Cuối cùng viên công chức kia vẫn không chống lại được sự uy hiếp lẫn dụ dỗ của Diệp Bộ Hàng, kinh hồn táng đảm đăng những tin liên quan tới việc Dương Từ kết hôn với một người ngốc lên những trang mạng lớn.
Tin này truyền đi rất chậm, tựa hồ bây giờ đã không còn mấy người chú ý tới Dương Từ nữa.
Lúc Dương Tư Tư biết được tin này đã là hai ngày sau, khi đang làm phẫu thuật chỉnh hình ở nước ngoài, cô gửi tin này lên trang cá nhân trên internet của mình, nói: "Rất khó chịu khi nghe được tin này, tôi đã sớm tha thứ cho Dương Từ, không ngờ chị ấy vẫn có thể vì tiền tài mà buôn bán hôn nhân của mình, hi vọng sau này các fan của tôi cũng sẽ được gả cho người mình thích."
Dương Tư Tư vừa đăng tin này lên, đã tạo ảnh hưởng một phát lên hotsearch.
Dương Tư Tư tìm hiểu thông tin qua vài phóng viên trong nước, biết được thời gian gần đây Dương Từ vẫn luôn ở trong một khu trọ cũ nát, không kiềm được cười to.
Dương Từ à Dương Từ, cuối cùng cô cũng không bằng tôi, gả cho một đứa ngốc nhà nghèo, nửa đời sau của cô sẽ khổ rất khổ đấy! Như vậy thì tôi mới vui được.
Dương Tư Tư nghĩ trong lòng như thế, cô mong Dương Từ sống không tốt hơn bất cứ ai, là không tốt tới độ ngã xuống đáy cốc, cô tự nhận là Dương Tư mình và Dương Từ chính là hai người trên một cái bập bênh, chỉ khi Dương Từ chùng xuống cô mới có thể lên cao.
Nếu đã từng ngồi trên cao, cô sẽ không cho phép mình ở dưới Dương Từ nữa.
"Tiện nhân Dương Từ thật đáng đời, tiếc cho tên ngốc lấy cô ta kia."
"Dương Từ đáng bị như vậy, cùng là người nước C với cô ta làm tôi tự thấy sỉ nhục."
Bình luận nhục mạ Dương Từ ùn ùn không dứt, Dương Từ mở điện thoại thấy được cũng chẳng muốn tìm hiểu xem đó là thủy quân hay dân mạng thật sự đang mắng mình.
Cô gọi cho Mễ Khả Nhi: "Mạnh phu nhân, tuần trăng mật xong chưa?"
"Cô đó giờ mới chịu gọi tôi à, biết tôi tìm cô mất bao lâu không? Đám thủy quân kia bôi nhọ kia như vậy, tính mặc kệ luôn sao?" Tính khí Mễ Khả Nhi thể hiện trước Dương Từ luôn là nóng nảy.
Dương Từ cau mày nói: "Mạnh phu nhân, đừng quên chúng ta từng có hợp đồng, cô vẫn là nghệ sĩ của tôi, tôi có một bộ phim này, cô muốn đóng không?"
"Cô lấy tiền đâu ra?" Mễ Khả Nhi hỏi, "Bây giờ trên dưới cô đều đen hết cả rồi>"
"Chuyện Diệp Thúc đăng lên mạng có lượt click cao như vậy, sao không diễn thành phim luôn chứ? Phim chiếu mạng bây giờ đều không cần nhiều vốn, cô không ngại thì có thể suy xét."
"Tôi đầu tư? Không có tiền." Mễ Khả Nhi đương nhiên là từ chối, tiền công mấy lần trước đến tận bây giờ Dương Từ vẫn chưa trả cô đâu.
"Mạnh phu nhân, cô nhìn xem bây giờ cô là vợ ông chủ lớn rồi, lại nói không có tiền thì không hay đây, bộ phim mạng này cũng là quay vì công ty, cô nỡ trơ mắt nhìn Cát Tư giải trí do Mạnh tổng khổ cực gây dựng phải nhường cho người khác sao? Nếu không sao lại không muốn giúp Cát Tư kiếm thêm tiền." Dương Từ thuyết phục.
"Bây giờ cô tiếng xấu vang xa, phim mạng do cô quay có ai xem chứ?" Mễ Khả Nhi chê bai không chút lưu tình, hiếm khi chiếm được lợi thế miệng lưỡi với Dương Từ, nên chiếm được thì cứ chiếm.
"Có phải cô mang thai rồi không? Một lần mang thai ngốc ba năm, cô ngốc có độ luôn rồi! Năng lực của mình đến đâu tôi tự biết, làm gì có cái khiếu đạo diễn ấy?" Tự nhiên Dương Từ lại nổi tính khó chiều.
Mễ Khả Nhi bực bội muốn cúp máy, thấy tin tức trên ti vi liền hỏi: "Tôi thấy tin giải trí nói cô gả cho em trai ngốc của một bà chủ quán trọ, thật thay giả vậy?"
"Thật."
"Cô điên rồi?! Mặc dù cô không xinh đẹp bằng tôi, mặc dù hoa thối hoa tàn rồi, tính khí có hơi nóng một chút, nhưng cũng chỉ mới hai sáu tuổi, nghĩ kiểu gì mà đi gả cho một tên ngốc hả?"
Dương Từ nghe Mễ Khả Nhi hình dung mình như vậy cũng muốn chảy mồ hôi lạnh, nói lại: "Lệch đề tài rồi, nói tiếp chuyện đầu tư đi."
"Cô không có đạo diễn, không có kịch bản? Tiền của tôi cũng không phải tự nhiên kiếm được, còn phải tuyên truyền trên mạng, cần có ekip làm phim, bây giờ thuê được một ekip để quay phim đều tốn giá cắt cổ đấy! Hơn nữa tiền cát xê cho diễn viên ngất ngưởng, tiền thuê trường quay, tuy chỉ là phim chiếu mạng nhưng linh tinh lặt vặt cộng lại cũng phải có tới vài chục triệu mới đủ." Mễ Khả Nhi nói.
"Chuyện này không cần tổng giám đốc phu nhân cô để ý, kịch bản tôi có thể tự lo, tôi đã để ý mấy học viên ngành biên kịch trong trường nghệ thuật Tam Tinh lâu rồi, bây giờ bọn họ cần hoàn thành một đề tài nghiên cứu sinh, bộ phim mạng này coi như tác phẩm đồ án tốt nghiệp chắc chúng cũng vui vẻ đồng ý thôi." Trên cái bàn trước khu trọn có đặt mấy cái máy tính, tài liệu của đám học viên kia đều ở đó cả.
"Cô đó, ôi sao lúc tâm tình đáng chán nản thế còn có thể nghĩ tới mấy việc này vậy?"
"Có người muốn thấy tôi rơi xuống vũng bùn không thể thoát ra, dựa vào đâu phải để chúng được như nguyện! Từ nhỏ đến lớn tôi đã là người ích kỉ lắm rồi, tôi sẽ không nhân nhượng bất cứ ai cũng không nghe lời bất cứ ai, dù ông trời có muốn tôi rơi xuống vũng bùn, tôi cũng không chấp nhận cho ông ta đạt được mục đích!" Những lời này Dương Từ nói vô cùng ngang ngược.
"Cô có biên đạo rồi, nhưng diễn viên thì sao? Cát xê của sinh viên trường nghệ thuật bây giờ đều rất khá chứ không thấp đâu, người có chút tên tuổi lại càng cao hơn, không có danh tiếng thì mấy ai nhìn đến bộ phim này." Mễ Khả Nhi vẫn chưa đồng ý.
Dương Từ mấp máy môi, nói: "Nếu Lưu Bối Mông diễn vai nữ chính Diệp Thúc thì sao?"
"Bây giờ cô không còn trong giới giải trí, nên không biết một tờ giấy trắng bị nhuộm thành đen chỉ cần thời gian ngắn thế nào..." Trong giọng nói của Mễ Khả Nhi đầy vẻ đáng tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT