Ai cũng biết
khi ba thế giới phân chia, Thần đế đã giao cho Thiên giới và Ngục giới
quyền nắm giữ, viết lên số mệnh người Hạ giới, cũng giống như dựa vào
cuộc đời họ quyết định nơi bọn họ sẽ đến sau khi chết (kiểu thiên đường
và địa ngục ý) hay hình hài khi đầu thai lại ở Hạ giới. Bất kể là người
giới nào, một khi đã đặt chân xuống Hạ giới đều phải chịu sự sắp đặt của họ. Sasuke cũng nghĩ hắn và Sakura không phải là ngoại lệ nhưng dựa
trên sắc mặt nghiêm trọng của Yuki thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản
như vậy...
- Người nói vậy là sao?
- Ngươi nghe cho kỹ đây, số mệnh của hai người vốn dĩ đã không nằm trong quyền sắp đặt của bọn ta.
Hắn kinh ngạc nhìn Yuki, không nói nên lời.
Nàng trầm giọng xuống kể lại những gì mình biết.
- Có những người rất đặc biệt, từ khi sinh ra đã có khả năng kiểm soát
vận mệnh của chính mình, không chịu sự ràng buộc của Thiên giới hay Ngục giới. Ngươi cũng là một trong số hiếm đó. Do vậy, chúng ta chỉ có thể
thông qua người khác can thiệp vào họ. Nhưng....
-....Kể từ khi
Sakura xuống đến Hạ giới, gặp ngươi, chúng ta hoàn toàn không có khả
năng sắp đặt vận mệnh của tất cả những người đã từng can thiệp vào cuộc
đời của ngươi. Ngay cả vận mệnh của Sakura ta cũng không có khả năng sắp đặt...
- Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Vậy nên, ta đã cầu
xin Thần đế giúp ta có thể nắm giữ được vận mệnh Sakura, để giữ nó được
an toàn tại đây...
- Vậy Thần đế có làm được không? - Sasuke đột nhiên chen vào hỏi.
- Có.... Thần đế đã gắn kết vận mệnh cả đời của Sakura vào một cuốn sổ,
ghi lại mọi thứ từ khi nó đến đây, ta cũng có thể sửa lại hoặc viết theo những gì ta muốn, nhưng....
- Người đã không làm vậy....
-
Không sai! Ta đã để nó sống như những gì nó muốn, và nó đã yêu ngươi,
chọn ở bên ngươi. Cũng là từ lúc nó chọn ở lại, có chuyện đã xảy ra...
Nói đến đây, sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng rất nhiều.
- Chữ viết trong sổ ngày càng mờ dần, cùng khi đó là tình yêu của các
ngươi ngày càng lớn. Điều này là gì, ngươi cũng có thể tự đoán ra....
'Tình yêu của ta và Sakura sẽ không đi đến đâu....' Hắn thầm nghĩ, tay bất giác nắm chặt.
Nhìn sắc mặt của Sasuke, Yuki cũng biết là hắn đã đoán ra, liền tiếp tục.
- Khi ngươi làm tổn thương nó, tuyên bố muốn cưới Karin làm hậu, ta đã
muốn viết cho nó một tương lai mới, cuối cùng ta đã chậm một bước. Ngay
khi cây bút chạm vào giấy cũng là lúc đôi mắt màu đỏ của nó xuất hiện,
đồng thời bật ngược cây bút lại, cuốn sổ lập tức tự bốc cháy và bị thiêu hủy hoàn toàn.
-.... - hắn khẽ nhíu chặt mày, rất muốn lên tiếng
hỏi rốt cuộc đôi mắt đỏ của Sakura là sao, lại vẫn kiên trì im lặng lắng nghe, chờ lời giải đáp trong đó.
- Ta lần nữa đi cầu xin Thần đế, nhưng Ngài đã từ chối không giúp, bởi vì ngay cả Ngài cũng không thể
làm gì được nữa.... Bây giờ, không một ai có thể sắp đặt các ngươi nữa,
vận mệnh của hai người.... hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân....- Rốt
cuộc đôi mắt đỏ đó là gì? - đến lúc này hắn đã nén không nổi nữa mà hỏi.
- Ngươi không cần biết nhiều về nó, chỉ cần biết là tuyệt đối không thể để nó xuất hiện một lần nữa!
- Vậy xin Người hay tin tưởng giao nàng cho ta, ta sẽ đảm bảo điều đó! - hắn khẩn trương tiến tới trước mặt nàng.
Yuki cười lạnh, giọng giễu cợt.
- Ngươi đã mất đi một cơ hội rồi, nghĩ rằng ta sẽ giao cơ hội thứ hai quý giá cho ngươi sao? Nên biết rằng, chỉ một sai lầm nữa sẽ dẫn tới kết
cục không tưởng nổi đâu! Ngươi có thể sẽ chết đó....
Ai cũng sợ
cái chết, bây giờ là lúc thích hợp để thử thách tình yêu của hắn với
Sakura có vượt qua nổi cái chết không? Mặc dù nàng cũng biết rằng trước
đây hắn đã từng liều mạng bảo vệ Sakura khỏi bầy sói, hỏi lại có hơi
thừa. Nhưng nàng không nói đùa, cái chết có thể là điều khó tránh khỏi
trong tương lai gần....
- Sớm muộn gì cũng chết, vấn đề là chết
sớm hay chết muộn.... - hắn lấy nguyên câu của Sakura trước kia ra -.... Hơn nữa, nếu ta chết vì Sakura thì cũng không có gì hối tiếc. Đời này
gặp được Sakura, cho dù ta chết, nàng cũng chỉ có thể là của ta!
Giọng bá đạo tuyên bố chủ quyền, cũng ngụ ý rằng Yuki đừng mơ mang Sakura đi khỏi hắn.
Làn môi bạc khẽ nhếch lên. Không tệ! Người dám dùng cái giọng ngang ngược
này với nàng không nhiều, hắn dám vì con bé mà hỗn xược với nàng. Xem
ra.... Hắn là yêu nó thật lòng. Thời gian ở trên Thiên giới theo dõi
Sakura, nàng cũng đã thấy được tình yêu ngày một lớn của hai người. Chỉ
hy vọng, vượt qua mọi khó khăn, tình yêu này sẽ được trả đúng giá.
- Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ làm Sakura hạnh phúc và an toàn chứ?
- Ta sẽ cố...
- Ta không cần ngươi cố! - nàng gắt - cái ta cần chính là lời bảo đảm, lời thề!
- Ta thề sẽ dùng cả đời này để bảo vệ nàng, để yêu nàng, làm nàng trở
thành người hạnh phúc nhất thế gian! - hắn lớn tiếng cứng giọng thề.
Nàng hài lòng mỉm cười. Chuyến xuống đây xem ra cũng có ích lợi một chút.
Thời gian không còn nhiều. Dưới cản trở của phong ấn, nàng chỉ có thể
nhập hồn xuống đây trong khoảng thời gian ngắn, rồi dùng phép dịch
chuyển thể xác nữ tư tế đến đây, hết thời gian, thân thể này sẽ quay trở lại Thánh điện ở Tuyết quốc, còn hồn nàng sẽ trở về Thiên giới.
- Dù gì thì ngươi cũng đã từng mạo phạm đến thần thánh....
- Ta sẽ tiếp nhận trừng phạt - không đợi nàng nói xong, hắn đã nói rồi.
- Thử thách của ta đặt ra cho người chính là.... tương lai... Vượt qua được nó, ngươi mới có thể ở bên Sakura...
Dứt lời, làn khói trắng lần nữa xuất hiện bao quanh Yuki. Khói tan cũng là lúc nàng biến mất khỏi căn phòng.
---------------
Trong phòng, Sakura thì sốt ruột, lo lắng không thôi, từ nãy đến giờ tính ra
đã đi lại gần 100 vòng rồi. Nàng không chóng mặt nhưng người đang nằm bò trên bàn đã hoa mắt đau đầu buồn ngủ rồi đấy.Tenten miệng không ngừng
ngáp đến chảy hết nước mắt nước dãi ra.
Hừ! Nếu không tại hoàng
huynh lôi nàng đêm đây trông chừng Sakura chạy đi theo hắn thì giờ này
Tenten đã đang nằm kềnh lên giường mơ đẹp rồi. Thông cảm, dạo này nàng
đặc biệt có thói ngủ ngày....
Đúng lúc đang ngoạc mồm ra chuẩn bị
ngáp cái nữa thì cửa mở ra. Tiếp theo, trước khi nàng kịp nhận ra đó là
ai thì đã bị xách cổ áo ném bay ra ngoài lộn vó trên hành lang rồi, đến
kêu cũng chưa kịp, chỉ nghe được tiếng cánh cửa đóng rầm lại. Một lúc
sau trấn tĩnh lại, nàng mới thầm chửi thề trong lòng:
'Bà nó! Có gấp lắm cũng đâu cần nhẫn tâm ném muội như ném bóng như thế! Hại bà tí nữa bay xuống tầng một'
Về phần Sakura, nàng bị tiếng cánh cửa đột ngột đóng lại làm cho giật
mình. Vừa quay đầu ra muốn tìm hiểu xem là chuyện gì thì cả người đã bị
ôm lấy, khẽ hé miệng kêu, môi đã bị khoá lại.
Sasuke ôm chặt nàng
trong lòng, hôn nàng thật sâu, mặc kệ Sakura có phản kháng thế nào cũng không rời ra. Đến tận khi nàng gần như sắp tắc thở rồi hắn mới buông
ra.
'Ôi không khí!' Nàng há hốc mồm ra lấy khí để thở, giận tái mặt nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, gắt:
- Đang yên đang lành đột nhiên chàng lên cơn cái nỗi gì! Muốn ta chết sớm cũng không cần dùng biện pháp này chứ!
Hắn lờ đi coi như không nghe thấy nàng quát, lặng lẽ ôm eo nàng, dụi đầu vào cần cổ nàng.
- Ta đã gặp chị nàng....
- Cái gì??? - chỉ một câu nói của hắn đã làm tức giận nàng bay sạch, gấp gáp lay vai hắn hỏi.
- Làm sao mà chị xuống đây được?
- Chị không làm khó chàng chứ?
- Hai người đã nói gì?
Đối với sự khẩn trương của nàng, hắn lại rất bình tĩnh, cả người lười biếng tựa vào nàng, đầu dụi dụi.
- Nàng yên tâm, chị nàng không đáng sợ như nàng nghĩ đâu.... cũng chỉ có quát ta vài câu với dặn ta phải chăm sóc nàng thôi....
- Chàng không giấu ta gì chứ? - nàng nhíu mày không tin hỏi lại.
- Tại sao nàng lại hỏi thế?
- Không có gì! Ta chỉ hơi thắc mắc rằng từ khi nào mà chị trở nên nhân từ với những kẻ không nên được nhân từ thế?
- Hừ! Nàng theo phe nào thế?
Tâm trạng nàng đang rất tốt nên không ngại đùa một chút.
- Tất nhiên là theo phe chị rồi nha!!! Gia đình là số một^^
"A!"
Câu trả lời của nàng làm hắn cực kì bất mãn, bực mình cắn một cái vào cổ nàng.
- Đau! Sao chàng dám cắn ta?
- Thích! Thì sao? - hắn thản nhiên trả lời làm nàng tức muốn hộc máu. Hắn là chó hay sao mà mỗi lần ngứa răng đều cắn nàng?
Nhưng mà nàng cũng không dại mà cãi lại, kẻo hắn lên cơn dại cắn nàng thì khổ.
Thấy bộ dạng uất không thể ức hơn được nữa của Sakura, hắn đành hạ mình nhún nhường dỗ dành.
- Ngoan.... Đừng cáu mà.... Ta có tin tốt muốn báo cho nàng....
'Hừ! Bà đây là chó chắc mà bảo ngoan? Đừng có ai cũng nhận là chó giống mình chứ!' Nàng âm thầm nói xấu sau lưng cho đỡ cáu.
- Không cần chàng nói cũng biết! Chị hạ lệnh cho Binh đoàn trở về, cho chàng cơ hội thứ hai chứ gì?
Vì nàng bất ngờ thông minh đột xuất nên làm hắn hơi sợ, cau mày nghi ngờ nhìn nàng.
- Ban nãy nàng có uống nhầm thuốc không đấy?
- Chàng chán sống rồi phải không? - trán nàng nổi gân xanh, hoá ra bao lâu nay hắn vẫn nghĩ nàng ngu.
- Không hề! - hắn lắc đầu, từ chối chọc phải nàng vì.... tối nay hắn không muốn nằm đất đâu....
Có lẽ hắn đánh giá hơi thấp nàng rồi, nhìn hắn trở về tươi cười thế này
thì không thành công thì là gì? Đúng là nói thừa.... Nhưng mà....
-.... Còn một tin xấu với nàng nữa.... - sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêm giọng nhìn nàng....
- Làm sao? - trông hắn nghiêm túc thế này chắc hẳn có chuyện thật....
- Nàng....
Hắn kéo dài giọng, ghé sát miệng bên tai nàng thì thầm....
Không hiểu hắn nói gì mà nghe xong mặt nàng "bùng cháy" rực rỡ (đừng có ai
hiểu theo nghĩa đen đấy) làm mấy người rình trộm ở ngoài qua khe cửa
nhòm vào tò mò không chịu nổi đến mức tai suýt nữa nhảy lên vị trí mắt
để nghe cho rõ.
Cứ nghĩ là hóng tiếp sẽ moi được thông tin hữu ích gì đó. Ai ngờ.... Chỉ thấy Sakura mặt đỏ phừng phừng giận dỗi bỏ vào
phòng trong, Sasuke thì í ới cười cười đuổi theo sau rồi.... Chẳng nghe
thêm được gì nữa....
- Hai người này càng ngày càng quá quắt! Lúc
nào cũng thì với chả thầm, nói to lên một chút thì tốn thêm nước bọt
chắc! - Ino mặt nhăn như khỉ ăn ớt, miệng không ngừng làu bàu.
- Anh em có ai nghe nổi họ nói gì ko? - Naruto nôn nóng hỏi.
Không hiểu hắn nói cái gì mà mặt Sakura đỏ thế kia?
- Nghe được đã không phải ngồi đây đoán mò rồi! Có ai đoán được là cái gì chưa? - Tenten hướng mấy người kia nhỏ giọng hỏi.
- Bà đây không phải là người có đầu óc đen tối gì đâu nhưng mà chắc chắn
là có liên quan đến mấy hình ảnh không phù hợp cho thiếu nhi.... - Ino
xoa xoa cằm đảo mắt nói -.... Có khi là bây giờ đang "ba chấm" cũng
nên....
Vừa nghe xong, hai con người đầu óc vẫn còn gọi là hơi
trong sáng kia lập tức tránh xa ra khỏi cánh cửa xách dép chạy mất tích
luôn.
Thông cảm cho những người còn ngây thơ, khờ dại này, có khi
phải tu luyện vài năm nữa mới đủ trình tưởng tượng được Ino đang ngụ ý
cái gì....
............
Linh hồn Yuki xuyên qua không gian nhập trở lại với thân thể chính trên Thiên giới.
Đôi mắt xanh băng không giấu lo lắng nhìn xuống mặt hồ nước đã đóng băng
đang phản chiếu lại những quãng thời gian hạnh phúc của Sakura bên
Sasuke, lòng càng thêm trầm xuống.
- Đừng quá lún sâu vào tình yêu này, Sakura.... Vì ngay cả Thần đế cũng không biết trước nổi tương lai của em đâu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT