Đợi Linh Đan thay đồ Phong Tùng cũng chọn thêm cho cô 1 bộ nữa'mẹ bộ này thế nào có hợp vs cô ấy ko' anh cầm một chiếc váy chân váy chữ A và một chiếc áo sơ mi tay lỡ đưa cho mẹ xem
' Ừ cũng đc đấy '. ' Đúng là người ta nói ko sai mà, có con trai lúc nó có ny thì chỉ biết đến người yêu thôi còn mẹ nó thì nó ko còn để ý nữa' Mẹ anh bĩu môi nó
' mẹ à đồ của mẹ bây giờ ko phải để con chọn nữa mà là để con dâu tương lai tặng cho mới đúng'
' anh chỉ đc cái nịnh nọt thôi'
Không biết là trùng hợp hay cố ý mà Thu Huyền cũng ở đấy. Cô thấy hai mẹ con anh cũng ngỏ ý tiến lại gần
' Cô Lâm , Anh Phong Tùng ' ' hai người cũng đi mua đồ sao ạ' ' Thật là trùng hợp quá '
' Thu huyền cháu cũng đi mua đồ à' Cô Lâm nhìn thấy cười nói vs Thu Huyền. Còn anh thì chỉ gật đầu rồi quay đi. Thu Huyền để ý thấy bộ đ mẹ anh đang mặc vẫn còn mác
' Bộ đồ này cô mặc đẹp ghê. để cháu chọn cho cô bộ khác nhé' Thu Huyền khen xong liền vớ kiểu váy chiếc váy ban nãy mà Linh Đan chê xấu nên mẹ anh đang nhận ra ai là người con dâu bà cần
' cô , anh Phong Tùng hai người thấy sao ạ' Linh Đan bước ra khỏi phòng thay đồ. Với chiếc váy trắng tay lỡ nhìn cô đầy sức hút
' Nào lấy thử đôi giày này đi vào mẹ xem nào' mẹ anh lấy từ trong túi ra đôi giày cao gót cao 10cm màu trắng đính kim sa trông rất sang trọng .
' Được rồi hai đứa đứng lại gần nhau mẹ xem nào ' Phong Tùng nắm tay Linh Đan rồi tiến lại đứng gần cô ' Được đẹp lắm cháu rất hợp vs bộ này '
'Nhưng mà cô ơi cháu .. hôm nay đã mua nhiều đồ lắm rồi' Linh Đan từ chối
'Ko sao đâu việc mẹ anh thích mẹ anh sẽ làm và sẽ không bao giờ hối hận đâu' Phong Tùng dỗ dành cô' thôi em cầm bộ này vào thay đi thử xem có đẹp không không đẹp thì thôi ' anh đưa cho cô rồi đẩy cô vào phòng thay đồ
' Cô hôm nay sao lại có cô ấy đi cùng vậy ạ cháu tưởng chỉ có hai mẹ con cô thôi chứ' Thu Huyền bị đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác
' À hôm nay vốn dĩ đi mua sắm là vì có con bé Linh Đan đó . nó đi mà nó chọn được đồ cho cô này , bao nhiêu thứ cô đều được nó chọn cho nó tư vấn y như nó làm người bán hàng vậy .'
' Vậy sao cô lại mua đồ cho cô ấy'
' Thì có sao chứ con bé Đan là người Phong Tùng ưng cô tiêu tiền cho con bé thì có việc j hả' .
' Mà thôi đã đến đây rồi cháu cũng phải thử chọn đồ đã' Thu Huyền tức giận ko biết nên làm j đành giả bộ tảng lớ đi chỗ khác
Linh Đan bước ra bộ váy rất hợp với cô tuy cô chỉ được 1m60 nhưng đi đôi giày này và với bộ đồ hợp vs dáng người của cô nên cô mặc vừa vặn rất đẹp
'ay zô.. Đan à con là người mẫu à sao mặc j cũng đẹp vậy ' Mẹ anh khen cô hết lời.
' mẹ đừng làm cô ấy ngại. mẹ thử bộ này đi đảm bảo rất hợp vs mẹ đấy' Phong Tùng cầm lấy 1 bộ đồ rồi đưa cho mẹ anh
' thôi được rồi mẹ đi ko làm phiền hai đứa nữa' mẹ anh cầm bộ đồ rồi đi vào thử
' Từ sau ko cho em đi mua đồ nữa' anh nói vs cô.
' Tại sao '
'Tại vì từ giờ về sau em chỉ để cho 1 mình anh ngắm thôi ở đây nhiều người qua lại quá . Anh sợ người ta nhìn em mất'
' Đồ thần kinh. Em bây giờ mặc bộ này vậy thì anh cũng phải mặc cùng tông chứ ' cô với tay qua cổ anh tháo chiếc cà vạt ra , lấy 1 chiếc áo khoác vest khác bắt anh khoác vào. Trong lúc đang chỉ đồ cho anh co lại bị 1 bàn tay ấm áp kéo cô về phía anh
' anh làm cái gì vậy đây là chỗ đông người đấy' cô đánh anh rồi nói
' vì là chỗ đông người nên anh mới làm vậy để cho họ biết em là của anh '
Đúng lúc đó Thu Huyền từ trong phòng thay đồ đi ra' cô ơi bộ này.... ' giọng nói nhỏ dần rồi dừng hẳn khi thấy cảnh này . Cô không biết nên làm j đành lùi chân quay lại phòng thay đồ trốn trong đó cho đến khi ba người kia đi mất.
Hôm nay Phong Tùng đi theo chỉ là một người đi theo xách đồ. Ba người dừng lại trước của trung tâm bách hóa
'Thôi hai đứa đi vs nhau đi mẹ sẽ gọi người đến đón' mẹ anh nói
'ơ cô không về chung sao ạ' Linh Đan nói'
' nhà cô ngược chiều vs trường, hôm nay cô cũng có hẹn phải đi vs chồng mình nữa chứ ,cô không nên làm phiền hai đứa nữa, thôi ngoan ngoãn về đi' mẹ anh đẩy cô đi vào xe.
' em muốn đi đâu .' Phong Tùng hỏi
' Em muốn về kí túc xá'
' anh chưa ăn tối '
' đâu phải chỉ có một mk anh chưa ăn em cũng chưa ăn đây'
' vậy thì chúng ta đi ăn đã ' nói xong anh phóng nhanh về phía trước. Bữa tối của hai người diễn ra tại 1 nhà hàng sang trọng
'Cuối tuần này em làm j không' anh hỏi
' cuối tuần.... em có việc rồi . Hôm đấy anh em sẽ sang nên em phải đi vs anh ấy '
' ừ vậy thôi để hôm khác' mặt anh lạnh lùng nói
' anh giận à '
' ko'
'chả vậy nhìn mặt anh là biết . Thôi mà cuối tuần này ko đc thì cuối tuần sau có j đâu mà phải giận em'
' anh ko giận em'
' có, trên mặt anh viết rõ đấy. Đâu phải đột xuất đâu anh em đã hứa từ tuần trước rồi nên anh đừng có mà nghĩ linh tinh'
' anh ko nghĩ linh tinh toàn tự em suy diễn thôi'
' anh... hứ ko chơi vs anh nữa' Bữa tiệc kết thúc anh đưa cô về kí túc . Trên đường về kí túc có đi qua 1 cái hồ khá lớn bắc ngang qua đó có 1 cây cầu . anh dừng xe dãn cô lên cầu ngắm cảnh . Ánh đèn điện chiếu xuống mặt nước vô cùng kì ảo.
' đẹp ko '
' có ko khí trong lành lại còn có cảnh đẹp nữa'
'đây sẽ là nơi bí mật của chúng ta'
' Bí mật đầy người biết bảo bí mật '
' Rất nhiều người biết nơi này nhưng có ai biết nơi này là nơi chúng ta hẹn hò ko'
' hẹn hò ai nói vậy . Ai đồng ý vậy ' cô quay người đi nói. Nhưng vừa bước đi vài bước đã bị anh kéo lại
' Là anh nói đó thì sao ' sau đó bất chợt 1 nụ hôn đc đặt xuống không biết có phải lần đầu không nhưng vô cùng chuyên nghiệp ( chắc cái này fan ngôn tình hiểu) .
Sáng hôm sau , tiếng hét của Hiểu Đồng làm cô thức giấc
' Đan bà .... bà đã làm j đại thần của tôi ảnh lên diễn đàn của trường rồi bà làm j hả '
Linh Đan mắt nhắm mắt mở nhìn vào điện thoại . Trời ơi đó là ảnh anh đang h** cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT