Trong tay Diệp Bộ Hàng đột nhiên nhiều ra một bó hoa tím nhỏ, quỳ gối xuống đất nói: "Dương Từ, tha thứ cho anh, cũng mong em có thể đồng ý gả cho anh."
"Không phải tôi đã gả cho cậu rồi?" Dương Từ nhận bó hoa, đưa lên mũi ngửi.
Diệp Bộ Hàng vui sướng, từ tư thế nửa quỳ nhướn người ôm chầm lấy cô: "Dương Từ, anh yêu em lắm."
"Sao cậu biết tôi thích bồ công anh?"
"Ngay buổi sáng lần đầu gặp, mặt dây chuyền bằng bạc em đeo trên cổ có vẽ bồ công anh, hình ảnh nhiều nhất nhất trong điện thoại cũng là bồ công anh." Diệp Bộ Hàng đáp.
Dương Từ cười, lúm đồng tiền thoáng ẩn hiện, giữa mi mắt mơ hồ có nụ cười yêu kiều.
"Nếu em có thể cười thế này cả đời thì sẽ đẹp lắm."
"Vậy chắc cơ mặt tôi sẽ rút gân mất." Dương Từ đào những hố nhỏ trên đất, vùi những đóa hoa trong bó hoa trên tay xuống;.
"Bồ công anh thật sự là loài hoa kì diệu, chỉ một hạt giống bay theo gió tới một nơi không biết cũng có thể tiếp tục nảy mầm, lớn lên thành đóa hoa xinh đẹp, muốn biết nguồn gốc của một cây hoa là điều rất khó, nhưng cảnh nở rộ đẹp nhất này chỉ kéo dài nửa tháng, hoa biến thành những bông cầu trắng nhỏ, bay đi theo gió, con người cũng như vậy, không thể bay mãi được, nhưng thời gian cắm rễ, trưởng thành thành cây cũng rất ngắn." Dương Từ cảm thán.
"Nếu em nguyện ý, anh sẽ là bùn đất của em cả đời." Trong lúc nói, mười ngón tay Diệp Bộ Hàng đã đan chặt vào mười ngón tay cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT