“..” Thủy Nguyệt nhìn vào song nhãn băng lãnh phảng phất như có thể nhìn thấu qua tất cả của Phỉ, cứng ngắc trong chốc lát, cuối cùng, nhịn
không được mà thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Trận pháp này, là do
vương tự mình bày ra, xác thực là chỉ dùng để thao túng một ai đó. Mà
loại thao túng này, cùng với ý nghĩa mặt chữ của thao túng là bất đồng,
đầu tiên trận pháp cần phân nửa sinh mệnh của Tinh linh vương làm gốc,
mà năng lực của người bị thao túng phải kém hơn người thao túng, nếu quá mạnh, người thao túng vẫn có thể thao túng được với điều kiện là người
bị thao túng lúc đó bị thụ thương nặng.”
“Mà thao túng này không
chỉ đơn thuần là dùng trên thân thể, mà còn là ở linh hồn. Lúc mới bắt
đầu, người bị thao túng sẽ mất đi ký ức, sau đó linh hồn hắn theo thời
gian trôi qua, sẽ chân chân chính chính yêu người thao túng hắn, đến
cuối cùng là cho dù trận pháp có tiêu thất, loại tình yêu này giống như
là khắc sâu vào linh hồn, sẽ không thể bị thay đổi hay nghịch chuyển.
Thời gian dài ngắn của quá trình này, quyết định bởi khả năng chống cự
nội tâm của người bị thao túng.
Nói là như vậy, nhưng từ khi bắt
đầu bị thao túng cho đến khi hoàn toàn thuộc về người thao túng, chỉ cần hai ngày. Dài nhất, cũng không quá được ba ngày.” Dừng lại một chút,
Thủy Nguyệt tựa hồ như thở dốc một hồi, mới tiếp tục nói: “Tính toán
thời gian ra, trận pháp này kỳ thực đã sắp kết thúc rồi, cho dù ngươi
hiện tại có phá hỏng nó, cũng không còn kịp nữa. Trận pháp một khi đã
bắt đầu, chính là bất khả nghịch chuyển, dù sao, cũng là tiêu hao đến
phân nửa sinh mệnh của Tinh linh vương, giữa chừng dù có bị phá hư, cũng chỉ là khiến người bị thao túng không yêu quá say đắm thôi.”
“…” Phỉ chân mày chau lại, có chút tối tăm, nửa ngày, mới cúi đầu nói: “Người bị thao túng, là Vong Dạ?”
“… Phải.”
“Hắn hiện tại đã bị tẩy trắng ký ức, thậm chí, còn 『yêu』 Tuyết Liệp từ tận thâm tâm linh hồn?”
“… Phải.”
“…” Phỉ nghe xong, khóe miệng khẽ động, tựa hồ như muốn cười, nhưng không
biết phải cười thế nào, lại phát hiện ra khuôn mặt mình hiện tại đã cứng ngắc đến nỗi ngay cả cười cũng không thể.
Vong Dạ yêu Tuyết
Liệp? E là cái chuyện tiếu lâm nực cười nhất mà cũng không có khả năng
nhất trên thế giới này, trên thực tế, đã xảy ra rồi…
Trầm tư chốc lát, hắn nhìn về phía Hủy Tạp, mà Hủy Tạp cũng đồng dạng nhìn hắn, hai
người nhìn nhau một hồi, tựa như đã cùng chung nhận thức, sau đó, Phỉ
một lần nữa nhìn về phía Thủy Nguyệt lúc này tựa hồ như đã chịu buông
phản kháng: “Hiện tại ta cần ngươi đem cái trận pháp này phá đi.”
“… Như vậy có ý nghĩa gì nữa, sự tình đã bất khả nghịch chuyển…” Thủy Nguyệt tựa hồ như thở dài.
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.” Bạch phát thiếu niên song nhãn băng lam sắc lộ ra một tia sát khí băng lãnh nhè nhẹ.
“… Được rồi.” Thủy Nguyệt cười khổ một tiếng, bắt đầu bước đến chỗ trận
pháp. Hai tinh linh còn lại đương nhiên là muốn xông lên cản lại, dù sao trông coi ma pháp trận này là mệnh lệnh cao nhất mà vương đã hạ, cho dù là chết, bọn họ đều không muốn cãi lệnh, nhưng đó là với điều kiện tiên quyết, bọn hó có thể động đậy.
“Thủy Nguyệt! Ngươi điên rồi
sao!” Thủy tinh linh bị ma tức vững vàng áp chế phẫn nộ nói: “Mệnh lệnh
của ngô hoàng, ngươi muốn cãi lệnh sao!!! Ngươi không thấy hổ thẹn với
cái danh Tinh Linh Sứ sao!!!”
“…” Thủy Nguyệt hoàn toàn không để ý đến mấy đồng bạn của mình, đối với nhãn thần khinh bỉ mà cay độc của
bọn họ, càng coi như không thấy. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt xuất ra ma
trượng của mình, sau một hồi trầm tư, bắt đầu nhắm mắt lại niệm chú ngữ.
Nhất thời, thanh âm tựa như tiếng ca mỹ diệu mà du dương làm say mê kẻ khác theo miệng hắn truyền ra.
Trận pháp là do hắn chủ trì, làm sao phá, hắn tự nhiên sẽ biết.
Chỉ là trong thoáng chốc nhắm mắt lại, hắn tựa hồ như một lần nữa thấy được hắc phát nam nhân, lẳng lặng đứng dưới gốc cây, bộ dáng đứng trông ra
xa, tựa như cách hắn rất xa vời, rồi lại rất gần như có thể thấy được
từng sợi tóc đen nhánh của hắn, cùng với ánh dương quang nhẹ nhàng xuyên qua tầng lá xanh rơi xuống bên người.
Đột nhiên, ngực đau như bị siết lấy.
Hắn không sợ chết, sống vất vưởng méo mó như vậy, kỳ thực còn không bằng chết.
Nói ra bí mật của trận pháp, cùng với giúp đối phương phá hư trận pháp này, kỳ thực cũng chỉ là muốn trước khi chết, thể theo ý nguyện của chính
bản thân mà tự mình làm một việc đúng đắn gì đó.
Dù sao, hắn cũng đã sai phạm quá nhiều rồi…
“Thỉnh ngươi đáp ứng ta một việc…” Thủy Nguyệt mở mắt ra nhìn Phỉ yên lặng
đứng một bên, song nhãn mơ hồ mang theo bi thương cùng cầu khẩn: “Thỉnh
khi gặp lại hắn… Thay ta nói với hắn một tiếng… Xin lỗi… Được không?”
“…” Trả lời hắn, chỉ có sự trầm mặc băng lãnh của Phỉ.
Không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, chỉ là trầm mặc.
“…” Thê lương cười một tiếng, Thủy Nguyệt không nói gì thêm, chỉ là một lần nữa nhắm mắt lại, để mặc cho phản phệ của trận pháp… Từng chút một thôn phệ thân thể hắn, thẳng đến khi thân thể tại khoảnh khắc, hóa thành tro bụi, tiêu thất ngay giữa trung tâm trận pháp.
Muốn kết thúc trận pháp, phương pháp nhanh nhất, chính là người chủ trì trận pháp, tự sát.
Mà bạch phát thiếu niên sai khiến hắn, tựa hồ như cũng mơ hồ biết áy náy
cùng hối hận trong lòng hắn, vậy nên, mới cố ý để hắn tự thân làm.
… Một lát sau, Phỉ sau khi diện vô biểu tình xác nhận lại tình trạng của
trận pháp, liền một mình ly khai khỏi đây, còn Hủy Tạp thì lưu lại giải
quyết mấy hậu quả cuối cùng.
Ngay từ lúc đầu, Phỉ đã không có ý
muốn xuất thủ, cho dù là khi hắn đi ngang qua hai tinh linh còn lại, gần như thiếu chút nữa áp chế không được hỏa nộ mà dùng ma pháp đem bọn họ
xé toạc ra hàng vạn lần, những vẫn như cũ gắng gượng kiềm nén không ra
tay.
Hắn phải bảo trì cho ma pháp lực của mình ở trạng thái hoàn
hảo nhất, cũng chỉ có như vậy, hắn khi đối mặt với trận ác chiến sắp xảy ra tới đây, mới có thể có vài phần thắng.
Về phần để Hủy Tạp lại chỗ này, nguyên nhân lớn nhất chính là thuộc tính của Hủy Tạp cùng với
mình hoàn toàn tương khắc, hai người mà hợp tác ngược lại còn kiềm hãm
nhau. Hơn nữa thương thế của hắn vừa mới tạm ổn, đối phó với mấy người
ám tinh linh thì thoải mái…
Chứ ở tình trạng này mà đối phó với Vong Dạ… Cũng chỉ có chết…
Ngay cả hắn, cũng không mấy nắm chắc thành công.
Bởi vì chỉ có giết Tuyết Liệp, mới có thể đem sự tình xoay chuyển, mà hiện
tại đứng chắn trước mặt Tuyết Liệp, lại chính là người mà hắn không muốn đối mặt nhất, Vong Dạ.
Thế nhưng, hắn đã không còn đường lui.
******
Ánh trăng bạc nghiêng mình buông xuống trấn nhỏ yên tĩnh, phủ lên cảnh vật
một tấm vải bạc thân bí, mơ hồ còn có thể cảm nhận được khí tức hương dã thuần khiết.
Mà nhân loại nguyên bản là sinh sống ở nơi đây,
không biết vì nguyên nhân gì, trong một đêm toàn bộ đều tiêu thất, vậy
nên cho dù màn đêm đã buông xuống, toàn bộ tiểu trấn vẫn một mảng tối
đen không chút ánh nến.
Chỉ là tình hình lại xảy ra một chút biến hóa.
Theo lý mà nói, sau sự kiện mất tích quỷ dị như vậy phát sinh, tiểu trấn này hẳn là không ai có can đảm dám tới gần, cho dù là có lá gan lớn cách
mấy, nỗ lực tiến vào thăm dò, đến cuối cùng cũng sẽ bị những sinh vật gì đó giấu mình trong bóng đêm công kích, nghiêm trọng, thậm chí còn mất
cả tính mệnh.
Nhưng lúc này đây, trong tiểu trấn lại có một gian
tiểu ốc rất khác biệt, ánh nến mông lung mà sáng rực qua cánh cửa sổ để
mở gợi sáng một mảnh, hiển nhiên là có người chẳng hề bận tâm đến mấy
nguy hiểm xung quanh mà chọn dừng chân ở đây.
Trên ban công của
tiếu ốc, một hồng sắc trường phát nam nhân có chút biếng nhác ngồi trên
lan can, chân dài tùy ý vắt lên, để lộ ra một khuôn mặt cương nghị, cho
dù có quay lưng lại phía ánh nến, vẫn như cũ tuấn mỹ đến mức khiến kẻ
khác hít thở không thông, nhất là khí thế vương giả tỏa ra tự nhiên,
càng tăng thêm vài phần mị lực đoạt nhân tâm phách cùng nguy hiểm của
hắn.
Một trận gió đi qua, thổi bay những sợi tóc vừa dài vừa đỏ
như máu tươi của hắn, nhưng như vậy cũng không đủ khiến nam nhân chú ý
đến, hắn vẫn như cũ im lặng, nhìn đóa hoa tàn tạ gần như đã héo rũ trong tay mình.
Đây là đóa hoa hắn vô tình nhặt được, màu xanh, lúc đó nhếch nhác nằm ở ven đường, dính đầy bùn đất, thoạt nhìn chỉ thấy nhơ
bẩn vô cùng, nhưng không hiểu vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại
nhặt lên.
Sau mới phát hiện đóa hoa này, cùng với Hàn mộng hoa đã cứu mệnh hắn đang đặt ở trong phòng, là cùng một loại.
Điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc.
Hoa rất tàn tạ, nếu như chỉ đơn giản là rơi xuống hiển nhiên sẽ không biến
thành như vậy. Huống hồ, trên cánh hoa mơ hồ còn có cả vết máu…
“Dạ.” Một thanh âm thanh mị mà nhu nhuyễn vang lên phía sau hắn, quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tướng mạo cực kỳ mỹ lệ đang ưu nhã bước
đến cạnh hắn, kim phát buông xuống tôn lên khuôn mặt trắng noãn như
ngọc, cho là nghệ thuật gia kén chọn nhất trên toàn bộ đại lúc này, e là cũng vô pháp tìm được nửa điểm tỳ vết trên khuôn mặt người này.
Mà hai tai dài hơn so với người bình thường càng nói lên thân phận của hắn, một nam tinh linh.
Chỉ là tiếu ý ung dung mà dịu dàng trên khuôn mặt hắn ngay khi nhìn thấy
đóa hoa trong tay Vong Dạ, thoáng chốc cứng đờ, nhưng ngay lập tức sau
đó liền khôi phục trở lại, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh Vong Dạ.
“Ngươi đang cầm gì trong tay vậy?” Tuyết Liệp hướng Vong Dạ nhẹ nhàng nhếch
khóe miệng lên, như là hiếu kỳ mà vươn tay ra cầm lấy Hàn mộng hoa tàn
tạ trong tay hắn, mắt vừa nhìn vào, liền chán ghét chau lại: “Thấy đóa
hoa này, khiến ta nhớ đến một việc thực ghê tởm…”
“Một lão nam nhân, một tên trộm vừa đê tiện lại vừa vô liêm sỉ.” Tuyết Liệp
một bên xoay xoay bông hoa trong tay, một bên nhẹ nhàng nói: “Vọng tưởng muốn đem đóa hoa mà ta dùng để cứu mạng ngươi đi đổi lấy tài phú, thực
đáng giận, vậy nên đã giáo huấn rồi.”
Nói, song nhãn buông xuống
thoáng hiện lên một âm u nhanh đến mức khiến người khác gần như không
nhận ra: “Chỉ tiếc là đóa hoa đã bị ô uế, không bằng hủy đi…” Nói xong,
cũng không chờ Vong Dạ có phản ứng, đầu ngón tay đã bốc lên một ngọn kim sắc hỏa diễm, trong nháy mắt đem đóa hoa tan tác đến không thể tan tác
hơn được nữa thiêu thành tro bụi.
“…” Sắc mặt Vong Dạ nhất thời
trầm xuống, một loại hỏa nộ vô pháp dùng ngôn từ hình dung theo đóa hoa
bị thiêu hủy dấy lên, nhưng rất nhanh sau đó, từ trong ngực đột nhiên
lại truyền đến một cảm giác lạnh lẽo mà mê dại, khiến hỏa nộ của hắn đối với Tuyết Liệp thoáng cái tiêu thất sạch sẽ.
Thậm chí, còn cảm thấy bộ dạng vì đóa hoa mà khó chịu của Tuyết Liệp, khiến hắn có chút thương tiếc.
Mà khi Tuyết Liệp nhìn theo những bụi tro xám xịt này bay đi, lại hơi thất thần, song nhãn tựa như phủ một tầng sương mỏng, có loại yếu đuối không nói thành lời.
“Dạ…” Đột nhiên, Tuyết Liệp có chút thấp thỏm lo âu nhìn về phía Vong Dạ: “Ngươi yêu ta đúng không?”
“…” Vong Dạ sửng sốt chốc lát, gật đầu.
“Chỉ yêu duy nhất một mình ta thôi đúng không?”
“Vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không ly khai ta đúng không?”
“Cho dù là ai cũng vô pháp chia rẽ hai ta đúng không?”
Tinh Linh Hoàng liên tục truy hỏi, thanh âm đã bắt đầu có chút run run,
người cũng giống như một hài tử vô thố, vùi đầu vào cánh tay Vong Dạ,
nắm thật chặt lấy y phục đối phương, tựa như rất sợ chỉ cần hắn nơi lỏng tay ra thì sẽ không còn nắm lại được nữa, cả người áp chế không được mà run lên.
Ngươi này hiện tại là của hắn, là của một mình hắn!
Ấm áp như vậy, chân thực như vậy, ngay cả khí tức cũng đều khiến hắn an tâm vô cùng.
Khiến hắn thế nào cũng không thể buông tay ra được, cho nên một trăm năm
trước, mới lấy hạt giống ma tinh linh ngầm đưa vào bên trong cơ thể Vong Dạ, khiến sinh mệnh của hắn cứ ngày càng suy yếu dần, thẳng đến khi chỉ còn Hàn mộng hoa mới có thể cứu được hắn, sau đó an bài người đưa
chuyển thế của gã nhân loại kia đến Tinh linh thụ, rồi thông qua chút
tàn dư của hôi sắc năng lượng hấp thụ được trên người gã để mình phục
sinh… Chờ đợi chờ đợi…
Tất cả chỉ để một lần nữa chiếm hữu được nam nhân cường hãn mà tàn nhẫn này.
Chân chính thuộc về mình! Từ thân đến tâm.
Lợi dụng ma pháp trận thì làm sao, tiêu hao phân nửa sinh mệnh thì làm sao, chỉ cần hắn có được phần chân tình ấm áp này, cái gì cũng đáng!
Chí ít, hắn sẽ không bao giờ một thân một mình sống cô độc nữa, hắn có thể
khiến nam nhân này ôm mình, sưởi ấm cho mình, dùng song nhãn lạnh lùng
kia, ôn nhu nhìn mình!!! Chỉ duy nhất một mình mình!!!
“Vong
Dạ…?” Hồi lâu sau, không nghe thấy câu trả lời khiến Tuyết Liệp bất an
ngẩng đầu lên, đã thấy Vong Dạ nghiêng mặt qua nhìn về hướng đường lớn,
cả người tỏa ra một loại sát khí khiếp người.
“Ai?” Vong Dạ đạm
mạc hừ lạnh một tiếng, nhưng thanh âm lại ẩn chứa một ma lực vô độ, tầng tầng chấn động, chỉ cần là người thần trí hơi kém một chút, e rằng sẽ
trực tiếp bị đánh vỡ tại chỗ.
Theo đường nhìn của Vong Dạ, Tuyết
Liệp cảm giác được ở đầu đường lớn bên kia, hắc ám tựa như bị xua đuổi
thổi bay, dần dần trở thành một loại quang mang ấm áp như ánh dương
quang, sau đó, từ trong góc sáng một bạch phát thiếu niên thanh tú chậm
rãi đi ra.
Lam nhãn như hàn tinh trong thoáng chốc đối mắt với bọn họ.
Chiến ý, hết sức căng thẳng.
******
Trong tẩm cung của Phỉ, Ngạo Triết Thiên vẫn như cũ lẳng lặng nằm trên chiếc
giường lớn mềm mại mà xa hoa. Mà Quang Minh thần, cái người mà trong mắt kẻ khác là thần linh cao cao tại thượng, nghiêm nghị mà bất khả mạo
phạm, lúc này lại giống như một con mèo lười biếng, thoải mái bán nằm ở
bên cạnh Ngạo Triết Thiên, một tay chống đầu, một tay thỉnh thoảng lại
chọt chọt vân vê khuôn mặt anh tuấn mà trưởng thành của nam nhân, khóe
môi nhếch lên thành một tiếu ý nhàn nhạt cân nhắc.
Bộ dáng biếng
nhác không có chút nghiêm nghị này, nếu để những thuộc hạ nguyên bản cực kỳ kính nể hắn thấy được, sợ là phân nửa sẽ điên mất, mà một nửa còn
lại sẽ rất tin tưởng là chính mình đang nằm mơ.
Bất quá cho tới lúc này, còn chưa có ai dám tiến vào gian phòng này, đương nhiên, có muốn cũng không được.
Mà Quang Minh thần vì sao lại trở thành như vậy, nguyên nhân kỳ thực cũng không có gì phức tạp.
Hắn chỉ là cảm thấy, khi mình lại gần nhân loại này, tâm tình sẽ trở nên
đặc biệt bình tĩnh, cũng rất thả lỏng, thậm chí, việc đối phương im lặng nằm trên giường như vậy, trong mắt hắn cũng trở nên phi thường thư thái mà thoải mái.
Khiến hắn nhịn không được cũng muốn giống được như một nhân loại bình thường, nằm chợp mắt một chút.
Mà hắn thực sự đã làm vậy.
Là một tồn tại rất gần với thần thánh chí tôn, Quang Minh thần từ lúc có ý thức tới nay, vẫn luôn luôn là bay lơ lửng trầm tư mặc tưởng, vừa tiêu
trừ mệt nhọc mà cũng tăng tiến năng lực của mình.
Thành thử mấy việc như nằm xuống như vậy cũng chưa từng thử, đây chính là lần đầu tiên, hơn nữa, cảm giác cũng không tệ.
Bất quá, nhân loại này rất có ý tứ… Người này có thể khiến linh hồn mình
quay trở về quá khứ, thậm chí, còn thay đổi quỹ đạo lịch sử, thay đổi cả tương lai.
Là thần linh, hắn có thể thấy một vài thứ mà những người khác không thể thấy được, tỷ như, quá khứ cùng tương lai.
Nam nhân này thực sự đã lặp lại quá khứ, kỳ thực những việc hắn đã trải qua cũng không giống lắm, thậm chí còn có thể nói là có rất nhiều bất đồng, thế nhưng kết quả, lại khớp đến kinh người.
Bất quá, nguyên nhân cũng vì những đoạn ký ức bất đồng này của hắn mà thay đổi một chút quá
trình, lịch sử cũng bởi vì vậy mà xảy ra ít nhiều biến động. Mà những
điểm biến động này, lại cực kỳ then chốt. Tỷ như nói về Phỉ Tư Đặc Tư,
bởi vì hắn mà lịch sử đã có chút thay đổi, người kia đã tìm được hắn
ngay trước khi hắn hoàn toàn chết, chứ không phải là chỉ tìm được một
thi thể lạnh như băng.
Như vậy với một đoạn thời gian thay đổi rất nhỏ, lại ảnh hưởng đến số phận, dẫn đến toàn bộ thời gian đều biến hóa.
Chỉ là biến hóa này tạo nên một tương lai mới mà đến chính hắn cũng vô pháp nhìn thấy rõ được, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được gì đó mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Quang Minh thần nhìn Ngạo Triết Thiên an tĩnh ngủ say, không hiểu sao cũng cảm thấy có chút mệt mỏi muốn ngủ. Hắn chớp chớp mắt, thân thể vô thức tiến lại gần Ngạo Triết Thiên, bàn tay lớn vươn ra, đem người
kia kéo lại vào lòng ôm.
Cuối cùng còn dùng sóng mũi cao thẳng
của mình cọ cọ vào mấy sợi tóc mềm mại của nam nhân, miệng khép mở, hai
mắt nhắm lại thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Nhân loại này nếu ví như một cái gối ôm, chắc hẳn chính là cái loại càng ôm càng thấy thoải mái.
Ân, vị đạo cùng cảm giác cũng không tệ, hắn rất thỏa mãn.
Còn chưa nghỉ ngơi được lâu, Quang Minh thần đột nhiên như cảm ứng được cái gì đó, đột ngột mở mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT