Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Kỳ Diệu đều phí rất nhiều tâm tư vào làm đồ ăn
ngọt, nhanh chóng biết được khẩu vị của Mạc Du và Mạc Nhiên.
Hai tiểu gia hỏa đều thích thức ăn thanh đạm, đồ ăn đều chú ý đến dinh
dưỡng. Việc này, cô không phải không đồng ý, dù sao thực phẩm bây giờ
đều không có gì đặc biệt, từ nhỏ bọn chúng đã chú ý đến ẩm thực, có thể
nói là phòng ngừa chu đáo, lợi nhiều hơn hại. Nhưng mà, ngẫu nhiên cho
bọn chúng ăn ít đồ ăn vặt, cũng không có gì quá đáng chứ?
Suy nghĩ như vậy, Kỳ Diệu đều cố gắng vì hai tiểu gia hỏa làm những món
ăn vừa ngon vừa có dinh dưỡng. Mạc Du và Mạc Nhiên đều là đứa bé thông
minh, mới được mấy ngày, bọn chúng đã phát hiện ra, từ lúc chị Kỳ Diệu
tới chăm sóc bọn chúng, thức ăn mỗi ngày đều không giống nhau, còn có
các loại điểm tâm ngọt kích thích vị giác bọn chúng, trước đây bọn chúng đều sống trong khuôn phép nên bây giờ cảm thấy như sống trong thiên
đường.
Nhưng mà, bọn chúng cũng hơi băn khoăn.
“Anh, nhỡ đâu ba biết chúng ta ăn đồ ăn như thế, có tức giận hay không?”
“Ừ… Anh cũng không biết. Nhưng mà chị nói, chị ấy không cho nhiều gia vị vào thức ăn và điểm tâm, cũng không cho chúng ta ăn mỗi ngày, hơn nữa,
mỗi lần chúng ta ăn xong món điểm tâm ngọt, đều sẽ súc miệng. Thế nên…
Không sao cả.”
Hai tiểu gia hỏa thảo luận, giấu giếm bất an. Cho đến một ngày nào đó,
ba bọn chúng đột nhiên đến thăm, bọn chúng đang hưởng dụng mỹ thực trở
tay không kịp.
Hoảng loạn, hai tiểu gia hỏa mang đồ ăn mới nếm được nhét xuống dưới bàn trà, còn dùng khăn giấy che lại, sau đó bọn chúng mới lau mồm, chạy tới cửa nghênh đón ba.
Mạc Minh cảm thấy, hôm nay tình huống có điểm lạ. Thay anh mở cửa là Kỳ
Diệu, ngày thường lúc nào cũng là hai tiểu tử chạy như bay đến, hôm nay
một lúc lâu sau mới xuất hiện.
Anh đương nhiên không thể nào biết trước, hai đứa bé “Trộm ăn” ở sau lưng anh!
“Ba…” Có thể là vì chột dạ, Mạc Nhiên gọi anh, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.
Mạc Minh lại nhìn con trai lớn bên cạnh con trai nhỏ, phát hiện ánh mắt
cậu xưa nay luôn trấn tĩnh cũng hơi dao động, đầu óc anh cũng hiểu ra
một ít.
Mang theo hồ nghi, người đàn ông đổi dép đi vào, đi đến phòng bếp rửa
tay trước, sau đó bước về phía phòng khách. Mạc Minh giống như ngày
thường ngồi vào ghế salon ở phòng khách, Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy,
tim bọn chúng sắp rớt ra ngoài rồi.
Không thể để ba phát hiện ra được!
Hai tiểu gia hỏa âm thầm cầu nguyện, bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Chị! Chị đang làm gì vậy?
Đúng vậy, bọn chúng nhìn thấy Kỳ Diệu bưng một chén nhỏ sữa chua, cười tủm tỉm đi tới chỗ Mạc Minh.
“Mạc tiên sinh, tôi vừa mới làm sữa chua, anh có muốn ăn thử không?”
Hai tiểu gia hỏa sắp phát điên rồi - - trong lòng chị nghĩ gì vậy trời! Mang bản thân mình đến ngay dưới họng súng!
Đối với hành vi Kỳ Diệu tự chui đầu vào rọ, Mạc Du và Mạc Nhiên rất muốn khóc.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ba vừa nghe thấy, ánh mắt nhìn chén sữa chua đáng thương kia.
Một lát sau, Mạc Minh nâng mắt lên, nhìn chăm chú Kỳ Diệu tươi cười rạng rỡ một lần nữa.
“Cô làm cho Mạc Du, Mạc Nhiên ăn sao?”
“Đúng vậy.”
A - - Không!
Nội tâm hai tiểu gia hỏa gào thét.
Một lát sau, bọn chúng thấy ánh mắt lợi hại của ba quét tới.
Bọn chúng vội vàng cúi đầu, lo sợ bất an đứng ở đằng kia nắm vạt áo.
Có lẽ phát hiện ra bầu không khí không được đúng, Kỳ Diệu thu hồi lại vui vẻ.
“Sao thế…” Cô quay lại quan sát vẻ mặt của ba cha con.
Mạc Minh không lên tiếng, hai tiểu tử kia càng không có khả năng trả lời.
“Đến cùng là có chuyện gì?” Kỳ Diệu không hiểu sao mọi người lại như vậy, nhịn không được hỏi một câu.
Cô nhìn thấy Mạc Minh di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào đầu hai đứa nhỏ, mở miệng nói: “Ai cho hai đứa ăn cái này?”
Lời vừa nói ra, Mạc Du và Mac Nhiên bị hù dọa không dám thở mạnh, Kỳ Diệu mới hiểu ra.
“Là tôi bảo bọn chúng ăn. Anh yên tâm, tôi không có cho nhiều đường vào
bên trong, nguyên liệu chủ yếu là sữa, không có hại đối với sức khỏe con người đâu.”
Mạc Minh liếc mắt nhìn cô, lại nhìn chăm chú hai đứa con trai của anh.
“Ba đã nói với các con, không được phép ăn đồ ngọt, cũng không được phép ăn quá nhiều dầu, quá mặn, quá cay này nọ. Mặc kệ người khác nhét cho
con cái gì, các con có thể tự mình hiểu.”
Nói đạo lý rõ ràng, cằm Kỳ Diệu sắp rớt xuống rồi.
Ảnh đế đại ca à! Bọn chúng chỉ là đứa bé năm tuổi, anh trói buộc bọn
chúng giống như người trưởng thành, có phải ép buộc người khác quá
không?
Nhịn không được Kỳ Diệu bất bình mang những lời oán thầm chuyển thành
ngôn ngữ uyển chuyển, chỉ đổi đến ông chủ đối chọi gay gắt.
“Kỳ tiểu thư, tôi mời cô tới chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, để cô vì bọn
chúng nấu ba bữa dinh dưỡng khỏe mạnh, không cần cô làm điều thừa, cho
bọn chúng ăn đồ ăn vặt không có ích này.”
Kỳ Diệu không chịu được nữa.
“Điểm tâm như thế này chính là điều thừa sao? Mỗi lần tôi làm điểm tâm
cho bọn chúng, đều đã suy nghĩ có tốt hay không, có dinh dưỡng không,
hơn nữa mỗi lần đều không chế sức ăn của bọn chúng. Bọn chúng cũng rất
ngoan, sẽ không đòi ăn thêm. Tôi thật sự không hiểu, vì sao trong mắt
anh là đồ ăn không có ích lợi gì chứ?”
Mạc Minh ngước mặt lên cùng cô đối mặt.
“Cô nói chút ít này, đều là món điểm tâm ngọt không phải sao? Nếu đã là
món điểm tâm ngọt, chính là thừa lượng đường. Bọn chúng ăn vào sẽ không
sâu răng sao? Đường huyết không tăng cao sao? Chút ít này không lẽ không có hại cho cơ thể sao?”
“Tăng đường huyết? Mạc tiên sinh, anh nghĩ hai đứa bé là ông lão sao?
Làm ơn đi, bọn chúng còn nhỏ, nếu đói bụng, thèm ăn, ăn một chút đồ ăn
vặt thì làm sao?”
“Đói bụng thì ăn cơm, thèm ăn thì nhịn, rất khó chịu sao?”
Mẹ kiếp.
Kỳ Diệu lại muốn chửi tục rồi.
Vị ảnh đế quốc dân này mới từ cổ đại xuyên đến sao? Anh ta không phải là truyền nhân của gia tộc đại gia trưởng bảo thủ nghiêm khắc đấy chứ?
“Bọn chúng là đứa bé, là đứa bé đó! Trước đây anh cũng giống bọn chúng,
mỗi ngày ăn cơm và một chút rau dưa, đường và kem cũng chưa từng ăn
sao?”
“Đúng vậy.”
Mẹ nó, người này là yêu quái à làm sao bây giờ?
Sau khi nghe được người đàn ông trả lời chắc chắn, Kỳ Diệu không nhịn được đỡ trán.
“Đó là do anh không bình thường!” Cuối cùng cô kìm nén không được, nói
ra tiếng lòng, “Không cần bởi vì chính mình lúc nhỏ không thú vị, liền
áp đặt lên người mấy đứa bé con trai anh được không?”
Âm thanh vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh.
Lúc sau, đột nhiên tiếng đứa bé khóc vang lên trong phòng khách. meowluoi, Hôm qua, lúc 19:59 #32 thedark, Chris và Phong Vũ Yên thích bài này.
meowluoi Active Member Bài viết:23 Được thích:157
Chương 19: Đau lòng.
Edit: meowluoi
Mạc Nhiên khóc, trái tim Kỳ Diệu cũng đau lòng theo.
“Ba, chị, hai người đừng cãi nhau nữa… Là con và anh trai không tốt, ô…”
Tiểu tử vừa khóc thút thít vừa mang tất cả sai lầm ôm vào người mình và anh trai, Kỳ Diệu cảm thấy khó chịu.
“Mạc Nhiên đừng khóc, đừng khóc nữa. Các em không có làm gì sai.” Cô
bước nhanh vòng qua bàn trà, ngồi xổm xuống trước người tiểu tử, đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Sau đó, cô nghiêng đầu tức giận bất bình trừng Mạc Minh một cái.
Bao nhiêu năm qua chưa có người nào dám trừng mắt với mình ảnh đế đại nhân im lặng không nói gì.
“Ngoan, đừng khóc nữa, chị đau lòng lắm.” Cô quay đầu lại, đổi thành dịu dàng, “Việc này, là do chị chưa bàn trước với ba em, không phải là hai
đứa sai, đừng khóc, đừng khóc nữa, được không?”
Thấy tiểu tử vẫn không nhịn được rơi nước mắt, cô vô ý thức ôm cậu vào trong lòng.
“Ngoan, không khóc, không khóc. Là chị và ba không tốt, Mạc Nhiên và anh trai đều là đứa bé ngoan, không khóc nữa được không?”
Cô rất có thiên phú dỗ dành an ủi, duỗi tay vỗ nhè nhẹ vào sau lưng tiểu tử, nhìn Mạc Minh mở miệng lại đóng.
Anh muốn giáo dục con trai tự mình lau khô nước mắt, dù sao đứa bé là
con trai, sao có thể động một tí là rơi nước mắt chứ? Nhưng mà, nhìn
thấy tiểu nha đầu dịu dàng dụ dỗ con trai anh, làm anh không nói ra
được, anh vừa muốn mở miệng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nuốt trở
vào.
“Đừng khóc.” Cuối cùng, anh không tự chủ được tới gần, trầm giọng nói hai chữ này.
Cũng không biết là do “Mệnh lệnh” của anh có tác dụng, hay là cô nhẹ
nhàng trấn an, Mạc Nhiên nghẹn ngào cách ra Kỳ Diệu, lau khô nước mắt
của chính mình.
Lúc này Mạc Du ở bên cạnh dắt tay em trai, kéo cậu cùng đi đến bên cạnh Mạc Minh.
“Ba, chúng con biết mình sai rồi, ba đừng trách chị.”
Tiểu tử mới một mét ra mặt nắm tay em trai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cha.
Mạc Minh nhìn khuôn mặt cậu khẩn trương, lại nhìn mắt con trai nhỏ, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
“Về sau không được phép ăn những thứ này.”
“Này…”
Kỳ Diệu vừa nghe câu này, đương nhiên không vui, nhưng cô vừa mới mở miệng phản bác, ánh mắt đáng sợ của người đàn ông nhìn cô.
Thôi…Vạn nhất nói lại cãi nhau với anh, hai tiểu gia hỏa sẽ không dễ chịu…
Nhìn mặt Mạc Du và Mạc Nhiên, Kỳ Diệu quyết định tạm thời nhịn xuống, để sau này nói vậy.
Hai phút sau, cô lấy một chiếc khăn nóng, thay Mạc Nhiên rửa mặt, phát
hiện hốc mắt Mạc Du cũng có chút hồng, cô cũng giúp cậu lau mặt. Xong
việc, cô cũng mặc kệ ánh mắt sau lưng nhìn chằm chằm ba người, tự ý mang hai tiểu gia hỏa vào thư phòng, giúp bọn chúng dọn xong dụng cụ vẽ
tranh.
Mắt nhìn thấy chị có thể lại đi ra ngoài tái chiến với ba ba trăm hiệp,
Mạc Nhiên vội vàng giữ vạt áo cô, cầu xin cô đừng “Cãi nhau” với ba nữa.
Kỳ Diệu nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó nhìn chăm chú tiểu tử cầu xin.
Đừng nhìn hai đứa bé ngày thường một đứa yếu đuối, một đứa lạnh lùng,
nhưng bọn chúng chỉ là đứa bé năm tuổi. Bọn chúng rất nhạy cảm, cũng rất yếu đuối, sợ hãi nhất là ba mất hứng, sợ ba không thích bọn chúng, sợ
hãi người bên cạnh vì bọn chúng mà nổi lên tranh chấp.
Đáng tiếc, bọn chúng coi trọng nhất là ba, hình như cũng không có ý thức được điểm này.
Kỳ Diệu chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu Mạc Nhiên.
“Yên tâm đi, chị chỉ đi nói đạo lý với ba em, sẽ không gây gổ với ba em
đâu.” Cô dừng lại một chút, cười với hai tiểu tử, “Chị là người ba em
dùng tiền thuê chăm sóc các em, ba em là kim chủ, chị sao dám đắc tội
với ba em chứ? Vạn nhất ba em không phát tiền lương cho chị, chị phải
khóc ấy chứ, có phải không?”
Tiểu tử thông minh, nghe hiểu Kỳ Diệu nói đùa, cười với cô.
Kỳ Diệu bị cậu cười làm cho nhộn nhạo, cuối cùng kìm không được, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Mạc Nhiên bị cô chọc cười khanh khách không ngừng.
“Được rồi! Các em ở trong này vẽ tranh, chị đi rồi về ngay - - ”
Học bộ dáng diễn viên, cô cười với hai tiểu gia hỏa, ném một lời kịch cổ, mới nhanh nhẹn rời đi.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không nghĩ tới, khi cô đi tới phòng khách, lại nhìn thấy hình ảnh ảnh đế quốc dân đang ngồi ăn sữa chua.
Không hổ là nam thần, ăn sữa chua cũng tao nhã như vậy - - không đúng!
Bây giờ việc cô quan tâm, không phải là cái này được không?
Kỳ Diệu như một cơn gió chạy tới, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đang ăn mỹ vị.
“Anh…”
Mạc Minh ngẩng đầu lên, trên mặt không một chút biểu cảm.
Kỳ Diệu cho rằng, ảnh đế có tố chất tâm lý rất tốt.
“Mạc tiên sinh, lẽ nào anh không biết, là người trưởng thành, vừa này
anh vừa dạy dỗ đứa bé không cho bọn chúng ăn đồ ngọt, sau lưng ở chỗ
này… Anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
Đây là điển hình của “Chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”, sao anh có thể điềm nhiên như không thế!
Lúc cô nương đang căm phẫn, người đàn ông không một chút hoang mang thu
hồi ánh mắt, ngoài miệng lạnh nhạt hỏi một câu ngược lại: “Không phải cô mời tôi ăn sao?”
Kỳ Diệu kinh ngạc, bắt đầu hồi tưởng lại.
Đinh - -
Đúng vậy, một phút trước, là cô tự tay mang đồ ăn đến mời anh ăn. Nhưng mà!
“Bây giờ giống lúc trước sao? Nếu như anh và bọn trẻ ăn cùng nhau, tôi
đương nhiên đồng ý làm cho anh ăn. Nhưng anh làm cái gì? Không hiểu
chuyện mà giáo huấn Mạc Du, Mạc Nhiên, đợi hai đứa bé đi rồi, chính mình lại ngồi đây ăn, anh không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Tại sao tôi phải cảm thấy xấu hổ? Cô đã nói, bọn chúng là đứa trẻ, tôi là đại nhân, tất nhiên không thể so sánh được.”
Còn “Không thể so sánh được” nữa chứ…
Kỳ Diệu không hiểu được lời anh nói, hoài nghi chiếm cứ đầu óc cô.
ảnh đế quốc dân, là người có hai nhân cách sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT