm chồng sao?”
Đào Mặc lúng túng.
“Ta cũng không có ý này.”
“Ngươi có từng nghe qua một câu, ‘Khi không lại tỏ ra ân cần, không gian trá thì cũng là trộm cắp’ chưa?”
Đôi mày của Đào Mặc bất giác nhăn lại.
“Cũng không thể nói như vậy.”
Cố Xạ thờ ơ liếc qua.
Đào Mặc kiên trì nói tiếp:
“Huynh nói ta thế nào cũng được, nhưng cô ấy là nữ tử, những lời này khắc nghiệt quá rồi.”
Câu nói tiếp theo của y càng lúc càng nhẹ, lại vẫn lọt vào trong tai Cố Xạ không sót một chữ.
“Khắc nghiệt?”
Hắn mím môi.
Đào Mặc vội xua tay không ngừng:
“Ta không có ý này. Ta chỉ là cảm thấy những lời vừa rồi có chút… có chút… không thích hợp.”
Cố Xạ im lặng nhìn y một lúc lâu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, vết thương đã khỏi đến bảy tám phần, mặc dù thỉnh thoảng vẫn hơi đau nhưng đi đường chỉ cần chậm một chút thì sẽ không sao cả.
Hắn vừa đứng lên thì Đào Mặc cũng đứng lên theo.
Cố Xạ nhấc chân bước ra cửa, lúc đi không hề quay đầu lại.
“Tiễn khách.”
Đào Mặc đuổi theo đến chỗ cửa thì dừng lại, nhìn thấy bóng dáng hắn càng lúc càng xa thì đáy lòng khó chịu như có sông cuộn biển gầm. Y không hối hận vì lời phản bác vừa rồi, chỉ hối hận là mình chưa từng đọc sách, lúc nói chuyện tìm từ không đủ uyển chuyển, biết rõ Cố Xạ là vì muốn tốt cho y còn bản thân thì lại khiến hắn tức giận.
Sau đó y không biết rốt cuộc mình đã quay về nha môn kiểu gì, vừa vào cửa liền lập tức nằm im trên giường không muốn cử động. Buổi tối Hách Quả Tử đưa bữa tối đến, y cuộn mình trốn trong chăn không ra.
Hách Quả Tử hỏi vài lần không được, liền đổi cho lão Đào đến.
Lão Đào không đi vào trong, chỉ đứng ở cửa nhìn y không nói gì. Ông sắp xếp việc này chính là muốn dùng dao sắc chặt đay rối. Tình là thứ hại người rất nặng, càng lún càng sâu, nếu để ít lâu nữa Đào Mặc không thể tự kiềm chế rồi lại gặp phải loại khốn khổ này, chi bằng hiện tại phân mọi chuyện ra rõ ràng rành mạch. Nếu Cố Xạ cũng có lòng thì ông không còn lời nào để nói, thành toàn cho bọn họ là được. Nếu như không có, cho dù phải dùng kiếm vàng đao bạc, ông cũng phải khiến hai người họ cắt đứt sạch sẽ!
Ánh trăng nhu hòa xinh đẹp, đủ loại bóng hình chồng chéo trên sân, chiếu sáng vài điểm trong trẻo trên mặt đất.
Cố Xạ ngồi một mình trên ghế đã được lót mấy tầng nệm bông, bên cạnh có đặt một bình rượu ngon, tự rót tự uống.
“Cố công tử thật có nhã hứng.”
Lão Đào nhảy từ trên mái hiên xuống.
“Một thân một mình nâng chén thưởng trăng sáng.”
Cố Xạ:
“Đào tiên sinh cũng vậy, nửa đêm đạp trăng tìm hướng, nhưng hình như đã tìm đến nhầm chỗ rồi.”
Lão Đào vội ho một tiếng:
“Ta là đến tìm Cố công tử.”
Cố Xạ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
“Ta muốn nhờ Cố công tử giúp cho một việc.”
Lão Đào nói.
“Mấy ngày gần đây có một vị Hứa tiểu thư mời bà mối đến mai mối cô ấy với thiếu gia. Ta đã tìm người hỏi thăm, vị Hứa tiểu thư này tuổi trẻ xinh đẹp, có kiến thức lại hiểu lễ nghĩa, trong nhà còn có một phường tơ lụa, là mối nhân duyên tốt khó có được. Nhưng thiếu gia nhà ta ngượng ngùng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nam nữ nên khó tránh được băn khoăn không ngừng. Ta mong rằng Cố công tử niệm tình kết giao với thiếu gia một hồi, khuyên nhủ ngài ấy.”
Cố Xạ buông chén xuống.
“Ông không phải là đến mời ta nói tốt cho kẻ khác.”
Lão Đào sửng sốt.
Cố Xạ chậm rãi nói:
“Nếu ông thật sự muốn để Đào Mặc chấp nhận việc hôn sự này thì sẽ không đến tìm ta.”