Lái xe chạy trên con đường trống trải, bốn phía giăng đầy sương sớm, bốn phía cũng không có ai. Mạc Phỉ cảm thấy rất may mắn khi ở Nguyệt Cung sơn chỉ gặp được một tên địch, nếu không bằng trình độ giảo hoạt của bọn chúng, bọn họ khó có thể trốn thoát.

Bôn ba suốt đêm khiến Mạc Phỉ cùng Cận Phi Ngữ đều cảm thấy mệt, hai người bọn họ thay phiên nhau lái xe, như vậy mới có thể đảm bảo tinh thần và duy trì trạng thái bình thường.

Dọc theo đường đi có rất nhiều xe đậu bên đường, mấy xe cộ bị tai nạn cũng nằm la liệt trên đường, Mạc Phỉ còn thấy chiếc xe ấy vẫn đang bốc khói, chắc hẳn chuyện này mới xảy ra.

Mạc Phỉ không dám bước xuống xe, cậu giữ tốc độ xe, đồng thời còn phải né những mảnh vỡ trên đường…Nhưng trong tâm trí cậu lại đang nghĩ về một hình bóng khác.

Địch Hạo Tuấn, đúng là một nhân vật kỳ diệu nha. Mỗi lần tách ra một thời gian dài sẽ nhớ đến anh ta. Ở trong thế giới như thế này, bởi vì một bình huyết thanh mà hai người họ mới gặp gỡ, vận mệnh của bọn họ không ngừng xảy ra những gút mắc. Đó là một người cực kỳ tiêu sái. Mạc Phỉ có lúc cũng sẽ nghĩ, một người như vậy, vậy mà bên người không có ai bầu bạn, đúng thật là chuyện khó mà có thể tin nổi.

Xe dừng lại ở một cửa hàng nhỏ, xung quanh đầy xe cộ, không ít người đang đi đi lại lại, có người đang làm nhiệm vụ trực ban của mình, lại có người đang nhóm lửa…..

Kim Thuần đang cùng mọi người bàn luận việc nước sạch, thấy có người đến báo, hắn lập tức vứt việc đang nghĩ, dẫn người mau chóng đến đón Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ và Cận Phi Ngữ đã rời đội rất lâu, khi nhìn thấy bóng người của mọi người, mấy người đồng bọn bên trong sân thể dục nhanh chóng vứt bỏ đồ trên tay, chạy như bay đến gần Mạc Phỉ, nắm tay của Cận Phi Ngữ.

“Địch Hạo Tuấn đâu? Sao không thấy anh ấy?”- Khi Kim Thuần nhìn thấy hai người, sắc mặt đột nhiên khó coi.

Mạc Phỉ dùng tay nắm chặt bàn tay của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói rằng: “Yên tâm, tên đấy không chết được đâu, anh ta ở lại đại viện không quân, Đường Sĩ Miễn cũng ở chung với anh ấy, hai người chúng tôi cùng nhau đi tìm mấy anh, may mắn thật…”

Mạc Phỉ báo cáo tình huống mà dọc theo đường bọn họ nhìn thấy được, nhưng khi Kim Thuần nghe đến việc ở Đông Sơn thôn, liền nhíu mày. Bọn họ chỉ đi bằng con đường dưới núi, cũng không vào thôn, vì vậy không biết trong thôn đó xảy ra việc gì.

Nghe Mạc Phỉ nói xong, Kim Thuần lắc đầu nói: “Không ngờ Lưu Tông Minh kia khí thế hùng hổ như thế lại bị Đường Sĩ Miễn dùng phương thức như vậy mà phá hủy. Đường Sĩ Miễn, người này thật đúng là không đông nhất, tôi cũng không ngờ hắn ta có thể làm đến mức độ như thế.”

Mạc Phỉ hiểu ý bên trong câu nói của Kim Thuần, cậu cũng hiểu được nhưng cũng rất may rằng hiện tại Đường Sĩ Miễn đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ. Giả như lợi ích của bọn họ có xung đột, có một kẻ địch như Đường Sĩ Miễn cũng sẽ rất khó chơi. Mạc Phỉ chuyển đề tài, nói: “Người ở Đông Sơn thôn kia còn nói hắn có một đồng bọn khác, hẳn là theo các anh!”

Kim Thuần nói: “Dọc theo đường đi mấy người chúng tôi luôn canh giữ, cũng chưa thấy ai đến gần khu vực cắm trại của chúng ta. À, Mạc Phỉ, trên đường cậu có gặp xe của Đinh Vĩ và Hồng Tỷ không? Hai người họ đi tìm các cậu đó.”

“Trên đường không gặp người còn sống.”- Mạc Phỉ nói.

Trong đội Mạc Phỉ đi gặp Lăng Ba, cũng đã biết được chuyện đã xảy ra vào hôm ấy. Đối với Lăng Ba, cậu có một tình cảm đặc thù, dù sao thì lúc đó ở thành phố C, người đầu tiên chịu thu lưu cậu chính là Lăng Ba.

“Khứu Khứu, đừng đi tiểu trong phòng.”- Lăng Ba ngồi trên giường, không để ý đến ai, chỉ một mình nói chuyện với con chó của mình.

Thấy tình huống như vậy, Mạc Phỉ thở dài một hơi, an ủi Lăng Ba; “Cậu yên tâm đi, Đinh Vĩ là một người thông minh, hơn nữa còn có Hồng Tỷ, không có việc gì đâu. Một lát nữa đội chúng ta sẽ rời đi, đồng thời sẽ để lại mấy người ở đây phụ trách liên lạc với Đinh Vĩ. Giả như không thấy chúng ta thì còn có thể cùng chúng ta liên lạc. Cậu nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

Mạc Phỉ đi ra ngoài, gặp được Diệp Tiểu Vân. Bụng của chị ấy lớn lắm rồi, e rằng cách ngày sinh còn không xa. Hy vọng rằng có thể gặp được bác sĩ khoa sản bên trong thành phố B, nếu như không thì chỉ có thể để bác sĩ thú y là Đinh Vĩ miễn cưỡng thử một lần.

Men theo đường núi, Phùng Thiệu Huy quen cửa quen nẻo đậu xe trong Đông Sơn thôn. Nơi này là nơi mà hắn ta cùng Lữ Bằng Cao canh gác, cũng là phạm vi thế lực của đại viện lục quân bọn họ.

Nghênh ngang đá cửa tiến vào cửa lớn, Phong Thiệu Huy cười toe toét ngồi xuống ngay chỗ ngồi chính, gỡ súng xuống, nói với thôn trưởng Đông Sơn thôn: “Ông lão, gọi tiểu tử Lữ Bằng Cao kia đến.”

Mấy người xung quanh khi nhìn đến Phùng Thiệu Huy, một mặt đều mang sắc thái chột dạ.

Diệp lão đầu, chính là thôn trưởng của Đông Sơn thôn, người cảnh báo cho Mạc Phỉ, cũng chính là người giết Lữ Bằng Cao. Ông liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó đi đến bên người Phong Thiệu Huy rót nước trà cho hắn ta, nói với hắn: “Sau khi cậu đi không lâu, vị đại ca kia cũng đã trở lại thành phố B.”

“Tiên sư nó, tiểu tử kia làm gì có xe, chả lẽ dựa vào hai chân để đi sao?”- Phùng Thiệu Huy tức giận đặt chén trà lên bàn, hắn quay lại nói với Diệp trưởng thôn rằng: “Mang rượu đến!”

Đinh Vĩ bên cạnh bị bó như một cái bánh chưng, toàn thân đều là máu, ngay cả mí mắt vì bị tai nạn xe mà cũng không thể nâng lên nổi.

Diệp lão đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đinh Vĩ, sau đó nói với Thiệu Huy: “Vâng, vâng, tôi sẽ đi đổi rượu ngon nhất. Đêm nay ngài sẽ vẫn ở lại phòng kia sao?”

Phong Thiệu Huy nghe xong lời của ông lão đột nhiên phiền muộn xua tay nói: “Quên đi, một hồi còn phải lái xe, không thể uống rượu. Tiểu tử Lữ Bằng Cao kia, sợ là biết được tin tức có người mới này, muốn trở lại báo cáo giành công trước tao, tao càng không thể để hắn ta đi đầu. Ông lão à, đêm nay không được, phải đi rồi.”

Phong Thiệu Huy lái xe rời khỏi Đông Sơn thôn, mấy người trong thôn thở phào nhẹ nhỏm, thậm chí còn có mấy lão nhân ngã quỵ trên đất.

Những người trong thôn vây quanh thôn trưởng: “Thôn trưởng, hiện giờ phải làm sao đây? Chúng ta có thể đem việc này giấu được bao lâu?”

Diệp thôn trưởng đổ nước bên trong cái chén Phong Thiệu Huy chưa uống xuống đất, mấy giọt nước khi chạm vào đất liền bay lên khói trắng nhàn nhạt. Thôn trưởng quét mắt nhìn những người trong thôn, âm thanh tràn ngập lực: “Không cần sợ, bọn họ đến một người chúng ta giết một người, đến hai người liền giết một đôi.”

Đinh Vĩ bị Phong Thiệu Huy kéo như kéo gà con, bởi vì bị thương nên chảy máu nhiều, dọc theo đường này, Đinh Vĩ bị chấn động đến mức hỗn loạn, mấy lần hôn mê thiếp đi.

Chờ khi đến chỗ cần đến, sắc trời đã sáng trưng. Y uể oải mở mắt ra, nhìn phong cảnh xa lạ trước mắt.

Bị Phong Thiệu Huy đẩy, Đinh Vĩ xuống xe, trước mặt y chính là một khu dân cư phổ thông.

Ở đây, mặt trời có vẻ chói, ở đầu của tiểu khu cũng không thấy mùi tử thi bay đầy trời như bên ngoài, ngược lại còn có một gốc cây đại thụ xanh um.

Bên cạnh cây đại thụ, có một rạp hát thông thường, nhưng bảng hiệu bên trên không còn là tên của rạp hát nữa mà đã được thay thế bằng một chữ cái màu xanh – Z.

Phong Thiệu Huy người này, cũng không còn cái điệu cường phách lúc trước, hắn ta quay lại với mấy người thủ vệ, ăn nói khép nép đưa cho họ một bao thuốc lá: “Hai vị đại ca, phiền giúp tôi thông báo một tiếng, khu Đông Sơn thôn ở Nam bộ Phong Thiệu Huy mang đến một tin tức trọng yếu.”

“Phong Thiệu Huy?”- Thủ vệ to con liếc mắt nhìn, không chút biến sắc nhận thuốc lá: “Tiểu tử cậu không ở Đông Sơn thôn, chạy về đây làm gì? Coi chừng chọc lão đại phát hỏa.”

Phong Thiệu Huy nhìn gói thuốc mình có thể dùng trong một tháng, hắn ta nuốt từng ngụm nước bọt, cười nói theo: “Thật là có tin tức trọng yếu muốn báo cáo, bằng không tôi cũng không dám tự ý trở về. Đại ca, cảm phiền hỏi thăm một chút, gần nhất có người nào ở khu phía nam như tôi trở về không?”

“Không có.”- Người thủ vệ kia quay quay điếu thuốc trong tay, sau đó nói với Phong Thiệu Huy: “Cậu đứng ở đây.”

Đinh Vĩ nhìn xung quanh, bố trí trang nghiêm như vậy chắc hẳn là do quân đội để lại. Nhưng hiện tại quân đội không ở đây, lại bị những người khác chiếm dụng. Nơi này gác cổng nghiêm ngặt, ba bước lại có một cái trạm gác, đại viện không quân trong miệng Đông Phương Độ cũng không thể so sánh.

Thủ vệ rất nhanh đi ra, Đinh Vĩ bị phong Thiệu Huy áp giải đi.

Kiến trúc trong đại viện cũng không khác mấy với mấy khu dân cư thông thường. Ngoại trừ bên ngoài có một rạp hát, bên trong kiến trúc đặc sắc nhất chính là một vườn hoa nhỏ ngay giữa đại sảnh.

Có ba người đang ngồi trên ghế salon, nếu như giờ khắc này có Mạc Phỉ ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc vì khuôn mặt trước mắt này.

Người này không phải ai khác, chính là ngày đó khi Mạc Phỉ trốn ra khỏi thành phố S, trên đường ngẫu nhiên gặp một lão đại của một hắc xưởng, tên của hắn không hề xa lạ – Trương Khánh.

Còn có một người đang ở cửa lớn, sau khi lấy được điện báo, nhanh chóng nhìn lướt qua.

Nghe thấy thủ hạ báo cáo, Trương Khánh để Phong Thiệu Huy đi vào. Sau khi thấy Trương Khánh, Phong Thiệu Huy càng thu liễm khí thế lại hơn trước, hắn ta khom lưng cúi đầu nói với Trương Khánh: “Tiểu tử Phong Thiệu Huy gặp lão đại. Lão đại, hôm qua em ở Đông Sơn thôn đã gặp phải một đội, có khoảng 30 đến 40 người mới, mang theo rất nhiều trang bị cùng xe. Em thấy tình huống đặc thù nên suốt đêm đi về đây để báo cáo cho anh biết.”

Trương Khánh ngồi trên ghế salon, người đang ngồi đối diện với hắn ta mới thật sự là đại ca. Bởi vì thân phận người đại ca này đặc thù, không tiện ra ngoài giao lưu, vì vậy, ở ngoài mặt, Trương Khánh vẫn là một người thống lĩnh đại viện này.

Năm đó mạt thế chưa bạo phát, mấy hắc xưởng cũng có gặp mặt đôi lần, Trương Khánh đã bắt đầu cùng hợp tác với vị đại ca này. Nếu như giữa đường không bị Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn cướp mất, Trương Khánh nhất định sẽ lợi dụng đám hàng hóa đó phát triển thế lực của mình trong tình hình hiện giờ.

Nhưng khi Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn phá hủy đi nhà xưởng của hắn, đồng thời còn lấy vũ khí đi mất, giấc mộng của hắn cũng hoàn toàn bị giẫm nát. Bây giờ Trương Khánh đến thành phố B này để dựa hơi đại ca. Tuy rằng đại ca vẫn như trước cho hắn nắm giữ một phần sức mạnh, nhưng nơi đây không phải là địa bàn của mình, ở thành phố B không quen biết ai như thế này, Trương Khánh đôi lúc cũng sẽ nhớ nhà.

Sau khi rời khỏi địa bàn trước kia của mình, Trương Khánh vẫn không ngừng tìm hiểu tin tức của hai người Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn, cuối cùng một nhánh nhỏ của hắn cũng tìm ra được một ít tin tức ở thành phố C. Chữ Z tức là họ của hắn “Trương”, đây cũng là tên hiện nay của đội ngũ trong tay hắn. Thi triều khi đó cũng chính là Trương Khánh cho người dẫn dụ vào thành phố C, mục đích chính là trả thù Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play