Ánh mắt của Đường Sĩ Miễn tràn ngập tự tin, hắn vung tay lên, nói: “Tất cả mọi người, dựa theo bố trí của tôi mà hành động.”
Lưu Tông Minh ở hoàng cung không tìm thấy tung tích của đám người trong đội Đường Sĩ Miễn, hắn ta mang người sốt ruột chạy về đại viện không quân, một đường bôn ba cũng không ngừng lại lấy hơi.
Sau một giờ bôn ba, vốn đã mệt mỏi giờ càng mệt hơn, nhưng bọn họ phải lên dây cót tinh thần.
Lưu Tông Minh dẫn đầu đội ngũ: “Tôi đã đồng ý sẽ nhận đám người của Đông Phương Độ, nhưng hắn lại cùi chỏ đưa ra ngoài, lừa căn cứ của chúng ta! Không thể nhẫn nhục được! Tôi phải diệt hết đám người kia. Đoạt lại căn cứ!
“Đoạt lại căn cứ! Đoạt lại căn cứ!”- Đám người phía sau hô lớn.
Ở đây, Lưu Tông Minh là người quen thuộc không thể quen thuộc hơn, hắn từ nhỏ đã sống ở đây. Sau khi thi triều bạo phát, hắn ngoài ý muốn trở thành thủ lĩnh của nơi này, hắn không muốn làm văn chức nữa, nên mới rời khỏi quân đội, rời khỏi người nhà, ở lại nơi này.
“Trình Thành, cậu dẫn người đi lên bốn tháp cao kia, nhớ, chú ý bí mật.”- Lưu Tông Minh quen cửa quen nẻo nói: “Mấy người các cậu, chú ý thủ vệ ở cửa lớn, một khi nhìn thấy bóng người, lập tức giết. Mấy người khác đi theo tôi…”
Ngay khi Lưu Tông Minh vừa dứt lời, đột nhiên, trong rừng cây nhào ra vài con Zombie, bốn người chung quanh sợ đến vội vã nổ súng.
Zombie đi theo kiểu quần cư, khi bị âm thanh hoặc ánh sáng hấp dẫn, chúng nó sẽ tụ tập lại một chỗ với nhau. Vì vậy, Lưu Tông Minh mới vội vàng ngăn những người nổ súng lại.
Tiếng súng vang dội, cứ tưởng mấy người kia sẽ chống lại kịch liệt, nhưng tình hình hiện tại rất ngoài ý muốn.
“Lão đại, nơi đó giống như có mấy bóng người.”
“Nổ súng, mấy người khác cùng nhau yểm hộ để tiếp cận cửa lớn.”- Lưu Tông Minh chỉ huy nói.
Đại viện không quân sau khi trải qua thi triều lần trước, người bên trong còn lại không nhiều. Cố tồn tại ở đây, Lưu Tông Minh cũng đã dốc hết sức, liều mạng dùng mấy người này chống đỡ. Nhưng chính hắn cũng hiểu được, những người mà hắn mang đi đều là những người tốt nhất hiện giờ. Vì muốn ăn hết đám người của Đường Sĩ Miễn, hắn không thể không phái ra chủ lực.
Điều này khiến những người còn lại thủ ở bên trong rất ít người. Đám người Đường Sĩ Miễn kia, hắn vốn không để ý nhiều lắm. Nhưng hiện giờ hắn lo bọn họ đã chiếm được một, hai tòa tháp cao rồi, nên hắn mới muốn tốc chiến tốc thắng.
Đông Phương Độ nếu thật sự muốn phản, bọn họ cũng rất quen thuộc với căn cứ này, cử vài người làm tình báo cũng có thể có khả năng. Lưu Tông Minh không dám xem thường. Phái người đầu tiên phải đoạt được tháp cao, đứng ở tháp cao, mới có thể nắm rõ tình huống nhanh nhất trong đại viện.
Lưu Tông Minh nhanh chóng phá cửa, đội đầu tiên xâm nhập vào trong.
Lưu Tông Minh dẫn theo người cẩn thận đi trong nơi quen thuộc với mình, trong không khí tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Bốn người kia, trên người là đồng phục thống nhất trong đại viện không quân này. Vai áo màu trắng nhưng giờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Ọe..”- Mùi hôi thối khiến người bên cạnh Lưu Tông Minh nôn mữa.
Mấy “người” kia bị treo trên cây, trong miệng gầm gừ.
“Là lão Lý…”- Người bên cạnh lên tiếng.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ trong đại viện phát ra, Lưu Tông Minh cúi đầu nhìn vết máu trên đất. Hắn lùi vài bước, nhìn rõ vết máu dưới ánh đèn. Chất lỏng màu đỏ, hình thành một chữ trên mặt đất…
“Chết.”
Lưu Tông Minh run lên.
“Lão đại…Ở tiền viện phát hiện Đặng Duẫn, hắn còn sống sót.”
Lưu Tông Minh nhìn bọn họ mang thân thể của Đặng Duẫn đến, một người một mét tám, nằm trên đất, thoi thóp. Tay và chân của hắn bị cắt thành hai đoạn, bị người khác dùng vũ khi miễn cưỡng cưa đứt.
Xương lộ ra ngoài, máu ngoài miệng vết thương đều đã khô lại.
Đặng Duẫn nhìn Lưu Tông Minh, muốn mở miệng nói chuyện. Cuối cùng đầu của hắn lệch đi, gục đầu xuống.
Ba mươi, bốn mươi người từ hoàng cung chạy về, lúc này trên mặt ai cũng không còn ý chí chiến đấu. Bọn họ ngốc lăng nhìn đồng bạn mình chết đi, còn có mấy cỗ thi thể treo trên cây, đang gầm gừ với bọn họ.
“Đi…Đến phòng điều khiển…”- Lưu Tông Minh liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Đoành đoành đoành.”- Tiếng súng xuất hiện bốn phía, Lưu Tông Minh không biết chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi cầm lấy kính viễn vọng, tỉ mỉ nhìn phía trên, lúc này hắn mới phát hiện còn một người khác trên tháp cao kia.
“Nổ súng!”- Nếu như có thể giết người kia, vậy có thể khiến nhuệ khí của đối phương giảm bớt.
Ngay khi Lưu Tông Mình đang chìm đắm vào suy nghĩ, đột nhiên có thứ gì đó hình bầu dục đang phóng tới.
Thứ đó đen xì xì, bốc khói lên.
Qua một lúc người trong đội của Lưu Tông Minh mới phản ứng lại, xô Lưu Tông Minh, hô lớn: “Lão đại cẩn thận.”
ẦM!
Trong đại viện không quân như phát sáng. Cửa phía bắc bị nổ tung, mặt tường chịu áp lực nứt ra, Zombie bên ngoài gào thét, cố va vào vết nứt, trong lúc nhất thời, tình cảnh hỗn loạn cực kỳ.
“Lão đại, anh không sao chứ?”- Mấy người chạy đến bên cạnh Lưu Tông Minh.
Người nằm trên Lưu Tông Minh cũng không nhúc nhích, một mảnh vỡ đâm vào đầu người kia, máu me đầm đìa.
Lưu Tông Minh theo những người khác tiến vào trong, trên người hắn đều là máu, cũng không biết là máu của người nào.
Địch Hạo Tuấn ở trên cao nhìn thấy rất rõ, anh nói vào ống điện thoại: Bọn chúng đang đi đến phòng điều khiển.
Đường Sĩ Miễn từ lâu đã ngờ đến kết quả này, hắn quay đầu lại nói với Đông Phương Độ: “Giờ đến phiên anh, anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Đông Phương Độ sốt sắng nuốt từng ngụm nước bọt, hắn có cảm giác như mình lần đầu tiên làm tiểu tặc, lấy cắp ví của người khác nhưng cũng sẽ không có cảm giắc sốt sắng bằng giờ.
Đường Sĩ Miễn nhìn quanh phòng điều khiển, hắn nhìn điểm đỏ trong phòng, cảnh báo không ngừng phát ra.
Mạc Phỉ đứng một bên, từ đầu đến cuối, Đường Sĩ Miễn không an bài cho cậu bất kỳ nhiệm vụ gì. Cậu cũng không muốn tham dự.
Lưu Tông Minh cắm đầu đi đến, hắn phát hiện người xung quanh mình chỉ luôn lo cản những con Zombie kia.
“Những người chiếm lĩnh trên tháp cao đâu?”- Lưu Tông Minh hỏi.
“Khắp nơi đều là những thứ không sạch sẽ, mọi người đừng nổ súng, không chừng Zombie kéo đến nhiều. Lão đại… Hình như người nơi này đều đã đi hết rồi? Anh nhìn đi, pháo đài cũng không có người canh giữ.”
“Không thể…”- Lưu Tông Minh lắc đầu, hắn biết nhất định có quỷ kế, nhưng không thể biết đến cùng sẽ xảy ra việc gì. Hắn quét nhìn bốn phía, nói: “Mọi người tản ra hết, không được dùng súng, chỉ được dùng dao.”
Khi đến trước phòng điều khiển, đột nhiên ‘đùng’ một tiếng, bốn phía tỏa ra ánh sáng.
Lưu Tông Minh dùng tay che mắt, ánh sáng chói đến nỗi hắn không thể nào mở mắt ra được.
Lưu Tông Minh mở mắt ra, bốn phía đều là súng chỉ vào đầu hắn.
Hắn cùng đại đa số người khác, phát hiện mình đã bị những lồng sắt chứa Zombie vây quanh nhau.
Loa được bật lên, giọng nói biếng nhác vang lên: “Khả khả, không ngờ Lưu Tông Minh lại hội ngộ với những Zombie mà mình thu thập được. Lần này đến lượt tao dùng thứ này chơi một trò chơi nhỏ với mày. Tao đếm đến ba, nếu còn có người không để súng xuống, tao sẽ mở lồng sắt thả Zombie ra. Nơi này có ba lồng sắt chứa Zombie, để coi mày có thể kiên trì đến đâu.”
Năm mươi, sáu mươi người bị Địch Hạo Tuấn phục kích giữa đường, những người tách nhóm cũng bị tóm, chỉ còn lại hai mươi, ba mươi người đi đến phòng điều khiển.
Hai mươi, ba mươi người này bị lồng sắt vây quanh. Bốn phía đều có họng súng đen ngòm ‘nhìn’ chằm chằm bọn họ.
“Tao thấy chính giữa của mấy người có một người mang mũ đỏ. Vừa vặn là màu may mắn của tao vào năm nay, vậy từ người đó bắt đầu đi.”- Đường Sĩ Miễn nói qua loa.
“Mày muốn làm gì!?”- Lưu Tông Minh quát lên, không mục đích xoay người, nhưng cũng chỉ thấy nòng súng, không thấy người đâu.
Đám người của Lưu Tông Minh cầm súng xoay về phía Zombie, bọn họ có hai mươi, ba mươi người, nếu như mỗi người nhanh chóng diệt được hai đến ba con, như vậy, sẽ có cơ hội chạy trốn. Nhưng bọn họ lại không có ưu thế như vậy. Hơn nữa phía trên tháp cao có khả năng sẽ có người, nếu như bọn họ manh động vội vàng, nhất định sẽ thua triệt để.
Chuyện đến nước này, Lưu Tông Minh như cá chết nằm trên thớt, mặc người hiếp đáp.
“Ba.”- Đường Sĩ Miễn bắt đầu đếm, bên trong đám người loạn thành đoàn.
“Lão đại, động thủ đi!”- Có người đứng phía sau hô lớn.
Lưu Tông Minh biết rõ tình hình này không thể cứu vãn, nhưng hắn không thể nào tin được Đường Sĩ Miễn có thể giết nhiều người như vậy. Hắn biết người bên phe hắn ta chỉ có mấy người, phe mình còn nhiều người hơn gấp đôi, hắn không tin Đường Sĩ Miễn có thể bỏ qua nhiều người như vậy.
“Hai.”- Khóe miệng Đường Sĩ Miễn lộ ra nụ cười, hắn thấy Mạc Phỉ đang dùng ánh mắt khẩn cấp nhìn chằm chằm hắn. Đó cũng là mục tiêu kế tiếp của hắn.
Thấy Lưu Minh Tông chần chờ, những người còn lại cũng không còn hy vọng gì với người lãnh đạo này. Rất nhanh, một người trong đám đó không thể chịu nổi tình cảnh xung quanh nữa, liền nâng vũ khí lên đỉnh đầu, “Tôi đầu hàng!”
Đường Sĩ Miễn lắc đầu một cái, những người này vẫn chưa hiểu ý của hắn. Hắn thở dài nói: “Nghe rõ đi, tao nói là tất cả mọi người. Các người thật không hiểu quy tắc của trò chơi này mà.”
Đông Phương Độ nắm chặt xích sắt trong tay, Zombie trong lồng không ngừng giãy giụa, ánh mắt trừng trừng nhìn con mồi.
“Một.”
Cùng lúc đó, Đông Phương Độ cắn răng thả dây thừng, Zombie ào ra, người chịu mũi sào đầu tiên chính là người mũ đỏ kia.
Người kia hô lớn, không cam lòng nhìn chằm chằm Lưu Tông Minh, đưa tay như cầu viện hướng về đám người.
Zombie trong lồng thứ nhất ăn sạch những người sống xung quanh nó, Lưu Tông Minh phát hiện lồng khác cũng lục tục mở ra.
Những người kia cũng không dùng súng xạ kích, cũng không chạy trốn hay đầu hàng. Không tới vài giây, những người khác đều bị Zombie bắt được.
Nhìn thấy người mình lần lượt ngã xuống. Bọn họ sợ Zombie, cũng rất sợ người của mình sẽ biến thành Zombie lúc nào không hay.
Nhân số trong nháy mắt vơi đi một nửa, những người mới bị cắn chẳng mấy chốc biến thành uy hiếp mới, trong sợ hãi kéo dài như vậy, rốt cuộc cũng có người chịu không nổi, ném súng trên người mình đi.
Vài người cũng bắt chước theo.
Đông Phương Độ thở hồng hộc báo cáo: “Báo cáo lão đại, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi. Không lưu lại những người không đầu hàng, chúng ta tổn thất vài căn phòng cùng một đoạn tường vây, Zombie đã tràn vào…”
Cửa sau phòng điều khiển mở ra, Lưu Tông Minh xông vào phòng. Hắn ta liếc nhìn Mạc Phỉ, sau đó cừu hận mà Đường Sĩ Miễn.
“Đã lâu không gặp.”- Đường Sĩ Miễn cho tay vài túi quần, hắn nghiêng đầu nói: “Phong thủy đúng là thay phiên luân chuyển.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT