Một đợt đại sóng Zombie biến dị xuất hiện ở ngay trước mắt mọi người, bọn chúng đều có cùng một đôi mắt màu đỏ như nhau, còn cơ thể của chúng, vừa nhìn liền biết chuyên về chiến đấu, một số ít còn am hiểu về phòng ngự.
Lưới điện bị phá hỏng, thế cuộc đối với phe mình rất bất lợi. Dưới tình huống này, Địch Hạo Tuấn di chuyển đến pháo đài, anh biết, hiện tại chỉ khi ở nơi này anh mới có thể phát huy hết sở trường của bản thân.
Trong đầu đã chuẩn bị xong dự tính xấu nhất, nhưng Mạc Phỉ lại không lường trước được bọn chúng còn nhiều Zombie biến dị cấp hai đến như vậy. Phải biết là một con Zombie biến dị cấp hai có thể một địch một trăm, bằng chứng là Mạc Phỉ đã từng lợi dụng một con Zombie như thế phun axit tiêu diệt gần hết binh đoàn Zombie vào đợt thi triều lần trước.
Diệp Tiểu Vân đau bụng không ngừng, Mạc Phỉ chuẩn bị kỹ càng dao con cùng trận địa sẵn sàng tiếp đón quân địch. Cậu không sắp xếp ai đến và bản thân cậu cũng chẳng có chút kinh nghiệm về đỡ đẻ. Vốn cậu định an bày Đinh Vĩ đỡ đẻ cho Diệp Tiểu Vân. Nhưng, lúc này, Địch Hạo Tuấn lại thông báo, e rằng Đinh Vĩ đã biến một thành viên trong binh đoàn Zombie mất rồi.
Chỉ là Đinh Vĩ mặc dù đứng đầu trong hàng ngũ Zombie, nhưng đến cùng có vai trò gì, điều này Địch Hạo Tuấn vẫn chưa thể nhìn ra được.
Ngay tại thời điểm Mạc Phỉ chuẩn bị giúp đỡ đẻ cho Diệp Tiểu Vân, Lăng Ba vốn đã ngất xỉu chợt tỉnh lại.
Cậu trông thấy tất cả mọi việc phát sinh trên chiến trường ở ngoài kia.
Về phần Trương Khánh, tuy đội ngũ đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại không tới hai phần ba, nhưng tất cả đều là tinh nhuệ. Hắn cảm thấy rất hài lòng đối với cục diện này.
Lúc hắn chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng còi báo động.
Trên người hắn có đặc chế một cái điện thoại dị động, đây là cách liên lạc của Lang giáo sư và hắn. Hắn không thể không nghe, ngay khi điện thoại vừa kết nối, Lang giáo sư ở bên kia đầu dây liền gầm thét lên: “Ai cho mày tự tiện tạo sóng thi triều hả? Toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị phá hủy mất rồi! Kho vật thử nghiệm của tao cũng bị hư thối tất cả! Muốn tiến thêm một bước phát triển mới còn phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa đây hả! Khi nào mày quay về đây, tao nhất định sẽ trừng trị mày!”
Nghe xong màn xả giận kia, huyệt thái dương của Trương Khánh đập thình thịch. Hắn vừa cười vừa nói với Lang giáo sư: “Trong ngoài đại viện, toàn bộ đều do tôi giúp ông quản lý. Nhưng ông có bao giờ xem tôi là con người chưa. Tôi biết trước đó ông đã từng giết chết hai người như tôi. Thế nên ông cho rằng tôi sẽ không chút phòng bị nào đối với ông hay sao?”
“Mày… Mày có ý gì?”
Trương Khánh cúp điện thoại, hắn nói với Đinh Vĩ: “Đừng kéo dài thêm nữa, lên một lượt luôn đi.”
Đinh Vĩ vẫn không chớp mắt, y nghe được Trương Khánh nói, bất quá không có chút phản ứng gì. Thế nhưng y bắt đầu sải bước, đi về hướng đại viện.
Zombie biến dị cấp hai nơi đây đều nghe theo sự điều khiển của Đinh Vĩ, dưới sự chỉ huy của y, vài con có tốc độ nhanh nhảy phốc về phía trước, xung phong dẫn đầu chạy đến đại viện.
“Nã pháo!” Địch Hạo Tuấn ra lệnh.
Hai quả đại pháo cũng đã bị điều động đến nơi cao nhất, chỉ ở vị thế trên cao mới phát huy hết uy thế của nó.
Mỗi cá thể Zombie còn sót lại đều có năng lực rất mạnh, bất quá cũng không đồng nhất. Vài con không may mắn bị đạn pháo bắn trúng nổ tung vỡ vụn.
Khắp nơi đâu đâu cũng đều là tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Có một con Zombie phóng tới gần tường cao, nó cư nhiên nhảy qua mặt tường cao đến hai mét, trực tiếp đáp vào nhóm người ở đó.
Điều này tạo thành áp lực thực sự rất lớn đối với mọi người.
Com Zombie đó đánh gục được một người, sau đó há mồm định gặm cắn cổ của người đó. Trong khi tất cả đều đang kinh ngạc đến ngây người, từ phía dưới tường cao vang lên một tiếng súng. Đầu con Zombie biến dị kia ngay tức khắc thủng một lổ.
Mọi người đồng loạt cúi đầu nhìn người đã nổ súng.
Mạc Phỉ hai tay toàn là máu, ngay cả trên người cũng bị máu dính đầy. Ánh mắt cậu có chút trống rỗng. Mới vừa rồi, cậu một thân một mình đỡ đẻ giúp Diệp Tiểu Vân ở trong một căn phòng khá kín đáo trên đài cao.
Thời khắc đứa bé đến với thế giới này cũng chính là giai đoạn toàn đại viện lâm vào nguy hiểm nhất, cũng là trận chiến ác liệt nhất. Diệp Tiểu Vân nói, cô không muốn bởi vì cá nhân cô mà ảnh hưởng đến tập thể. Cô năn nỉ Mạc Phỉ hãy bỏ mặc cô mà trở về chiến đấu cùng đồng đội.
“Không thấy Lăng Ba.” Thời điểm Mạc Phi trở lại liền mang đến một tin tức như vậy.
Cậu đi trở lại lên đài cao, phát hiện tình hình đã nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của cậu. Ở một nơi tại phía bên kia đang đối mặt với áp lực cực lớn, có một con Zombie vóc dáng cao to, ngay chỗ vách tường phóng mạnh lên, bộ dạng của nó cùng với con Zombie ở nhà giam tại thành phố C có phần rất giống.
Sau khi nhìn thấy con Zombie kia, Mạc Phỉ quyết đoán nói: “Mọi người yểm trợ tôi.”
“Anh sẽ đi.” Địch Hạo Tuấn không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Mạc Phỉ, ngay khi Mạc Phỉ nhận lấy sợi dây thừng từ tay người khác, anh đã nhanh hơn một bước nhảy xuống tường cao.
Mạc Phỉ không cách nào ngăn trở kịp, Địch Hạo Tuấn đã nhảy tới xuống dưới tường vây, anh không hề quay đầu lại mà nói với Mạc Phỉ: “Mạc Phỉ, không được xuống đây. Yểm trợ anh.”
Mạc Phỉ cắn răng, cậu nhận thấy lũ Zombie vì phát hiện hơi người sống mà trở nên hưng phấn dị thường. Dưới sự bất đắc dĩ ấy, Mạc Phỉ chỉ có thể kiên cường cầm chắc súng trong tay ngắm vào phía bầy Zombie.
Dưới sự che chở của Mạc Phỉ, Địch Hạo Tuấn nhanh chóng tiếp cận tới con Zombie biến dị cấp hai cường tráng kia, anh lớn tiếng quát: “Ngon thì nhào vô.”
Zombie nghe không hiểu người, thế nhưng khí tức người sống ở ngay bên cạnh, nó liền ngay lập tức dời đi lực chú ý. Nó gào thét về phía Mạc Phỉ, sau đó đột nhiên đấm tay xuống đất, mặt đất xung quanh toàn là đá nhỏ, tất cả đều bởi vì một quyền kia mà bay lơ lửng giữa không trung.
Địch Hạo Tuấn không nói gì, chậm rãi lùi lại. Anh nghe thấy tiếng súng ở phía sau mình, biết rõ Mạc Phỉ hiện tại vẫn đang ở bên trên tường cao. Điều này khiến trong lòng anh giảm bớt đi một phần lo lắng.
“Đến đây.” Địch Hạo Tuấn giơ tay về phía con Zombie, trong tay nắm chặt hỏa lôi, kíp nổ cũng được anh kích hoạt sẵn.
Con Zombie kia cuối cùng cũng chịu rời khỏi khu vực tường cao, nó hung bạo xông đến chỗ Địch Hạo Tuấn. Ngay lúc nó tới thật gần, Địch Hạo Tuấn nhanh nhẹn duỗi tay nhét hỏa lôi vào trong ngực nó. Sau đó, một tiếng nổ kịch liệt lập tức vang lên, cánh tay cùng trước ngực con Zombie đều bị nổ tan tành.
Xung quanh tường cao, ngoại trừ Địch Hạo Tuấn, khắp nơi đều in dấu tàn khốc của trận nổ.
Tại mặt tường có một nơi từng bị sụp xuống, mặc dù đã được tu sửa nhưng vẫn không thể vững chắc như trước. Dưới lực càn quét của mấy chục con Zombie, rốt cuộc mặt tường cũng bị đổ sụp.
Nghe được âm thanh sụp đổ của bức tường, Mạc Phỉ lập tức hô lên với Địch Hạo Tuấn lúc này đang ở gần chân tường: “Mau lên đây! Tường sụp rồi!”
Nghe thấy lời Mạc Phỉ, Địch Hạo Tuấn nhanh chóng lộn nhào một cái, xuyên qua đám Zombie chạy thoắt ra ngoài. Anh nhìn thấy có một đoạn dây thừng được buông xuống trên tường, vài người ở trên tường cao đang thủ sẵn thế.
“Nhanh lên Địch Hạo Tuấn!” Người trên tường cao cùng Mạc Phỉ đều vô cùng căng thẳng.
Xung quanh còn lác đác vài con Zombie, bất quá Địch Hạo Tuấn đã không còn thời gian để “chăm sóc” chúng. Thi triều càng lúc càng gay go.
Địch Hạo Tuấn duỗi tay nắm lấy dây thừng, đạp một cước lên mặt tường, thời điểm anh chuẩn bị bám vào dây thừng để leo lên chợt nghe thấy Mạc Phỉ hét lên một tiếng. Sau đó thân thể anh bị một thứ gì đó nặng nề đụng vào, tiếp đến, anh cùng cái thứ đó lăn lộn trên mặt đất.
Mạc Phỉ lập tức cầm chắc khẩu súng trong tay nhắm thẳng vào con Zombie đang nằm ở trên người Địch Hạo Tuấn, chuẩn bị bóp cò vào nó.
Mấy người chung quanh cũng đang nhắm vào vài con Zombie gần đó. Chỗ tường bị sụp, có chừng mười mấy con đang chậm rãi tràn vào bên trong. Mọi người đang tập trung tiêu diệt chúng.
Địch Hạo Tuấn té lăn trên đất, nằm úp sấp ở trên người anh là một con Zombie, miệng của nó tản ra mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn. Dao găm của anh đã bị rớt mất, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể dùng hai tay đẩy vai con Zombie đó ra xa. Tay xuyên qua bả vai mục nát, liền sau đó có một khối thịt rơi xuống trên người anh.
Chung quanh chìm trong căng thẳng nguy hiểm đến cực điểm.
Lăng Ba đứng ở một chỗ ngoài mặt tường vừa đổ sụp, kinh ngạc mà nhìn lũ Zombie từ bên ngoài tràn vào trong.
Đinh Vĩ mất tích đã lâu, Mạc Phỉ vẫn luôn phái người tìm kiếm tung tích của y trong thành phố B, thế nhưng một chút tin tức cũng không có. Trong khoảng thời gian này, Lăng Ba đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Bọn họ bên nhau được mấy năm, trước đó bởi vì chuyện phòng ốc mà dẫn đến mâu thuẫn, mỗi người một chỗ, sau đó, Zombie bạo phát, hai người bọn họ cuối cùng cũng có một đoạn thời gian an ổn bên nhau. Đoạn thời gian đó rất bình thản, nhưng lại là ký ức vui vẻ nhất của hai người.
Lăng Ba bỏ cây gậy trên tay xuống, cậu hô lớn tới bầy Zombie ở cách đó không xa: “Đinh Vĩ, em biết anh có thể nhận ra em. Em biết anh vẫn còn ở đó.”
“Đó là Lăng Ba? Cậu ta điên rồi? Mau phái người ngăn cậu ta lại!” Mấy người ở gần tường hô lên.
Một vài con Zombie gần đó rất nhanh liền chú ý tới Lăng Ba, chúng nghẹo cổ, nhìn chằm chằm Lăng Ba, nhưng lạ thay, chúng chỉ đơn giản là nhìn cậu, không hề có biểu hiện muốn xông về cậu.
Người chung quanh nhanh chóng nổ súng, ở phía tường bị sụp, càng có nhiều Zombie từ bên ngoài tràn vào.
Mọi người nói với Lăng Ba: “Chúng ta lên trên nóc đi.”
Lăng Ba không để ý đến, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt của mấy con Zombie ở gần đấy, không hiểu sao cậu có cảm giác rất kỳ quái. Đinh Vĩ có lẽ vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí chăng.
Sau khi nhìn được một lúc, đám Zombie ấy có vẻ chần chờ, ánh mắt chúng nó cũng dần biến đổi. Bên trong đôi mắt đỏ ngầu của đám Zombie biến dị cấp hai, đột nhiên chảy ra dòng nước mắt.
Người ở xung quanh hiển nhiên cũng nhìn thấy tất cả, chỉ là bọn họ không hề có hứng thú để nghĩ đến tình cảm của Zombie là cái quỷ gì.
Một phát bể đầu, một con Zombie biến dị bị một phát súng bắn cho bay óc tứ tung.
“Anh ấy vẫn còn ở đó.” Lăng Ba khẳng định. Cậu cầm lấy một khẩu súng lục, nói với người kế bên, “Mọi người cố gắng tự bảo vệ chính mình, bảo vệ tốt cho đại viện. Tôi phải đi tìm Đinh Vĩ. Tôi và anh ấy sẽ tiếp tục được ở bên cạnh nhau.”
Người gần Lăng Ba nhất vẫn muốn kéo cậu đi theo về, nhưng Kim Thuần lại bước tới ấn tay người kia xuống, hắn nói: “Để cậu ấy đi đi.”
“Cảm ơn.” Lăng Ba gật đầu.
“Bảo trọng.” Kim Thuần thủ tay chào đối với chiến hữu cùng vào sinh ra tử với mình suốt thời gian qua.*******
Vài dòng lảm nhảm của Min:
Cuối cùng tui cũng lết được tới đây, chỉ còn 1 chương nữa thôi. Thật xúc động quá đi!
Bộ này để lại nhiều dấu ấn với tui lắm, tui thích Mạt thế nhưng Mạt thế thường rất thương tâm, kiểu như chết chóc chia ly là chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra. Dù kết thúc có ra sau thì vẫn có gì đó buồn buồn man mác đọng lại trong lòng.
Bộ này cũng đã ngưng 1 thời gian khá lâu, tui cứ nghĩ bộ này sẽ đi vào dĩ vãng, nhưng cuối cùng vẫn có thể hoàn được. Thật sự rất mừng đó cả nhà a ~~~
Chủ nhật tuần sau chúng ta sẽ đi đến hồi kết của câu chuyện này. Cùng đoán xem vận mệnh của Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn cũng như nhóm người của họ sẽ ra sao? Liệu họ có thể sống sót vượt qua tất cả hay không? Hay là……..
Hẹn gặp lại nhé!
●MIN●
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT