“Ô…” Ở một nơi u ám nào đó nằm sâu trong Ám
điện vọng tới một thanh âm nặng nề, phảng phất như của một dã thú đang
thống khổ thét gầm làm chấn động nhân tâm, lan truyền ra khắp Ám điện,
khàn khàn mà trầm thấp, tựa như đang cố gắng đè nén.
Đi qua tầng
tầng lớp lớp phong ấn dày đặc, tiến nhập vào gian phòng sâu nhất ở bên
trong Ám điện, sẽ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang nửa quỳ trên mặt
đấy vẽ đầy chú văn, bàn tay phải cơ gân nổi rõ thống khổ cào lên mặt
đất, vẽ ra từng vệt máu dài, tay trái nắm chặt lấy những sợi tóc đỏ rực
mất trật tự rơi trước mặt, cả hai bàn tay đều không ở hình dạng bình
thường, mà là vuốt thú bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp hồng sắc tế lân. [ lớp vảy màu đỏ tinh tế ]
“Đáng giận…” Âm lãnh rủa một tiếng,
song nhãn nguyên bản đang dao động liên tục của Vong Dạ đột nhiên phóng
ra hai đạo tử mang, bên tay tùy ý phất lên phát ra vài đạo đấu khí cuồng bạo, nhất thời tiếng nổ động trời vang lên khắp tứ phía trong Ám điện,
mấy trận pháp cường hãn trong nháy mắt cũng theo đó mất tích không chút
dấu vết.
Thở gấp một tiếng nặng nề, khuôn mặt tuấn tú bị phủ đầy
tế lân trong bóng đêm lại mang theo vẻ tà ác dị thường, một loại khí tức bạo ngược không ngừng theo người hắn tỏa ra.
Nghĩ không ra, một kiếm của nhân loại kia, cư nhiên lại có thể bức được ma tính nguyên thủy của hắn xuất ra…
Nghĩ tới đây, vương giả Minh giới không khỏi nhíu mày, trong lòng bất giác
cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận.
Hắn tại sao lại vì gã nhân loại kia mà áp chế lại ma tính?
Cứ coi như là ma hóa triệt để đi, cùng lắm là giống năm đó, đem nửa Minh
giới tàn sát thành một đống huyết nhục bầy nhầy. Nhưng lần này cớ sao
lại không như vậy? Hắn vì cái gì mà lại tiêu hao nhiều tâm lực như vậy
để áp chế ma tính… Còn tự nhốt mình ở đây cùng với mấy nghìn trận pháp
để áp chế cuồng năng ma hóa trong cơ thể.
Hừ lạnh một tiếng, huyết sắc song nhãn của Vong Dạ hiện lên một tia sát khí.
Chờ sau khi ra khỏi đây, hắn đương nhiên sẽ đi tìm gã nhân loại kia tính sổ!
Còn muốn nhân tiện hỏi đối phương, cái đống ngôn ngữ chết tiệt kia rốt cuộc là có ý gì!
Nghĩ đến đây, Vong Dạ lại không khỏi suy nghĩ, bọn họ lúc đó có phải là đã
phát sinh chuyện gì, vì sao nhân loại kia lại dùng thần tình như vậy
nhìn mình.
Giống như mình đã phụ hắn…
Tuyệt vọng cùng bi thương…
Nhưng rõ ràng là trước đây, mình căn bản là chưa gặp qua hắn!
“Ngô…” Kêu lên một tiếng đau đớn đầy thống khổ, cỗ năng lượng mạnh mẽ lại bắt
đầu tán loạn trong cơ thể Vong Dạ. Xem ra trong một khoảng thời gian
ngắn, hắn không thể ly khai khỏi đây rồi.
*****
Trong phòng tắm.
Giữa làn hơi nước mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy, phía trên bình thai ở
giữa trì thủy có một thân thể nam tính màu mật ong đang bán nằm, những
sợi tóc đen dài mất trật tự bị những sợi tóc trắng tựa tuyết bạch cuốn
lấy.
Lúc này, hắc phát nam nhân chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng
lại có một giọt nước trong suốt theo khuôn mặt anh khí mà tuấn đĩnh của
hắn chảy xuống, theo những sợi tóc ẩm ướt dính vào khuôn mặt, trong nháy mắt liền nhập vào làm một với những sợi tóc đen sau tai.
Hắn cho dù hiện tại vẫn đang hôn mê, với dòng năng lượng chạy loạn trong cơ
thể, nhưng vẫn vô thức phản kháng lại thân thể nam nhân khác đang phủ
lên mình, nhưng lực đạo suy yếu của hắn lại không thể ngăn cản được bàn
tay đang tùy ý làm bậy trên cơ thể.
Đôi môi đạm mạc, lúc này cũng bị nam tử với tướng mạo cực kỳ ôn nhu hôn thật sâu, hơn nữa động tác
lại càng lúc càng có vẻ thêm *** tục, không ngừng thay đổi góc độ để
triệt để thưởng thức đôi môi đã bị chà đạp đến ửng đỏ.
Sau khi đã hơi thỏa mãn, khẽ nâng lên cái cằm thon gầy mà vô lực của nam nhân, kẻ
xâm lược kề sát vào vành tai mềm mềm của đối phương mà liếm lộng, sau đó thong thả theo cổ mà trượt xuống, theo động tác của hắn, những sợi tóc
tuyết bạch buông xuống cũng nhẹ nhàng lướt qua thước da màu lúa mạch,
những màu sắc đối lập hoàn toàn khiến cho hình ảnh trước mắt thoạt nhìn
có một loại cảm giác tình sắc dị thường…
Khi đôi môi ướt át đi
tới trước ngực, nhìn thoáng qua thấy điểm anh hồng vì những đụng chạm
trước đấy mà có chút đứng thẳng, bạch phát nam tử trước là ôn nhu liếm
một chút, sau bỗng đột nhiên cắn một ngụm.
“Ách…” Người kia nhất
thời vô lực nghiêng đầu đi, bàn tay theo bản năng muốn nắm lấy tóc nam
tử mà giật ra, nhưng kết quả lại càng bị cắn thêm hung hăng. Mà bàn tay
tựa bạch ngọc không chút tì vết cũng vừa nhẹ nhàng vừa mang hàm ý không
cho phép chống cự mà đem hai chân thon dài của nam nhân giật ra… Sau đó, đầu lưỡi dần trượt xuống dưới.
“… Không…” Thanh âm khàn khàn,
trầm thấp có chút vỡ vụn bật ra, hành động của nam tử khiến cho nam nhân nguyên bản đang hôn mê sâu bắt đầu kháng cự mạnh lên, nửa chống cơ thể
dậy, tựa như nửa tỉnh nửa mê mà thoáng nhìn qua nam tử đang liếm lộng ở
bên trong đùi của mình, song nhãn nguyên bản trong suốt đã bị hơi nước
phủ kín, thân thể bắt đầu có chút run rẩy.
Rõ ràng là cơ thể nam
tính trưởng thành cường hãn, nhưng cũng bởi những sợi tóc dài ẩm ướt
buông thả mất trật tự dính lại trên người mà lại mang theo một tia hoặc
nhân, tựa như một hùng tính nhân ngư [ nhân ngư giới tính XY ] bị người
ta cường hành bắt kéo lên bờ, tóc dài chấm đất, thi thoảng lại có một
giọt nước trong suốt theo ***g ngực trơn nhẵn chảy xuống dưới thắt lưng
săn chặt.
Gợi cảm…
Yếu đuối…
…
“Cút…” Một từ không rõ ràng lắm bật ra, tư duy hỗn loạn của Ngạo Triết Thiên lần thứ
hai bị gián đoạn, vô lực rồi cuối cùng lại ngã xuống.
“…” Bạch
phát nam tử ngẩng đầu lên, trước là hơi ngẩn người, sau thì bưng đầu có
chút bất đắc dĩ mà cười rộ lên. Cũng không biết là cười vì không khống
chế được bản thân, hay chính là đang cười vì cái gì…
Sau như nghĩ tới điều gì đó, tiếu ý trên mặt bạch phát nam tử biến mất, nhãn thần
nhìn Ngạo Triết Thiên hiện lên một tia tình tự khiến người khác không
thể lý giải được.
Tiếp đó, hắn cũng không tiếp tục hành động của mình nữa, mà thành thật giúp nam nhân tắm rửa, sau đó ôm đến giường.
Sau khi đem người đặt nằm xuống cẩn thận, ngón tay ấm áp của bạch phát nam
tử điểm lên trán của đối phương, một tia thần niệm vô thanh xuất hiện,
thâm nhập dò xét mạch tính đang đập hỗn loạn trong cơ thể Ngạo Triết
Thiên. Khi thấy dòng năng lượng lúc trước mình đã truyền vào trong cơ
thể hắn cơ bản đã dung nhập vào mỗi kinh mạch, nam tử mới hơi nheo mắt
lại thỏa mãn, sau liền bắt đầu chuyên tâm vào dẫn dắt nguồn năng lượng
hiện đang hỗn loạn trong cơ thể nam nhân.
Tuy rằng năng lượng của mình đã dung nhập vào bên trong nguồn hôi sắc năng lượng không thể
khống chế kia, nhưng nếu muốn dẫn dắt nó, chính là vẫn còn nhiều trắc
trở.
Bất quá… Cũng không phải là không thể giải quyết, chỉ là sẽ phải tiêu hao không ít thời gian mà thôi.
Ngoài cửa sổ, hồng nguyệt như trước treo lơ lửng trên cao. Đêm tối càng lúc càng sâu…
Khi Ngạo Triết Thiên yếu ớt tỉnh lại, thì đã là buổi trưa ngày thứ ba.
Lúc này tỉnh dậy, lại có một chuyện ngoài ý muốn khiến hắn rất phiền muộn,
mình cư nhiên lại bị một nam nhân kéo vào lòng ôm ngủ, chỉ khác là nam
nhân ôm hắn lần này không phải là hồng phát vương giả, mà là bạch phát
nam tử ôn nhuận.
Thế nhưng, tư thế lại đồng dạng một cách thần
kỳ, bàn tay ôm lấy thắt lưng hắn, lực đạo mơ hồ ẩn ý như không cho phép
trốn tránh, còn có thể cảm nhận được mùi sữa nhàn nhạt…
“…” Đem
bàn tay trắng ngần thon dài đặt trên lưng mình kéo ra, Ngạo Triết Thiên
phát hiện bạch phát nam tử lúc này vẫn còn đang ngủ thoạt nhìn vô cùng
mệt mỏi, sắc mặt có chút trắng xanh, ngay cả những sợi tóc tuyết bạch
cũng phảng phất như ảm đạm mất vài phần, vô lực buông xuống chiếc giường lớn màu xanh thẫm.
Nhíu mày, nhưng lại không thể nhớ nổi mình
tại sao lại ở chỗ này, chỉ nhớ sau khi Vong Dạ ly khai, cỗ năng lượng
nguyên bản dồi dào trong cơ thể đột nhiên trở nên cuồng loạn, thế nào
cũng không thể khống chế được, nó hoành hành xông thẳng vào tàn phá kinh mạch của hắn, miễn cưỡng ép hắn đến hôn mê bất tỉnh…
Sau đó…
Cái gì cũng không nhớ rõ…
Trống rỗng.
Lẽ nào người kia lại cứu mình một lần nữa? Ngạo Triết Thiên nghi hoặc thử
vận hành một chút hôi sắc năng lượng trong thân thể, tuy rằng cũng không phải thông thoát hoàn toàn, nhưng cũng coi như tạm ổn… Lại quay sang
nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng làn da tái nhợt của nam tử…
Hắn cơ bản cũng đoán được phần nào.
Có một loại tình cảm ấm áp khó hiểu chậm rãi xuất hiện trong lòng hắn…
Người này, đã là lần thứ ba cứu mình…“Ân…” Một tiếng hô hấp nhẹ nhàng mà trầm thấp theo đôi môi đạm sắc của bạch
phát nam tử truyền ra, đưa mắt qua nhìn, chỉ thấy hàng mi bạch sắc khẽ
run, một đôi mắt lam sắc trong như nước chậm rãi mở ra, đầu tiên là mơ
màng không chút tiêu cự nào nhìn trái phải một chút, sau đó miễn cưỡng
thu lại, có chút mờ mịt nhìn Ngạo Triết Thiên đang ở bên cạnh mình, tựa
như một hài tử vừa mới ngủ dậy.
Ôn nhuận mà vô hại…
Thậm chí có chút yếu đuối…
“Ngươi có khỏe không?” Ngạo Triết Thiên có chút lo lắng nhìn hắn…
“Ân…” Hơi gật đầu, cũng không biết là hắn có thực sự nghe rõ được Ngạo Triết
Thiên nói cái gì hay không, có chút bất ổn lấy tay chống đỡ cơ thể ngồi
dậy, những sợi tóc tuyết bạch cũng theo đó mà tùy ý trượt xuống, nhu
thuận ôm lấy cơ thể tú lệ ẩn dưới lớp y sam mỏng, vô tình lại tôn lên
thước da trắng ngần đến mơ hồ trong suốt, tựa như một pho tượng hoàn mỹ
không chút tỳ vết…
Ngay cả Ngạo Triết Thiên cơ bản là miễn dịch với mỹ sắc, cũng không tránh được một thoáng thất thần…
Vừa mới phục hồi lại chút tinh thần đã thấy đối phương duỗi tay về phía
hắn, ôn nhu sờ lên trán hắn, mang theo mùi hương nhàn nhạt thuộc về
riêng nam tử.
Nửa ngày sau, bạch phát nam tử cười hờ hững: “Ân,
năng lượng của ngươi đã ổn định lại rất nhiều… Đợi lát nữa ta giúp ngươi dẫn dắt thêm một lần, thì hẳn là sẽ không còn vấn đề lớn nào nữa.”
“Cảm tạ ngươi…” Ngạo Triết Thiên thành khẩn nói lời cám ơn với hắn. Ở trong
lòng, đã sớm đem vị nam tử trước mắt chân chính trở thành hảo bằng hữu.
Tuy rằng bọn họ biết nhau mới không quá hai ngày, thế nhưng lại không có
cách nào không nảy sinh hảo cảm với nam tử ôn nhuận này được, thậm chí
còn cảm giác được thái độ của đối phương với mình, là thứ duy nhất tại
thế giới này không khiến hắn cảm thấy lạnh đến thấu xương…
Hoàn
hảo là trước khi cỗ năng lượng kỳ dị kia bạo phát đã đem những thiếu sót của thân thể chữa trị lại, bằng không, với cái yết hầu nguyên bản của
hắn thì ngay cả hai chữ cảm tạ cũng thể nói được. Đồng thời, sự cường
hãn của thân thể cũng nhờ cỗ năng lượng kia rèn hóa mà thăng lên gấp mấy trăm lần.
“Muốn gả cho ta để cảm tạ không?” Khóe miệng ưu mỹ câu lên, mang theo ý trêu đùa.
“Nếu như ngươi là nữ nhân, ta có lẽ sẽ cân nhắc việc thú ngươi.” Đối với câu nói đùa của nam tử, Ngạo Triết Thiên cũng không mấy để tâm phản bác:
“Được rồi, ta còn chưa biết tên ngươi.”
“Phỉ – Tu Đặc Tư.” Đối
với câu nói của Ngạo Triết Thiên, Phỉ cùng không giận hờn gì, vẫn như cũ mỉm cười. Nhưng nếu như là những người khác có dũng khí nói như vậy với hắn, khẳng định chết không toàn thây.
“Phỉ?” Ngạo Triết Thiên
ngây người. Hắn trước giờ chưa bao giờ nghĩ đem hai người này gộp lại
làm một, thế nhưng ngoại trừ bạch y bạch phát ra, thực sự là nghĩ không
ra hai người còn có điểm gì giống nhau nữa.
“Tên của ta làm người rất kinh ngạc sao?”
“…” Lắc đầu, đôi mắt Ngạo Triết Thiên nhìn về phía hắn chính là vẫn còn mang theo nhiều ít tình tự khó nói thành lời.
“Chúng ta ngủ đã hai ngày, trước sơ tẩy rồi kiếm chút gì đó ăn.” Vỗ vỗ vai
Ngạo Triết Thiên, Phỉ cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người xuống
giường bước đến phòng tắm. Trong lòng thế nhưng vì phản ứng này mà lại
nhớ tới những câu nói của Ngạo Triết Thiên cùng với Vong Dạ lúc đó.
Tuy rằng những lời đó hắn dùng thần niệm có thể nghe được rất rõ ràng,
nhưng một câu cũng không thể hiểu được. Cho dù là như vậy, hắn vẫn có
thể cảm nhận, những lời này, ẩn chứa một tình cảm mạnh mẽ đối với Vong
Dạ.
Chỉ duy nhất đối với Vong Dạ.
Phỉ nghĩ đến đây, cũng
không hề nhận thấy là tiếu ý trên khuôn mặt mình đã sớm tiêu thất. Cũng
không còn liếc mắt nhìn Ngạo Triết Thiên nữa, chỉ là đem áo ngủ tùy ý
cởi xuống, cũng không mảy may để ý đến chính mình đang lõa thể ngay
trước tầm mắt của một nam nhân khác, ưu nhã mà tự nhiên tiêu sái bước
vào phòng tắm.
Mà Ngạo Triết Thiên ngồi ở trên giường thì lại
đang ngẩn người, sau mới bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong lòng cảm thấy có
chút chua chát không thông, không nghĩ đến cư nhiên lại gặp kiếp trước
của Phỉ ở một trăm năm trước. Như vậy. Phỉ cùng Vong Dạ, còn có Tinh
Linh Hoàng, cố sự của ba người bọn họ, đã bắt đầu rồi?
Thế nhưng
việc này cùng hắn một điểm quan hệ cũng không có, việc hắn muốn làm lúc
này, là đem hai người kia cứu ra sau đó ly khai khỏi đây.
Về phần Phỉ hiện tại, Ngạo Triết Thiên ngược lại không có cách nào khác. Dù
sao, người đã từng đạp vỡ tự tôn của hắn, là Phỉ của một trăm năm sau,
hơn nữa cũng là do nhận sai người…
Hắn cũng lười suy nghĩ nhiều,
vậy nên cũng trực tiếp đem Phỉ ở hiện tại trở thành một người khác.
Huống hồ, đây là một trăm năm trước, mà hắn chung quy vẫn không thể đem
chuyện tình của một trăm năm sau toàn bộ đổ hết lên người Phỉ hiện tại.
Sau khi Phỉ đi ra từ phòng tắm, cũng đã khôi phục lại nét cười ôn nhu như
lúc đầu. Sau đó, khi Ngạo Triết Thiên cũng đồng dạng tắm rửa sạch sẽ
xong, hai người cùng nhau chậm rãi từ tốn đi ăn sáng.
“Ngươi muốn cứu hai người kia?” Phỉ uống một ngụm sữa, đột nhiên ôn nhu mở miệng
hỏi nam nhân từ đầu chí cuối vẫn một dạng thất thần.
Ngạo Triết Thiên giương mắt nhìn Phỉ một chút, gật đầu: “Ngươi có thể giúp ta sao?”
Nhưng ngay lập tức, Ngạo Triết Thiên đối với câu hỏi của chính mình cảm thấy có chút buồn cười cùng hối hận.
Hắn hiểu rõ hai người hiện tại là bằng hữu, nhưng còn muốn tìm Phỉ hỗ trợ
cứu người bị Vong Dạ bắt nhốt, cũng cảm thấy có phần hơi quá.
“Với chúng ta hiện tại thì không được, nếu như có thể tìm được một người am
hiểu về che dấu và ẩn nấp, như vậy ta có thể chắc ăn với biện pháp là
không kinh động đến các trận pháp, đem hai người kia cứu ra…” Nhưng
khiến Ngạo Triết Thiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Phỉ cuối cùng lại bắt đầu thực sự tự suy xét, xem chừng là có ý muốn hỗ trợ.
Ngay lúc nghe câu trả lời của Phỉ, Ngạo Triết Thiên đột nhiên nghĩ tới Ngạc Mộng…
Một ý thức thể am hiểu ma pháp ẩn nấp…
“Nếu là nói như vậy, ta biết một.” Ngạo Triết Thiên nhìn Phỉ nhàn nhạt nói,
lại không biết nhãn thần của chính mình, khi đối mắt cùng nam tử, cũng
không còn hàm chứa một tia băng lãnh nào nữa.
*****
Hai
người sau khi thương lượng một chút, Ngạo Triết Thiên quyết định trước
là về phòng mình tìm Ngạc Mộng. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra,
hắn hẳn là vẫn ở đó.
Tiếp tục đi, nhưng khi đi đến hành lang thì
đột nhiên lại xuất hiện Tinh Linh Hoàng Tuyết Liệp. Nhiệt độ trong không khí nhất thời giảm xuống rõ rệt. Nhưng còn hơn cả Ngạo Triết Thiên diện vô biểu tình, khuôn mặt mỹ lệ đến không giống người thường của Tuyết
Liệp lại trở nên vặn vẹo, từng câu từng chữ một âm trầm bật ra: “Ngươi
tiện nhân… Tiểu thâu vô sỉ… Ta, sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Sát ý ngập trời theo thân thể ưu mỹ nhỏ gọn không ngừng tỏa ra, theo mái tóc
vàng diêu động chảy vào không trung, ma pháp nguyên tố ở xung quanh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Đối với chuyện này, Ngạo Triết Thiên chỉ
khẽ nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười nhạt, đồng thời cũng phóng ra một sát ý vô biên, một cỗ hôi sắc khí tức cường liệt không ngừng xoay
tròn bên người hắn, bản thân hắn tựa như một lỗ đen, chậm rãi, mà mang
theo sức mạnh không thể kháng cự, đem ma pháp của Tuyết Liệp không ngừng cuốn vào.
Trong thoáng chốc bầu không khí tựa như một dịch thể
đặc sệt, ép Tuyết Liệp đến mức ngay cả hô hấp cũng dị thường trắc trở,
ngay cả khuôn mặt, cũng triệt để thất sắc. Ma pháp nguyên bản có thể
điều động trôi chảy tức thì bị một cỗ năng lượng vô hình vững vàng áp
chế, một tia cũng không thể thoát ra được.
“Phốc” một tiếng,
Tuyết Liệp cuối cùng cũng không chịu nổi dày vò tựa như luyện ngục này
nữa, một ngụm tiên huyết cứ vậy trực tiếp phun ra, cả người bị quăng ngã về phía sau gần mười thước.
Mà trái lại với chật vật của hắn, Ngạo Triết Thiên chỉ có đuôi tóc khẽ phiêu động lên xuống.
“Đừng chọc ta.” Âm u, trầm thấp, ngữ điệu tràn ngập tử khí không nhanh không
chậm theo miệng hắn truyền ra. Sau đó cũng lười đưa mắt nhìn người nằm
trên mặt đất, Ngạo Triết Thiên xoay người ly khai.
Vừa rồi, hắn là muốn trực tiếp giết Tuyết Liệp, nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Vong Dạ.
Vì vậy, đành gượng ép đem sát ý cuồng rĩ trong lòng đè xuống.
Vừa bước đi, lại vừa không khỏi nhớ tới lời chỉ trích tràn ngập ngoan độc của Tuyết Liệp, tiểu thâu? Là có ý gì?
Ngay khi trong lòng vẫn còn đang ngổn ngang nghi hoặc, đã thấy mình đứng
trước cánh cửa phòng mình. Một loại năng lượng hắc ám vô hình theo cửa
phòng tỏa ra. Hít sâu một hơi, Ngạo Triết Thiên mở cửa phòng.
Trong nháy mắt, một thực thể hắc ảnh mơ mơ hồ hồ mang theo nộ ý cuồng rĩ tiến thẳng đến hắn, thậm chí còn mang theo thanh âm quỷ gào thét nặng nề đi
theo. Không gian xung quanh phảng phất như bị oán khí cường liệt của hắn bóp méo, quỷ dị vô cùng.
Trong mắt nam nhân đột nhiên phát ra
hàn quang, thân hình tại chỗ tiêu thất, tiếp đó, lại tái hiện hữu ở một
góc chết mà Ngạc Mộng không thể công kích đến, một mạt hôi sắc năng
lượng xuất hiện, dùng một loại tốc độ mà mắt thường không thể nhận ra
được mà đem hắn đánh ngã xuống đất.
Sau đó, tất cả chìm vào một mảng tĩnh lặng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT