Editor: Tiểu Nhã

Dung ma ma nói xong, Mặc Mai đứng phía sau thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ cảm thấy Dung ma ma hảo có ý tứ. Rõ ràng chính là vạch trần Nhị tiểu thư lấy đồ vật hối lộ nàng, cố tình nói lời lẽ chính đáng.

Con ngươi Chu Nhược Thủy cùng Dư thị xưa nay lãnh đạm cũng hiện lên một ý cười không dễ phát hiện, Chu Nhược Thủy nói:

“Ma ma chỉ lo yên tâm, chờ Nhị muội muội sau khi tỉnh lại,lời này ta nhất định nói  cho nàng.”

Một bên Chu Thái nghe được Nguyệt Quý nói còn có chút tin tưởng Chu Dung thiệt tình ăn năn, hiện giờ nghe Dung ma ma nói, không khỏi một trận buồn bực.

Mà Lý di nương, càng cáu giận không thôi, thật vất vả nữ nhi nghĩ ra đối sách, Nguyệt Quý lại đắc lực, bị Dung ma ma  dăm ba câu, đem công phu phía trước hết thảy  đều uổng phí! Lý di nương bị thương trên mặt, lộ ra một sắc mặt dữ tợn.

“Hôm nay làm phiền Dung ma ma, hiện giờ đêm đã khuya, Dung ma ma đi về trước nghỉ cho khỏe, ngày mai còn phải làm.” Dư thị nói.

Con ngươi Dung ma ma chợt lóe, hướng Dư thị chắp tay: “Ta đây liền cáo lui trước.”

Dung ma ma sau khi rời đi, Chu Nhược Thủy nhân cơ hội nói:

“Phụ thân, mẫu thân, Nhị muội muội tuổi cũng không nhỏ, vẫn làm chủ cho nàng hai nha đầu tại bên người hầu hạ đi, như vậy tương lai nàng hành sự cũng có thể cẩn trọng chút.”

Chu Thái ngẫm lại cũng nên như thế, thế nhưng hối lộ ma ma trong cung và lừa gạt đều làm được, nha đầu này lại không nhìn chằm chằm, sau này không chừng lại dưỡng ra đại họa.

Chu Thái vốn dĩ bởi vì Chu Dung nói không lựa lời bị Ngự Sử buộc tội, hoàng đế răn dạy, yêu thích từ trước tiêu tán không ít, hôm nay lại như vậy, Chu Thái đối Chu Dung còn sót lại những tình cảm cha con chỉ là đạm bạc.

“Nhược Thủy nói rất đúng, phu nhân, việc này ngươi tự an bài đi.”

Dư thị không tỏ ý kiến gật gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, nên đem người nào phái lại đây hầu hạ Chu Dung thì thỏa đáng.

Lúc này, Trần đại phu cũng khám xong mạch, nhìn chăm chú mọi người, đạm nhiên nói:

“Lão gia, phu nhân, Nhị tiểu thư cũng không lo ngại, hàn khí nhập thể, lão phu đã kê đơn thuốc, uống xong, dưỡng hai ba ngày liền không có việc gì.”

Tự lần trước Chu Dung cứu phụ thân bị thương tay phải, Trần đại phu đã được thỉnh trở về Thượng Thư phủ làm đại phu, người này cùng Chu Thái quen biết nhiều năm, Chu Thái cũng thực tín nhiệm hắn.

Hiện giờ Trần đại phu vừa nói, sắc mặt Chu Thái càng khó coi. Chu Nhược Thủy đạm đạm cười, Chu Dung đêm nay trình diễn vở tuồng này, hiệu quả chẳng ra gì…

Chu Dung lúc này chưa tỉnh, Chu Nhược Thủy hơi chút đi về phía trước hai bước, vừa lúc nhìn đến mặt Chu Dung trắng bệch, Chu Nhược Thủy nhìn chằm chằm một hồi, phát hiện lông mi Chu Dung chớp động, trước mắt không khỏi sáng ngời.

Chu Nhược Thủy làm bộ làm tịch đi lên sửa chăn cho Chu Dung, một tay giấu phía dưới, hung hăng nhéo eo Chu Dung.

Chu Dung đau đếb nước mắt đều chảy ra, trong lòng chửi rủa không ngừng. Nàng biết Chu Nhược Thủy tới gần mình, nhưng nếu mình không tỉnh lại, khó bảo toàn Chu Nhược Thủy nhân cơ hội véo nàng, bất đắc dĩ, Chu Dung chỉ có thể chậm rãi mở hai mắt “Mê man”, trên mặt Chu Nhược Thủy hiện tia trào phúng.

“Nhị muội muội tỉnh……” Chu Nhược Thủy hơi hơi mỉm cười, tránh thân mình, trở về bên cạnh Dư thị.

Chu Dung đối Chu Nhược Thủy hận không được, mới vừa rồi lúc Dung ma ma tiến vào nàng liền tỉnh, nàng biết, nàng mất cơ hội, mà Chu Thái lúc này  hoàn toàn thất vọng mình rồi.

Nhưng Chu Dung muốn đánh cuộc, đánh cuộc Chu Thái còn có một tia thương tiếc với mình. Chu Dung hướng Chu Thái vươn tay, kêu: “Cha……”

Chu Thái tuy đối Chu Dung càng ngày càng thất vọng, nhưng rốt cuộc mềm lòng, vươn tay cầm tay Chu Dung, Chu Dung vừa thấy liền biết Chu Thái hiện tại vẫn quan tâm nàng, từ trên giường đứng lên liền bổ nhào vào trong lòng ngực Chu Tháu, nàng ôm Chu Thái  khóc lóc kể lể:

“Cha, Dung nhi cho rằng ngài không bao giờ tha thứ Dung nhi, trước đây là Dung nhi sai, Dung nhi không ngoan, về sau Dung nhi sẽ ngoan ngoãn nghe ngài nói, không bao giờ chọc ngài sinh khí, cha tha thứ cho Dung nhi được không?”

Chu Thái nghe Chu Dung nói sắc mặt khẽ nhúc nhích, Chu Nhược Thủy đâu chịu để Chu Dung cùng Chu Thái trình diễn tiết mục phụ từ nữ hiếu, lạnh lùng nói:

“Hình như Nhị muội muội không thấy được ta cùng với nương? Phụ thân phạt ngươi, là bởi vì ngươi nói năng lỗ mãng, bại hoại nề nếp gia phong, khiến Ngự Sử buộc tội phụ thân sủng thiếp diệt thê. Nhị muội muội đến bây giờ còn chưa từng hướng nương nhận sai, xem ra ở trong lòng Nhị muội muội, như cũ không sai!”

“Ta, ta không có……” Chu Dung liền tính trong lòng, nhưng lúc này nàng lại trăm triệu không thể thừa nhận, chỉ có thể tiếp tục hoa lê đái vũ ngã vào trên người Chu Thái.

Chu Thái nghe Chu Nhược Thủy châm chọc nói khẽ nhíu mày, quay đầu tới, vừa lúc nhìn đến Dư thị kia cười như không cười, vẻ mặt châm chọc. Chu Thái trong lòng chột dạ, trong lòng tức giận, quát: “Đủ rồi!”

Chu Thái quát chói tai một tiếng, sợ tới mức Chu Dung đột nhiên thu tiếng khóc, Chu Thái hung hăng trừng mắt nhìn Chu Dung liếc mắt một cái, nói:

“Ngươi thật làm vi phụ thất vọng rồi, ta xem quy củ ngươi nửa điểm cũng chưa học được, chờ ngươi chừng nào thì biết đích thứ tôn ti, cắt đứt tâm tư không nên có, bằng không vứt thể diện Chu gia chúng ta!”

Chu Thái một câu, đem Lý di nương cùng Chu Dung đánh thương tích đầy mình, Chu Dung không nghĩ tới, một đời này có biến hóa lớn như vậy, dựa theo ý tứ Chu Thái, Lý di nương một đời này không có cách nào phù chính?

Tay Chu Dung trong chăn chặt chẽ nắm thành quyền, không nên, không nên! Dựa vào cái gì chính mình chỉ có thể là thứ nữ, rõ ràng dung mạo tài hoa đều không kém, dựa vào cái gì!

Dưới ánh mắt Chu Dung oán độc, Chu Thái phất tay áo rời đi. Chu Nhược Thủy nhìn Chu Dung sắc mặt trắng bệch ngã tiến đệm chăn, nhìn nàng chịu đủ đả kích, vẻ mặt oán độc, Chu Nhược Thủy nhẹ nhàng cười.

“Nhị muội muội vẫn sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai Dung ma ma còn đúng hạn tới dạy Nhị muội muội quy củ, chậm trễ thời gian liền không tốt lắm, đến lúc đó lại chọc phụ thân sinh khí, chỉ sợ Nhị muội muội ra cửa càng thêm thất vọng.”

Chu Nhược Thủy nói xong, nhẹ nhàng cười, kéo tay Dư thị đi ra ngoài. Dư thị từ ái nhìn nữ nhi càng thêm xuất chúng, vẻ mặt ôn hòa.

Trong phòng, lúc này chỉ còn Lý di nương. Chu Dung tức giận trở về, nhìn đến Lý di nương kia mặt sưng đỏ, trong lòng cả kinh, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, vội vàng hỏi:

“Di nương, di nương làm sao vậy? Ai đánh?”

Lý di nương trả lời: “Còn có thể là ai?Trong phủ trừ phu nhân, còn có ai đánh di nương.”

Vương ma ma cũng rất không vừa lòng, mới vừa rồi Chu Thái một câu đều chưa từng nói Lý di nương, Vương ma ma xem ra, Chu Thái đối Dư thị kia tâm tính hèn mọn, hắn ngồi ở vị trí Thượng thư Nhị phẩm. Chỉ cần lời nói Dư thị, Chu Thái cơ hồ trước nay đều không phản bác, một chút tôn nghiêm đều không có! Chính là hèn nhát!

“Cái gì! Nàng làm sao dám! Đại phòng hiện tại càng ngày càng kiêu ngạo, di nương, nếu chúng ta không phản kích,  trong phủ không có chúng ta dừng chân!”

Chu Dung độc miệng, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm hướng nhà ở Dư thị, Lý di nương cũng bị lệ khí trên người Chu Dung kích động, siết chặt khăn, chịu đựng đau đớn nói:

“Dung nhi nói chính là, cho các nàng một chút nhan sắc thì kiêu ngạo! Dung nhi ngươi yên tâm, ngươi an tâm nghỉ ngơi, di nương đều có biện pháp trừng trị tiện nhân cùng hai tiểu tiện loại!”

Chu Dung thấy trên mặt Lý di nương dữ tợn, biết Lý di nương hạ quyết tâm, cũng không nói nhiều:

“Nữ nhi hiện giờ không thể rời sân, Nguyệt Quý bị bán đi, còn không biết ngày mai đại phòng bên kia đưa người nào lại đây, hết thảy dựa di nương, nữ nhi chờ tin tức tốt!”

Lý di nương thấy Chu Dung vững vàng, cũng không giống như trước đại nháo rất vui mừng, an ủi Chu Dung vài câu mới mang theo Vương ma ma rời đi.

Chu Dung dù sao cũng quỳ hơn nửa đêm, thân thể lúc này thực sự không quá thoải mái, nửa nằm ở trên giường, nói hồi lâu nói khát, theo bản năng gọi một tiếng, “Nguyệt……”

Lời nói còn không có hô lên nàng đột nhiên dừng lại, nàng sao quên mới vừa rồi Nguyệt Quý đã bị Dư thị đánh và bán đi.

Chu Dung nhìn quanh trong phòng, trong phòng không một người hầu hạ. Tròng mắt Chu Dung đỏ bừng, hiện giờ  Nhị tiểu thư ở trong phủ càng thêm không đáng giá tiền, nô tài đều không có!

Chu Nhược Thủy đưa Dư thị trở về nhà ở, nha hoàn cùng đi lần tới Nhược Hoa Uyển. Chu Nhược Thủy gỡ cây trâm trên đầu búi tóc xuống mới xốc chăn lên giường, một đêm ngủ ngon.

Đương Chu Nhược Thủy lại lần nữa tỉnh lại đã là giờ Tỵ, rửa mặt chải đầu, dùng chút điểm tâm, hôm nay học đường nghỉ ngơi, liền chuẩn bị cơm trưa kêu  Chu Hàn Minh cùng đi Triều Hà Uyển bồi Dư thị dùng bữa.

Đương nhiên Chu Nhược Thủy đi vào là lúc Chu Hàn Minh ở trong viện, Chu Hàn Minh đang luyện kiếm. Chu Hàn Minh một thân áo bào trắng, cầm trong tay một thanh tiêu kiếm chuyển động, lộ ra hàn quang nhàn nhạt.

Chu Nhược Thủy nhớ rõ, đây là năm kia ông ngoại vào kinh nhìn đến ca ca luyện võ, suy tính nói ca ca cực có thiên phú. Thân là võ tướng, ông ngoại đối ca ca thập phần vừa lòng, lập tức đem tiêu kiếm tặng cho ca ca.

Chu Nhược Thủy nhìn Chu Hàn Minh luyện ra dáng ra hình, trong lòng rất vui mừng. Chu Hàn Minh luyện xong, bảo kiếm vào vỏ, lúc này mới đi đến cạnh Chu Nhược Thủy, hiện môht nụ cười nhu hòa.

“Nhược Thủy sao lại đến đây? Ta luyện kiếm cũng không nhắc nhở ta……”

Chu Hàn Minh nói liền dẫn Chu Nhược Thủy vào nhà, buông thanh kiếm, Chu Nhược Thủy mới cười mở miệng:

“Ca ca hôm nay không cần đi Quốc Tử Giám, ta tới tìm ca ca tìm nương dùng cơm trưa sao.”

Chu Hàn Minh nhưng thật ra không nghĩ tới Chu Nhược Thủy lại đây vì việc này, sửng sốt gật đầu, nói:

“Vậy ngươi từ từ, ta tắm gội sau cùng ngươi qua đi. À, trước hai ngày ta tìm đến một quyển sách hay, ngươi nếu ngồi không thú vị liền đi thư phòng đọc.”

Chu Nhược Thủy đối Chu Hàn Minh nói sách rất có hứng thú, lập tức liền đồng ý.

Chu Hàn Minh sủng nịch nhìn Chu Nhược Thủy ra cửa đến thư phòng, lập tức đi tịnh phòng tắm gội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play