Có lẽ làm phiền
công việc của cháu một chút, nếu có chút thời gian rảnh rỗi, chút nữa
đến nói chuyện với ta một chút —— đây là lời của cha Trác Diễm lúc nghỉ
trưa gọi điện thoại cho cô.
Đúng lúc hiện tại cô cũng không có
việc gì, cởi áo blouse trắng, lấy chìa khóa phòng làm việc cùng phiếu ăn cơm bỏ vào túi, đi đến nhà ăn của bệnh viện.
Trác Biểu Dương ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nhìn thấy cô liền đứng lên gọi: "Tương Nam, ngồi đi."
Nguyễn Tương Nam biết ông chọn vị trí này để nói chuyện cũng là vì để cô cảm
thấy thoải mái, nhưng nhà ăn của bệnh viện nào có thức ăn gì có thể
khiến ông để mắt, đành phải hỏi: " Bác Trác, bác ăn cơm chưa? Cháu đi
gọi một chút đồ ăn nhé?"
Nguyễn Tương Nam bưng ly trà tới, đặt ở trước mặt ông. Trác Biểu Dương nói:
"Hôm nay ta tới là để kiểm tra sức khỏe tổng quát, cho nên thuận tiện
ghé thăm cháu một chút."
Bệnh viện nhiều như vậy, cũng chưa chắc
nhất định phải làm ở đây. Nói như vậy, "Tới xem cháu một chút" mới đúng
là mục đích chính.
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Bao giờ có kết quả kiểm tra, cháu sẽ trực tiếp đưa cho Trác Diễm, như vậy có thể bớt
một công đi."
"Cái kế hoạch buôn bán bất động sản đó của Trác
Diễm tương lai cũng không tệ lắm, chỉ là mấy cái tòa nhà bỗng dưng bán
mà không có kế hoạch gì, mấy ngày nay cảm thấy có chút không đúng, ta
mới bắt đầu thăm dò, phát hiện là do Trác Diễm mua, tất cả đều cùng đứng tên với cháu." Trác Biểu Dương cười nói, "Ta liền cảm thấy rất kỳ quái, rồi mới phát hiện hai đứa đã đăng ký kết hôn."
Nguyễn Tương Nam lấy làm kinh hãi: "Cháu cũng không biết chuyện này."
"Hiện tại thì không biết, mấy ngày nữa rồi cũng sẽ biết." Trác Biểu Dương cầm ly trà lên uống một ngụm, Jessel33Quud00nnN "Lúc ban đầu ta có chút
giật mình, có thể là ta đã lớn tuổi, không hiểu nổi cách nghĩ của người
trẻ các cháu. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, điều này thực racũng không có
gì, nó thích thì nó làm thôi."
Nguyễn Tương Nam vội nói: "Cháu
cũng không muốn như vậy —— bây giờ cho dù nói thế nào đi nữa, cũng không còn ý nghĩa, nghe còn có vẻ như già mồm ngụy biện."
Trác Biểu
Dương đan hai bàn tay chống cằm, chợt cười: "Ta không phải tới khiển
trách cháu, vừa vặn ngược lại, ta lại cảm thấy lần này Trác Diễm lén gạt ta đi đăng ký kết hôn rất tốt, chuyện đã rồi, chẳng thà hào phóng một
chút, cháu nói có phải hay không?"
Nguyễn Tương Nam rất thản
nhiên nói: "Thật ra thì cháu cảm thấy anh ấy chắc cũng rất băn khoăn
không biết dùng cách nào để bác tiếp nhận cháu."
Lần này cô không cảm thấy có cái gì khó mở lời, gia thế của Trác Diễm, cùng thân phận
của cô dù sao cũng không xứng đôi, đây là sự thật. Nếu là sự thâtk, thì
không có khả năng phủ nhận. Cô có thể vì Trác Diễm làm những chuyện như
vậy, dù sao chỉ là chuyện nhỏ. Cô đã từng không thể nào tiếp nhận được
thân phận con gái riêng của mình, luôn để ý đánh giá của người khác đối
với thân phận của cô, nhưng vật đổi sao dời, cô muốn như thế nào, cũng
không phải do cô lựa chọn. Cô chỉ có thể tiếp nhận, hơn nữa bây giờ cô
cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì.
"Tương Nam, ta thật sự
không hiểu rõ cháu lắm," ông trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói, "Mà em
gái của cháu, có thể nói là ta nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, ta hiểu về
con bé. Nhưng là cháu phải biết một chuyện, thân phận của ta, xếp vị thứ nhất vĩnh viễn là con cái, ta là cha của Trác Diễm. Chỉ cần là thằng bé thích, ta cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, làm cha, ta sẽ không đi phản
đối bất cứ thứ gì mà nói kiên trì theo đuổi."
Nguyễn Tương Nam
thật lòng cảm thấy, ông chính là nói chuyện cũng thật là uyển chuyển rất có tiêu chuẩn, không thân thiện quá đáng, đồng thời giải thích nghi ngờ của cô: "Bác Trác, cám ơn bác."
"Bây giờ cháu còn nói ta là bác sao?"
Nguyễn Tương Nam đột nhiên có chút ngượng ngùng, không kìm được nở một nụ cười.
"Nói với cháu nhiều như vậy, cũng là cảm thấy cháu rất thông minh, nói một
chút cũng đã hiểu." Trác Biểu Dương đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của
cô, "Cháu không ngại thì nói với Trác Diễm, nói ta đã biết rồi, cứ trốn
trốn tránh tránh như vậy làm gì."
——
Nguyễn Tương Nam về
đến nhà, thấy Trác Diễm lấy một văn bản hợp đồng ra lật phần cuối ký tên lên, rồi đặt trước mặt cô: "Ký tên đi."
Cô có Trác Biểu Dương làm chỗ dựa, cũng biết hợp đồng này có nghĩa gì: "Em cảm thấy. . . . . . Cái này có thể không ký sao?"
"Em sợ?" Trác Diễm trực tiếp lấy bút máy ra, ký tên của mình, "Như vậy có
thể ký chứ? Anh cũng sẽ không bán em đi, hơn nữa, nếu muốn buôn bán
người, rõ ràng anh đáng giá hơn em nhiều."
Nguyễn Tương Nam bật cười: "Em cảm thấy quà tặng này quá quý giá."
Cô nói như vậy, Trác Diễm lập tức sáng tỏ: "Là cha anh đến tìm em? Cũng
không phải là quá lớn, mặc dù tòa nhà này gần hồ, dDII11eendA4n điều
kiện không tệ, nhưng khu vực cũng rất chếch, là thuộc về khu mới giải
phóng, về sau giá đất cũng không chắc sẽ bùng nỏ, hơn nữa, khu vực xung
quanh tòa nhà không tệ, về sau mở quán cà phê cũng rất tốt."
Nguyễn Tương Nam lại hỏi: "Ý anh là, anh định để cửa hàng ở lầu một cho Dư Hi?"
"Anh là người làm ăn, không phải là làm từ thiện, đương nhiên phải trả tiền
thuê. Nếu cô ấy không trả tiền thuê nhà, thì sẽ khấu trừ vào thẻ của en, dù sao em lại cũng không chạy thoát."
"Đột nhiên em không biết nên nói cái gì. . . . . ."
"Vậy thì cái gì cũng không cần nói, ký đi, nếu như em không ký, dù sao đây cũng là tài sản sau hôn nhân."
Nguyễn Tương Nam cầm bút lên, ký tên mình, bỗng nhiên nói: "Em thật sự rất hâm mộ anh, kiềm chế rất tốt, nói chuyện lại rất có chuẩn mực giống hệt cha anh vậy."
Trác Diễm thu lại bản hợp đồng: "Nếu hâm mộ như vậy, sau này con gái em cũng có người cha như vậy."
——
Kế hoạch kinh doanh bất động sản củaTrác Diễm, đạt thành công như kỳ vọng, còn áp chế hạng mục của Tạ thị. Anh mở tiệc rượu chúc mừng, thậm chí
còn mời Tạ Duẫn Thiệu.
Trên thương trường không có kẻ thù vĩnh
viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, những lời này được chứng minh rõ nhất
qua bọn họ, mặc dù trong lòng hận không thể dìm chết đối phương ngay lập tức, nhưng lại phải giả bộ quan hệ tốt, trước mặt truyền thông không
lên tiếng vạch mặt nhau, mà là giả mù sa mưa khen tặng trong khi trong
lòng không ngừng nghĩ kế cho đối phương sập bẫy.
Trung tâm Lễ
Chúc Mừng, Trác Diễm tự mình mở sâm banh, khi ký giả tập trung toàn bộ
sự chú ý lên anh thì anh lại vô cùng khéo léo hướng đến vị trí của Tạ
Duẫn Thiệu: "Mặc dù tối nay tôi là chủ tọa của bữa tiệc này, nhưng Tạ
tổng cũng đã thu xếp công việc bớt chút thời gian để đến, mọi người cũng nên hướng sự chú ý về phía Tạ tổng."
Nguyễn Tương Nam thầm lắc
đầu trong lòng, thật là rắp tâm không tốt, khiến truyền thông chú ý Tạ
Duẫn Thiệu, phải chăng là chú ý đến chuyện gần đây anh ta thua Trác
Diễm, hay là chú ý đến việc anh ta ly hôn?
Cô không có việc gì
làm, nên đi dạo xung quanh, đi đến bên hồ bơi trong hoa viên, dừng bước. Vầng trăng khuyết cuối chân trời ngược trong nước, dập dềnh theo từng
sóng nước, từng vòng từng vòng vầng sáng bạc.
Cô nhìn trăng sáng một lát, chợt nghe có người sau lưng hỏi "Có phải cảm thấy tiệc tùng kiểu này rất nhàm chán hay không?"
Người hỏi là Tạ Duẫn Thiệu.
Cô chợt thấy một màn này có chút quen thuộc, đúng rồi, tiệc rượu lần trước anh ta cũng tới tìm cô nói chuyện. Tran-Lee3##quuyiidO0n Anh đương
nhiên không phải thích cô hay là có bất kỳ mập mờ tình cảm nào với cô,
anh ta xuất hiện bên cạnh cô, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là thân
phận vị hôn thê của Trác Diễm.
Nguyễn Tương Nam xoay người, mỉm cười nói: "Tạ tổng."
"Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn cảm thấy rất nhàm chán," Tạ Duẫn Thiệu đi
lên trước, lại nói, "Thật ra thì ước mơ của tôi không phải là doanh
nhân."
"Hả? Vậy ước mơ của anh là gì?"
"Nhà văn chuyên viết về du lịch," anh hỏi, "Cô thì sao? Vẫn luôn muốn làm bác sĩ?"
"Đúng vậy."
"Thật là may mắn ——"
Anh còn định nói tiếp, lại bị Nguyễn Tương Nam trực tiếp cắt đứt, cô uyển
chuyển nói: "Tôi nghĩ ước mơ của tôi không phải là trọng điểm, ngược
lại, phải là thân phận vợ chưa cưới của Trác Diễm mới đúng, ngoại trừ là vị hôn thê của Trác Diễm ra, cũng không có gì nổi bật. Mặc dù tôi không dám nói, nhưng tôi rất trung thành với anh ấy, nhiều năm qua Tạ tổng
anh cũng chưa từng gây ra bê bối nào, có thể thấy anh là người rất trọng danh dự."
Tạ Duẫn Thiệu ngược lại cười cười: "Ưu điểm của cô là rất thông minh."
"Cám ơn."
"Cô đã thông minh như vậy, cũng nên hiểu, tình yêu không thể che mờ tầm mắt cả đời."
"Đương nhiên tôi biết, từ góc độ khoa học mà nói, tình yêu cũng chỉ là kết quả của việc hormone tiết ra mà thôi," bọn họ còn phải nắm tay nhau đi một
chặng đường dài trước mắt, không thể nào chỉ dựa vào tình yêu để chống
đỡ cả đời, cả đời đều yêu qua yêu lại chắc là do tiết tố phân bổ khác
thường rồi, Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười, "Nhưng từ một cái góc độ khác mà nói, có tình yêu dù sao cũng hơn không có tình yêu, Tạ tổng anh nói
có đúng không?"
Cô giễu cợt anh không có tình yêu. Tạ Duẫn Thiệu
cũng không tức giận, mà là nâng ly về phía cô: "Không thể không nói, cô
lĩnh hội rất tốt, chúc phúc cô trước."
——
Tạ Duẫn Thiệu vừa đi, Trác Diễm tới ngay sau đó.
Anh nhìn bóng lưng Tạ Duẫn Thiệu, có chút giấm chua: "Anh ta đến cùng muốn
làm cái gì? Đàn ông ly hôn rồi cũng đâu được đến phá đôi uyên ương chứ."
Nguyễn Tương Nam cười nói: "Mặc dù hai người là đối thủ cạnh tranh, nhưng nói
như vậy cũng không tránh khỏi có chút bất công." Cô chỉ biết, từ nhiều
năm trước cho đến giờ Tạ Duẫn Thiệu mình áp chế con em thế gia,
ddi33nn*dD@nN coi như lần này thua một lần, cũng là lạc đà gầy còn lớn
hơn ngựa, căn bản không như kết quả dự tính.
"Anh ta học đại học chuyên ngành văn học, sau đó mới học MBA, hai lĩnh vực không liên quan gì đến nhau."
Nói cách khác, anh ta nói ước mơ của anh ta là trở thành nhà văn du ký là sự thật.
Nguyễn Tương Nam nói: "Vậy cũng không tệ, nghe nói anh ta còn có thể nói bốn ngoại ngữ."
"Anh cũng nói được bốn ngoại ngữ —— được rồi, dù chưa tinh thông cho lắm."
Trác Diễm uất ức nói, "Sao giống như em đang nói giúp anh ta vậy?"
"Mặc dù anh và anh ta không hợp nhau, nhưng là cũng không thể mạt sát ưu
điểm người khác." Nguyễn Tương Nam đẩy cánh tay của anh đang định kéo cô ra, "Làm người phải khách quan."
Trác Diễm cười, nhìn dáng vẻ
cũng không còn tức giận: "Ở trước mặt anh còn ra vẻ khách quan, em thật
đúng là. . . . . ." Bọn họ vốn là cũng chỉ là đẩy tới đẩy lui đùa giỡn,
ngày trước bọn họ cũng hay đùa giỡn như vậy, tuy nhiên lại xảy ra một
việc ngoài ý muốn không ngờ nổi—— Trác Diễm đang đi đôi giày da được
đóng thủ công, vốn cũng không gia tăng độ ma sát, nhưng bởi vì trời vừa
mới mưa, hồ bơi lại lát gạch men sứ vẫn còn đọng nước, anh vừa dẫm vào
trực tiếp trượt chân lùi về phía sau, ngã ùm xuống bể bơi
Nguyễn
Tương Nam phản xạ có điều kiện định đưa tay đi kéo anh, bỗng nhiên cô
chợt suy nghĩ cô có kéo cũng không kéo nối, còn có khi lại bị anh kéo
rơi xuống nước cùng, liền do dự một chút.
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, cô trơ mắt nhìn anh rơi xuống nước.
Lập tức có người chạy tới, thi nhau hỏi: "Sao vậy sao vậy? Không phải là cô đẩy anh ấy xuống đấy chứ?"
Nguyễn Tương Nam còn chưa hoàn hồn: "Không có. . . . . ." Tội của cô chỉ là
không kéo kịp anh thôi mà, mặc dù có kéo cũng không kéo được.
Chỉ nghe sau lưng tiếng nước chảy nhẹ vang lên, Trác Diễm vịn vào thành hồ
bơi, sắc mặt của anh, quả thật có thể sánh ngang với quỷ nước.
JT-lee3Quuuy11ddo0n Tuy nói cô rất giỏi ngụy biện, nhưng là gặp phải
tình huống như thế, thật là một câu không thể nói hết, lúc nhìn Diệp Tỷ
mang y phục dự phòng tới, cô cười sặc sụa thiếu chút lăn ra đất.
Cô giúp Trác Diễm thay đồ, bỗng nhiên nói: "Thật xin lỗi, lần sau. . . . . . em sẽ cố gắng ——"
Chưa nói hết câu, liền nghe Trác Diễm bình thản trả lời: "Không sao." Anh
vừa hướng về phía gương to chỉnh sửa lại tây trang trên người, vừa dùng
âm thanh thấp cô nghe không rõ nói thầm: ". . . . . . Tức giận với em
cũng là tức giận với chính bản thân mình, chẳng thà không giận từ đầu. . . . . . Đúng, không tức giận. . . . . ."
Hoa lan Trác Diễm chăm sóc đã bắt đầu nở hoa, cả phòng đều có mùi hương
thoang thoảng. Sáng sớm Nguyễn Tương Nam thức dậy, nhìn thấy chúng nó
trước tiên, cứ lẳng lặng nở những bông hoa vàng nhạt.
Không hề có điềm báo trước, nhưng lại tràn đầy vui mừng.
Trác Diễm nói, hai giống hoa lan này rất khó nuôi cho đến lúc nở hoa.
Cô cho rằng không hẳn vậy, giống như bọn họ.
Cô thiên vị anh, anh chờ đợi sự dựa dẫm của cô.
Thì ra là tình yêu của bọn họ chưa từng giả dối.
HOÀN CHÍNH VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT