Thấy Phong Tùng chăm chút cho Linh Đan từng chút 1 Tú Vi ra vẻ ghen tỵ, hờn dỗi

' thức ăn ở đây có đc ko' Linh Đan hỏi

'đc ngon lắm 'Phong Tùng nói rồi lấy giấy ăn lau miệng cho Linh Đan

' vậy sau chúng ta đến tiếp nhé'

'đc ngày mai luôn để gọi cả hai người kia đi nữa' Phong Tùng

'hả. anh nói cái j cơ . Bình thường anh đâu có như thế chỉ muốn có hai người thôi mà' Linh Đan thấy lạ ngạc nhiên hỏi

' vậy ra em muốn chỉ có hai người'

'ko... .ko.. nhất định là ko đi , hai người đi chán lắm' Linh Đan lắc đầu chối đây đẩy.

'ăn xong em muốn đi đâu ' Phong Tùng

' đi mua quần áo '

'ừ anh sẽ chiều em '. Rời khỏi quán trước Tú Vi và anh Khánh hai người tiến đến 1 khu chợ ẩm thấp

'em định mua j ở đây'

'quần áo'

'ở đây '

' ừ ' 'bởi vì chỉ có ở đây ms có đồ mà em ưng ý thôi.' 'ở trong trung tâm thương mại chỉ c hàng hiệu thôi ko có mấy đồ này ' Linh Đan kéo anh đến 1 quán quen của cô.

' ơ Đan lâu lắm mới thấy em đến '. ' ai đây sao trông đẹp trai vậy người yêu à' chị bán hàng nói rồi chỉ vào Phong Tùng

' dạ chị còn áo có mũ ko ,rộng 1 chút'

'có lấy 1 hay hai' ' hai ạ 1 nam 1 nữ nhé'

' vâng đen tất chị nhé' ' còn khẩu trang , kính đen ko ạ,mũ le nữa'

' còn cô yên tâm phong cách của cô chị vẫn nhớ' chị bán hàng sách túi đồ ra đưa cho cô

'cám ơn chị' đả quanh mắt qua người chị bán hàng cô nói' chị có muốn làm người mẫu ko'

'cô nói j vậy chị làm người mẫu để người xem chạy mất dép à'

' thật đấy công ty của em đang tuyển người mẫu diễn theo tiếng 1 tiếng 700 nghìn chị có định đi ko'

' hả 700k thôi á'

' người mẫu nghiệp dư mà chị đấy là em còn lấy giá rẻ đây ko thì chỉ có 300k thôi nếu chị muốn thử thì đến công ty này đăng kí nhé tụi em chỉ lấy có 10 người thôi'' thôi em đi đây.' Linh Đan và Phong Tùng ra khỏi chợ bắt xe đến 1 nhà điều dưỡng

' cháu chào bác'

' cháu là..'

'cháu là Đan cháu đến để tìm các bác nhờ chút việc'

'ôi trời cậu thanh niên này đẹp trai quá đi con cái nhà ai vậy bố mẹ nào sinh đc cậu ấy thật là có phúc' 1 cụ già nói lời nói của cụ khiến cho Phong Tùng ngượng . Nhìn thấy cụ Phong Tùng tiên về phía cụ

' cháu cám ơn bà, hôm nay trông bà đẹp lắm đấy '

' cháu thật là vui tính, cháu đừng trêu bà, bà già rồi , đâu có ai cần đâu'

' sao bà lại nói vậy hai đứa bọn cháu cần bà mà'

' hai đứa cần j ở đám người già này chứ'

'bà à cháu định mở show diễn thời trang cháu muốn mời bà và có cô chú ở đây đến tham dự nhưng mà cháu chỉ có thể lấy 10 người thôi' Linh Đan ngồi gần lại bà nói

'vậy hả các bà ở đây rất đẹp đấy, nếu cháu ko chê có thể xem các bà đi này, các bà tuy ở đây nhưng cuộc sống vẫn đầy đủ vui có, buồn có, ko thiếu 1 thứ j' 1 người khác đứng lên nói rồi đi vài bước

' vậy hoa hồng thì làm sao' 1 ông cụ nó

' các ông các bà cứ yên tâm tiền lương sẽ có và còn tiền ủng hộ sau đêm diễn nữa cháu sẽ gửi đến đây' Linh Đan giải thích cặn kẽ

' thế mới phải chứ' ông cụ đó cười hả hê

'còn những ai nữa ko'

' cháu sẽ mời những cô chú hay đi tập ở công viên, mấy em nhỏ bị bệnh nan y, mấy bạn bị khuyết tật , mấy bạn sinh viên nữa ạ' Linh Đan nói

' ủng hộ sẽ chia đều cho những người có hoàn cảnh khó khăn và tụi cháu còn vận động mọi người nữa' Phong Tùng dõng dạc trả lời

' vậy hả ' 'hai cháu thật là tốt quá, hai đứa sau này sẽ sống rất hạnh phúc'bà cầm tay Phong Tùng và LInh Đan đặt lên nhau nói

'cháu cám ơn ạ'

'hai đứa bà ấy mà nói ai vs ai thì sẽ thành sự thật đấy' nghe đc câu nói đấy hai người nhìn nhau cười

' bà chúng cháu sẽ sống thật hạnh phúc j' Phong Tùng nắm tay Linh Đan nói vs bà cụ.

Hai người rời khỏi nhà điều dưỡng tiếp tục đi đến trường đại học , bệnh viện , và công viên để kêu gọi mọi người. Những nơi họ đến đều để lại nhiều kỉ niệm ko thể quên .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play