Cưỡi ngựa xuống núi, trời bắt đầu tối dần, màn đêm buông xuống bao
phủ lên khi rừng rậm. Nàng cứ ung dung phi ngựa xuống núi mà không hề
biết rằng mình đang bị bám theo không phải bởi một mà rất nhiều thứ.
Xuống đến gần hồ, nàng giảm tốc độ lại để ngó nghiêng xung quanh xem hắn có ở quanh đây không.
"Sột soạt" có tiếng động phát ra từ bụi
cây đằng sau. Giật mình quay đầu lại rút tên ra bắn vào đó. Sau đó nàng
nghe thấy tiếng ư ử gì đó, nheo mắt nhìn kĩ vào trong bóng tối, Sakura
nhìn thấy hàng chục đôi mắt đỏ khát máu nhìn mục tiêu không ai khác là
nàng.
Lũ sói thấy miếng mồi ngon bỏ chạy nên
lần lượt kéo nhau đàn đàn lũ lũ đuổi theo. Trời ơi là trời, nhìn đàn sói thế kia sơ qua cũng phải 40 con chứ ít gì. Ặc, chạy đâu không chạy chạy đúng vào ổ sói hoang mới nhọ. May mà nàng theo thói quen luôn mang
theo vũ khí phòng thân bên người, rút tên ra bắn liên tục vào bọn chúng.
Nhìn vào lượng cung tên ít ỏi còn trong
lọ bây giờ, lại nhìn đàn sói hoang đang đuổi theo, nàng không trụ nổi
lâu được nữa. Bây giờ không còn cách nào khác là chạy và cầu trời là
nàng đến kịp hồ mà vẫn còn nguyên mạng thôi.
Trời đúng là đáp ứng cho nàng thật, phía
trước là hồ Sento lấp lánh ánh sáng, và tính đến giờ nàng vẫn chưa chết. Đen đủi là trời không hiểu ý nghĩa ẩn dụ của Sakura, nghĩa đầy đủ là
cho nàng sống sót trở về.
'Cảm ơn trời.... chẳng vì cái gì cả....'
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT