“Luật pháp của triều ta. Vụ án giống như lần này không biết là nên lấy tội giết người để xử? Hay là lấy tội gian *** để xử đây?”
Kim sư gia:
“Việc này thực ra không cần chủ nhân phải bận tâm. Chủ nhân chỉ cần điều tra rõ vụ án, sau đó bẩm báo lên trên là được, cân nhắc mức hình phạt là việc của Hình Bộ.”
Đào Mặc ngạc nhiên:
“Thì ra là như vậy?”
Kim sư gia:
“Vụ án này liên quan đến mạng người, phải chia vào loại án nặng.”
Đào Mặc:
“Thì ra là thế.”
Hách Quả Tử từ ngoài cửa thò đầu vào:
“Cố Tiểu Giáp đến.”
Giọng hắn vừa dứt thì chợt nghe thấy Cố Tiểu Giáp ở bên ngoài cung kính nói:
“Cố Tiểu Giáp kiến quá Đào đại nhân.”
Cố Tiểu Giáp trước kia luôn đeo bộ dáng vênh váo hung hăng, khiêm nhường cung kính như vậy quả thực mới là lần đầu tiên. Đào Mặc kinh ngạc đến mức tự mình đi ra cửa hỏi:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi làm sao thế?”
Cố Tiểu Giáp không hề ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào giầy của mình nói:
“Trước kia là tiểu nhân không hiểu chuyện nên mạo phạm rất nhiều, vẫn mong Đào đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, không so đo với tiểu nhân.”
Đào Mặc lắc đầu:
“Mạo phạm? So đo? Sao lại nói vậy?”
Thái độ Cố Tiểu Giáp đối với y tuy rằng không tính là thân mật, nhưng y biết trong lòng hắn lại có thể coi như gần gũi với mình.
Cố Tiểu Giáp ngẩng đầu:
“Ngài thật sự không để ý?”
Đào Mặc lắc đầu.
Cố Tiểu Giáp:
“Vậy, vậy về sau ngài thật sự thành thân với công tử rồi, cũng sẽ không xui khiến công tử bất hòa với ta?”
Đào Mặc vừa ngượng ngùng lại vừa thấy ngọt ngào, cười khẽ nói:
“Ngươi lo quá rồi.”
“Lo quá mới tốt.”
Cố Tiểu Giáp thấp giọng nói một câu, rồi lại cất cao giọng nói:
“Công tử kêu tiểu nhân đến nhắn với ngài, đôi vợ chồng kia có vấn đề, ngài có thể bắt tay vào từ thôn Võ gia của bọn họ.”
Đào Mặc vừa nghe là Cố Xạ kêu hắn đến nhắn cho mình thì hai mắt sáng rực lên:
“Gần đây huynh ấy có khỏe không? Vẫn ăn ngon ngủ yên chứ?”
Cố Tiểu Giáp:
“Mỗi ngày công tử đều chơi cờ vẽ tranh rất yên bình, thật sự nhàn nhã. Ngài ấy chỉ lo cho vụ án của ngài.”
Khóe miệng Đào Mặc không nhịn được mở rộng sang hai bên:
“Huynh ấy khỏe là ta an tâm.”
Kim sư gia thấy bọn họ nói chuyện tào lao mãi không thôi, nhịn không được kéo chủ đề lại, hỏi:
“Công tử nhà ngươi có nói vì sao lại cảm thấy đôi vợ chồng kia có vấn đề không?”
Cố Tiểu Giáp:
“Cái này thật ra là không có. Nhưng công tử nói có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề.”
Đào Mặc:
“Kim sư gia cũng cho rằng như thế.”
Cố Tiểu Giáp:
“Nhưng Sử Thiên Sơn kia cũng không phải thứ gì tốt đâu. Cháu của Sử Thái sư cũng không chỉ có một mình hắn, bất kể là từ trên xuống dưới hay từ dưới lên trên cũng không đếm đến hắn. Nhưng hắn lại có quan hệ tốt nhất với Sử Diệu Quang, kẻ được Sử Thái sư tin tưởng nhất cũng là hắn, đây cũng không phải chuyện chỉ dựa vào thịt đầy trong bụng là có thể làm được.”
Kim sư gia:
“Nói như vậy thì vụ án này chỉ e là không đơn giản giống như bên ngoài.”
Cố Tiểu Giáp:
“Công tử kêu tiểu nhân đến chuyển lời thì tiểu nhân đã chuyển rồi. Đào đại nhân có điều gì muốn nói cần tiểu nhân mang về không?”
Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi xoay người vào phòng viết thư trả lời, chốc lát sau đã cầm một phong thư đưa cho hắn.
Trong lòng Cố Tiểu Giáp liền có vài phần vui mừng. Tuy rằng Đào Mặc dốt nát không biết chữ, nhưng tốt xấu gì còn có chút chí tiến thủ, không uổng công công tử vừa ý y.
Cố Tiểu Giáp đi rồi, Hách Quả Tử liền tò mò hỏi:
“Thiếu gia, ngài viết gì trong thư vậy?”
Đào Mặc mỉm cười.
Kim sư gia chỉ một lòng nghĩ đến vụ án, thật sự không có hứng thú gì với mấy chuyện nam nam này.
“Nếu Cố Xạ cho rằng có thể bắt tay vào từ thôn Võ gia thì chúng ta cứ tiến hành từ nơi này trước đi.”
Đào Mặc:
“Phái người đi hỏi thăm về vợ chồng Võ thị?”
Kim sư gia:
“Không chỉ như vậy, còn có cả lời nói của Sử Thiên Sơn không biết là thật hay giả. Dù thế nào ta cũng cảm thấy, nếu như lời hắn nói là bịa ra thì không khỏi bịa quá ngu xuẩn. Nếu hắn nói chưa từng gặp thì chỉ e còn không thể tìm người để chứng thực việc này.”
Hách Quả Tử:
“Cố Tiểu Giáp còn nói hắn không đơn giản, theo như ta thấy thì đầu óc của hắn cũng bình thường thôi.”
Kim sư gia:
“Không, về việc này thì ta lại có cái nhìn nhất trí với Cố Tiểu Giáp. Chỉ cần nhìn thấy hắn ở trên công đường cung kính khiêm nhường, ung dung thản nhiên thì có thể nhìn ra hắn tuyệt đối không phải một vai diễn đơn giản. Nếu, ta chỉ nói là nếu. Nếu như lời hắn nói là sự thật, vậy thì vợ chồng Võ thị rõ ràng là cố ý bày bẫy. Nhưng với tài trí của hắn, sao có thể không nhìn ra đó là một cái bẫy?”
Hách Quả Tử:
“Phải chăng là Võ cô nương kia xinh đẹp quá đỗi, cho nên nhất thời khiến hắn không kìm lòng nổi…”
“Đúng rồi.”
Kim sư gia vỗ tay.
“Hắn từng nhắc đến việc có người giới thiệu cho hắn làm quen với vợ chồng Võ thị.”
Đào Mặc gật đầu:
“Không sai, nếu như có thể tìm được người này thì chân tướng nhất định sẽ rõ ràng.”
Kim sư gia:
“Kẻ kia chỉ e là đã sớm bỏ trốn mất dạng. Nhưng người đó có thể có giao tình với Sử Thiên Sơn thì có thể thấy là cũng không phải người thường. Hoặc là có gia thế xuất chúng, hoặc là có tài hoa tuyệt đỉnh, hoặc là có liên hệ gì đó với Sử gia, tóm lại thì không thể là người thường. Mà cái bẫy này được bày ra cho Sử Thiên Sơn, đương nhiên sẽ được chuẩn bị cực tốt. Nhưng có thể nhìn ra trong lời nói của hắn là, hắn không hề động lòng với Võ cô nương kia, bằng không Võ cô nương cũng chưa chắc đã tự nghĩ lẩn quẩn…”
Hách Quả Tử:
“Từ từ. Vì sao ta nghe rồi liền cảm thấy sư gia đã nhận định là hắn vô tội vậy.”
Kim sư gia:
“Ta chưa từng nói như vậy. Ta chỉ là cảm thấy, điểm đáng ngờ trên người Sử Thiên Sơn đều rõ ràng, mà điểm đáng ngờ của vợ chồng Võ thị lại chỉ vô ý mới lộ ra ngoài. Cùng một góc nhìn, ngược lại là Sử Thiên Sơn có thể đáng tin hơn một chút.”
Hách Quả Tử:
“Nói không chừng bọn họ đều có chuyện giấu diếm.”
Kim sư gia:
“Việc này chưa chắc đã là không có khả năng. Nhưng trước mắt xem ra vợ chồng Võ thị là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, dưới tình huống như vậy thì có lý do gì khiến Sử Thiên Sơn phải giấu diếm tình hình thực tế cho bọn họ đây?”
Đào Mặc:
“Bất kể như thế nào, chúng ta kéo tơ bóc kén, chân tướng đương nhiên sẽ tự trồi lên khỏi mặt nước.”
Hách Quả Tử:
“Thiếu gia đã học xong ‘kéo tơ bóc kén’ rồi.”
Đào Mặc cười nói với Kim sư gia:
“Tất cả đều nhờ Kim sư gia ngày thường có cách dạy dỗ.”
Kim sư gia:
“Chủ nhân là kì tài hiếm có trong thiên hạ, ta chỉ là biết thời biết thế mà thôi.”
Đào Mặc:
“Biết thời biết thế?”
Kim sư gia liền giải thích rõ ràng ‘Biết thời biết thế’ một lần.
Đào Mặc thầm nhớ kỹ.
Nghĩ đến ngày thành hôn sắp đến, Đào Mặc cũng muốn sớm giải quyết cho xong vụ án này. Bởi vậy y và Kim sư gia chờ lâu vẫn chưa thấy Thôi Quýnh quay lại, liền quyết định chia người làm hai đường. Kim sư gia đến thôn Võ gia hỏi thăm về vợ chồng Võ thị, mà y thì đến khách *** An Bình tìm Sử Thiên Sơn.
Vốn người được chọn tốt nhất đến khách *** cùng Đào Mặc là Cố Xạ, nhưng trước mắt bọn họ không thể gặp mặt, đành phải để lão Đào ra sức.
Hách Quả Tử thì chạy theo Kim sư gia.
Đến khách *** An Bình, Sử Thiên Sơn đang ngồi ở sảnh chính. Hắn thấy Đào Mặc bước vào, đôi mắt vốn không lớn lắm lập tức cười tít thành một đường.
“Đào đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến.”
Đào Mặc:
“Ngươi đang đợi ta?”
Sử Thiên Sơn:
“Ta vừa đến huyện Đàm Dương thì đã nghe nói Đào đại nhân yêu dân như con, phá án như thần, vậy nên mới nghĩ rằng Đào đại nhân nhất định sẽ đến điều tra rõ chân tướng, quả nhiên là ta đã chờ được rồi.”
Hắn vừa gặp mặt thì đã vội tâng bốc hai câu.
Đào Mặc có chút ngượng ngùng, vội nói:
“Khen nhầm rồi.”
Sử Thiên Sơn:
“Ở đây lắm người phức tạp, nếu Đào đại nhân không ngại, chi bằng lên trên trước rồi nói tiếp.”
Đào Mặc gật đầu:
“Được.”
Sử Thiên Sơn đã bao một sương phòng ở trên lầu, chứng tỏ rằng hắn đích thật đã có chuẩn bị từ sớm.
Đào Mặc và lão Đào vào trong phòng ngồi xuống, Sử Thiên Sơn đi ra cửa gọi tiểu nhị trong ***.
Nhân lúc hắn không có đây, lão Đào ghé vào lỗ tai Đào Mặc thấp giọng nói:
“Hắn từng luyện võ.”
Đào Mặc ngẩn ra. Nhìn dáng vẻ của Sử Thiên Sơn thấy thế nào cũng không giống hắn có biết võ công.
Lão Đào:
“Tuy rằng chỉ luyện qua loa, nhưng trừ phi Võ cô nương kia cũng là người luyện võ, bằng không muốn cứu một thiếu nữ muốn tự tử thì không phải là việc khó.”
Đào Mặc nhíu mày.
Vụ án này càng lúc càng khó có thể phân rõ.
Sử Thiên Sơn tự cầm một bình trà đi từ bên ngoài vào, tiểu nhị trong *** đi theo phía sau hắn đang bưng một khay đầy điểm tâm.
“Nào, mời Đào đại nhân.”
Hắn tự mình rót trà cho Đào Mặc và lão Đào, nâng chén nói.
“Hai vị thứ lỗi, xưa nay ta không uống rượu, đành phải lấy trà thay rượu kính các vị một chén.”
Đào Mặc chạm chén với hắn, nhấp nhẹ một ngụm rồi đặt chén xuống:
“Ta nghe thấy lần trước ngươi ở trên công đường có nhắc đến một người bạn, không biết hiện giờ người đó đang ở đâu?”
Sử Thiên Sơn như sớm biết y sẽ hỏi câu này, đặt chén xuống thấp giọng thở dài:
“Tốt nhất là đại nhân vẫn không nên truy hỏi về hành tung của hắn thì hơn.”
Đào Mặc:
“Vì sao?”
Sử Thiên Sơn đứng dậy đóng cửa lại rồi mới ngồi xuống một lần nữa, sắc mặt nghiêm trọng:
“Ta đến huyện Đàm Dương chưa được mấy ngày mà đã nghe thấy đủ loại chuyện tích về Đào đại nhân. Ta thật lòng rất bội phục nhân cách của đại nhân, bởi vậy mới thành thật với nhau. Nhưng việc này có liên lụy rất lớn, mong đại nhân không nên truyền ra ngoài.”
Đào Mặc:
“Nếu không cần thiết với vụ án, ta nhất định không truyền đến tai người thứ tư.”
Sử Thiên Sơn gật đầu, thân thể hơi nghiêng về phía trước hạ giọng:
“Có những lời này của đại nhân là ta an tâm. Người bạn kia của ta đến từ kinh thành, là tâm phúc của một vị Hoàng thân trong kinh thành.”
Đào Mặc vẫn chưa cảm nhận được điều gì, trong lòng lão Đào lại đập mạnh một cái, biết rằng việc này phức tạp.
Sử Thiên Sơn nhìn sắc mặt Đào Mặc là biết y còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thuận miệng nói:
“Ta và Đào đại nhân tuy mới quen, nhưng trong lòng ta có cảm giác vừa gặp đã quen, bởi vậy có vài việc ta không tiện nói thẳng với đại nhân. Vụ án này ta và Đào đại nhân đều có thể nói là liên lụy lẫn nhau. Có kẻ muốn nhìn thấy chúng ta trở mặt thành thù, rồi làm ngư ông đắc lợi.”
Lão Đào:
“Ngươi cũng biết là ai?”
Sử Thiên Sơn cười nói:
“Việc này còn phải mong Đào đại nhân cùng ta… tiếp nhận ý kiến của mọi người. Rốt cuộc là kẻ nào muốn đồng thời dồn chúng ta vào chỗ chết?”
Lão Đào và Đào Mặc cùng nghĩ đến Hoàng Quảng Đức.
Nhưng mà vì sao Hoàng Quảng Đức lại muốn dồn Sử Thiên Sơn vào chỗ chết?
Sử Thiên Sơn lại nói:
“Hoặc là, có ai muốn dồn ta vào chỗ chết, là ai muốn dồn ngài vào chỗ chết, mà bọn họ… đang cấu kết với nhau?”
Vừa nghe hắn nói như vậy, vụ án dường như dần dần lộ ra một góc sáng tỏ.
Thư phòng trong Cố phủ.
Cố Xạ chờ Cố Tiểu Giáp rời đi rồi mới chậm rãi mở phong thử, mở giấy viết thư ra xem thì chỉ thấy phía trên có viết bốn chữ còn run rẩy –
Ta rất nhớ huynh. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT