‘kí túc của em’

‘hả nhưng kí túc của em toàn con gái’

‘hôm nay các bạn của em chẳng phải về hết rồi sao’

‘ờ thì về hết nhưng mà anh cũng không thể như thế chư’

‘ không sao đâu có giường ngủ la được rồi mai anh còn phải về sớm’.

‘…… cạn lời…..’

_________

‘Anh vào đi phòng hôm nay có em và Hiểu Đồng thôi anh ngủ ở giường của Hiểu Đồng ngủ’ Linh Đan nói với anh

‘Linh Đan đây có phải là ông anh trai của cậu không’Hiểu Đồng hỏi

‘ừ’

‘trời tớ cũng muốn có 1 ông anh như thế’

‘Ko nói vs cậu nữa tớ mệt rồi muốn đi ngủ’ Linh Đan chèo lên giường lăn ra ngủ mặc kệ mọi thứ đang xảy ra . Hôm nay chắc Phong Tùng biết anh trai của Linh Đan sang nên không gọi hỏi hay nhắn tin j cả nên cô cũng chẳng để ý

******

‘Phong Tùng máy tính của em bị rơi rồi làm sao mà chơi game được nữa đây’ Linh Đan gọi cho anh

‘ em đem qua đây anh sửa cho’

‘anh biết sửa chứ’

‘ừ em cứ đem qua đây’Linh Đan cướ máy đúc máy tính , macbook, bảng vẽ vào ba lô rồi đi sang kí túc xa nam. Từ lúc Linh Đan đi vào bao nhiêu anh mắt nhìn cô và ai cũng đoán đc đâu là phòng mà cô gái này sẽ dừng lại. Cô gõ cửa phòng, anh ra mở cho cô, cô bước vào phòng kí túc của anh rất sạch sẽ không như trong truyền thuyết m.n thường nói kí túc xá nam toàn tất hôi để lâu ngày nhưng với cô những điều đấy ko là j hết vì có nhiều lúc cô cũng như thế. Đang mải nhìn cô bỗng quay người lại thì thấy 1 anh chằng từ trong phong tắm đi ra chỉ quán có 1 cái khăn tắm

‘A…A…A…A…A..A..’ tiếng Linh Đan hét to cô nhắm nghiền hai mắt lại. Từ phía sau 1 cách tay kéo mạnh cô quay lại đầu cô đập vào phần ngực rắn chắc của anh.

‘cầm lấy đi thay đi đẹp lắm ấy mà khoe ra’ anh vứt bộ quần áo cho anh chàng quán khăn tắm rồi đuôi đi

‘em có sao ko’ anh hỏi cô

‘ko sao chỉ là hơi hoảng thôi’

‘bình thường sẽ không như vậy đâu, cậu ta là người khóa dưới vừa mới đc xếp vào đây nên không biết’ Anh giải thích cho cô bớt hoảng anh ôm cô vào lòng xoa đầu

‘Lão đại .. Lão đại’ Tiếng gọi từ ngoài vọng vào ‘Lão đ…’ rồi khự lại khi cách cửa mở ra

‘ xin lỗi đã làm phìn hai người. xin lỗi’ Trần Bạch đứng quay mặt ra sau nói

‘lão đại…’ Triệu Vũ gọi to nhưng cũng bị Trần Bạch dữ ở ngoài

‘ Có việc j hai người vào đây’ Phong Tùng nói. Hai người quay lại vì ko hiểu j nên Triệu Vũ nhìn thấy Linh Đan liền cười nói

‘hey tiểu sư muội đến chơi hả’

‘em đến nhờ anh Phong Tùng chữa máy tính’ Linh Đan lôi máy tính ra đặt lên bàn

Phong Tùng ngồi sửa máy tính còn Linh Đan thì chơi bằng máy của anh . Cô đng nhập vào Game chơi

‘ê tiểu sư muội em cũng chơi game này sao’ Trần bạch đi lướt qua nhìn thấy nói

‘có vấn đề j ạ’Linh Đan hỏi

‘Ko ko có j hết chỉ là chưa thấy cô gái nào xinh như em chơi game thôi’

‘anh quá khen đấy là anh chưa gặp thôi’

‘em chơi nick j vậy có cần anh đánh hộ ko’ nghe xong đột nhiên Phong Tùng cười ‘cậu cười cái j’ . ‘ hả em là LINH NHI’

‘dạ vâng em là Linh Nhi có vấn đề j sao ạ’

‘ ko ko thể nào em hack nick đúng ko’

‘nếu em biết hack nick thì em đã chả phải nhờ anh Tùng chữa máy tính hộ em’

‘ Ko Ko thể nào là như thế đc. Ko lẽ tôi còn thua cả 1 người cn gái sao ko thể ko thể nào’Trần Bạch lăn ra giường kêu lêm ‘ ko đc anh phải đấu vs em một trận’

Trận đầu cô đánh thua, trận sau nhờ có sự giúp đỡ của Phong Tùng mà đã thắng.

‘Rồi máy của em xong rồi . Bảng vẽ anh cũng nối với cả hai máy của em rồi’

‘dạ vâng em xin’

‘hay là chúng ta đi ăn đi hôm nay tôi co hứng sẽ mời’ Triệu Vũ nói

‘ Triệu Vũ hôm nay bom rơi chúng đầu cậu à sao lại mời đi ăn vậy’ Trần Bạch nói

‘Tôi không mời cậu nếu cậu đi thì phải campuchia’Triệu Vũ nói

‘cậu thật quá đáng’Trần Bạch

‘tôi ko mời cậu tôi chỉ mời hai người này thôi’Triệu Vũ

‘thôi được rồi chúng ta đi thôi tôi và cậu chung nhau’ Trần Bạch nói

* * * * * * * * * * * * * * *

‘thời gian trôi nhanh thật thoắt cái đã hết năm học rồi’Linh Đan nắm tay Phong Tùng đi dưới sân trường‘Khóa luận của anh được duyệt chưa’

‘Đc rồi thành tích rất cao đấy nên em phải thưởng cho anh đấy’

‘đồ quỷ dữ’

‘bao giờ em về Việt Nam’

‘Thứ 6 ạ’

‘Chắc anh ko đưa em đi ra sân bay được’

‘vì sao’

‘vì hôm đấy anh cũng phải sang Mĩ để giúp công ty của cô chú ở bên đấy’

‘Ko sao đâu’… ‘e vẫn có 1 câu hỏi muốn hỏi anh . Tại sao lúc anh gặp em lần đầu anh lại thích em luôn vậy. Chẳng lẽ ở đấy ko có cô gái nào lọt vào mắt anh sao’

‘Ko phải là ko có mà là họ ko bằng em’

‘Thật sao’ ' Ko ngờ em lại được anh xếp hạng cao như thế' 'Hôm đó bao nhiêu là hoa hậu ,người mẫu đẹp như thế anh chỉ quan tâm mỗi mình em thật là vinh dự quá đi'

' Thật ra hôm đó cũng có 1 cô gái tiếp cận anh nhưng mà anh ấy thấy cô ấy hoàn mỹ quá nên anh cho qua'

'anh lại còn dám khen cô ta hoàn mỹ thế còn em là j hả

' em hả . Đối vs anh em là hoàn hảo'

' anh chêu em hoàn hảo vs hoàn mỹ thì khác j nhau'

' có chứ hoàn mỹ là chỉ nguyên nhan sắc . Còn em là hoàn hảo là tất cả mọi thứ trong mắt anh đều tốt hết '

' anh chỉ giỏi nịnh thôi'

Hai người ngày nào cũng đi cùng nhau họ dành những khoảng thời gian còn sót lại để ở bên nhau. Cứ thế mà ngày chia tay đã đến cô và anh cùng bước vào nhà chờ , chuyến bay của cô đi trước của anh cũng đi ngay sau đó

'em nhớ giữ gìn sức khỏe nếu công việc của cô chú xong sớm thì anh sẽ sang Việt Nam đón em '

'Thật chứ anh sẽ sang chứ '..' như vậy sẽ đỡ buồn hơn'

'thôi em đi đi không lại muộn'

'Tạm biệt'

'bye bye nhớ sang với em đấy '

'ừ'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play