Nguyễn Tương Nam ngẩn ra, muốn dùng một câu nói giải thích rõ mọi chuyện, rồi
lại không thể nào nói được. Cô cau mày, dáng vẻ có chút buồn rầu. Trác
Diễm biết cô bắt đầu biểu diễn khả năng tỏ vẻ đau lòng, thì ra là thoải
mái như vậy. Nhưng là, hiện tại anh đang đứng ở vị trí người bị hại, có
thể mặc sức bắt bẻ cô.
Lúc trước cô vừa thấy Trác Diễm, đã muốn
đưa báo cáo xét nghiệm cho anh nhìn, nhưng căn bản anh không cho cô cơ
hội này. Bây giờ là thời gian ăn cơm, lại ở phòng ăn công cộng như này,
lấy nội dung kết quả kiểm tra xấu hổ ấy ra có vẻ không thích hợp cho
lắm. Mà lúc này, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, bưng lên cái đĩa xinh đẹp.
Nguyễn Tương Nam nói: "Em và Diệp Trưng không có gì cả."
"Vậy sao, nhưng việc đó không còn liên quan đến anh rồi."
"Cho tới bây giờ em cũng chỉ thích anh. . . . . ."
Tốt lắm, viên đường thứ nhất đã thả. Trác Diễm nhìn viên này đường, nhưng chưa có ý nhận.
"Từ mười năm trước đã thích," Nguyễn Tương Nam nói: "chỉ là khi đó em cảm
thấy, anh không có cảm giác gì với em, nhiều nhất là quen biết như kiểu
người dưng nước lã gặp nhau."
"Đúng, em không phải hình mẫu ưa
thích của anh." Thậm chí ngay cả chính mình anh cũng không biết mình
thích loại hình gì, căn bản là suy nghĩ cái vấn đề này không còn kịp
nữa.
Nguyễn Tương Nam yên lặng nhìn anh: "Nhưng anh biết đấy lòng tham từ từ lớn lên, vốn là cảm thấy chỉ đứng nhìn là đã tốt rồi, mua
không nổi thì cần gì phải khổ não, sau lại. . . . . . Lại từ từ cảm
thấy, mặc dù bây giờ mua không nổi, nhưng nói không chừng sẽ có một ngày sẽ có lúc tiền bạc rớt giá sẽ mua được."
Trong lúc nhất thời Trác Diễm không biết nên nói cái gì cho phải, ví dụ của cô khiến anh có chút dở khóc dở cười.
Khóe mắt cô có chút đỏ lên, nhưng rốt cuộc vẫn không khóc, cô thật sự là
người rất kiên cường, cùng là huyết thống tương liên, mẹ ruột có thể dễ dàng làm tổn thương cô, nhưng người khác không có cách nào chạm được
vào tầng rào chắn của cô. Anh gắp tôm ngọt vào trong đĩa cô: "Ăn trước
đi, anh thấy em cũng đói rồi."
Nguyễn Tương Nam cúi đầu, nhưng vẫn không động đũa.
Trác Diễm thấy dáng vẻ này của cô, trong nháy mắt đã muốn mềm lòng, nhưng
chỉ vừa mới nghĩ đến những chuyện lúc trước cô làm với mình, lập tức tâm can liền trở nên sắt đá. Anh cũng không phải là một con chó, kêu thì
chạy tới vẫy đuôi, khi không có việc gì thì cùng anh thân mật thắm
thiết, xảy ra chút chuyện gì lại vứt bỏ anh.
Nguyễn Tương Nam ăn
vài miếng, bỗng nhiên nói: "Sau đó, em cảm thấy dù sao cũng không còn hi vọng, nên tìm cách báo đáp anh, nếu như sau này anh bên cạnh một người
khác, cũng sẽ không quên em. Em biết anh lại muốn nói em là tiểu quỷ
nhát gan."
"Anh nói em là tiểu quỷ nhát gan, điểm này sai sao?"
Trác Diễm hừ lạnh, "Em cũng không phải là anh, làm sao em biết rõ là anh không thích em?"
Nguyễn Tương Nam lại cười, nụ cười xinh đẹp tuyệt trần: "Em biết anh, đã hơn mười năm rồi."
Mười năm này, là tuổi thanh xuân đẹp nhất của ho. Đối với bất kỳ ai mà nói,
ký ức mười năm không dễ dàng bị phai mờ, dù không có người nữa, vẫn sẽ y như vậy.
"Có lẽ là mười năm và hơn sáu trăm ngày?" Nguyễn Tương Nam sơ sài tính toán một chút, "Thì ra là gần mười hai năm rồi."
——
Ăn cơm xong, Trác Diễm đưa cô về khách sạn.
Nguyễn Tương Nam nói: "Nếu như không gấp gáp trở về, có thể cho em thêm một chút thời gian hay không?"
Trác Diễm dừng bước: "Em nói đi."
Nguyễn Tương Nam lại hỏi: "Có thể lên lầu nói hay không? Trong đại sảnh quá nhiều người, không tiện lắm."
Trác Diễm do dự một chút, nhưng vẫn đi theo cô vào thang máy.
Cô lấy thẻ mở cửa phòng, mở cửa phòng ra, còn cố ý không đóng cửa, chỉ là
khép lại. Cô đi vào, kéo ghế cho anh ngồi, quay người ngồi ở bên giường, từ trong túi lấy ra bốn bản báo cáo xét nghiệm, để tới trước mặt anh.
Cô cũng là người có kiên nhẫn, vậy mà đến bây giờ mới lấy ra.
Thật ra thì cô dự định khi vừa gặp Trác Diễm sẽ đi thẳng vào vấn đề, khi đó
hiệu quả tốt nhất, ai ngờ anh không cho cô cơ hội này, lúc ăn cơm lại
nói cái này hiển nhiên có chút không thích hợp, cô đành để vấn đề này
đến bây giờ.
Trác Diễm nhận lấy, nhìn tờ giấy viết ngoáy, hạng
mục cô kiểm tra là HIV, kết quả kiểm tra toàn bộ đều là âm tính. Anh để báo cáo xét nghiệm xuống, ngước mắt nhìn cô, thật sự có lúc anh không
hiểu cô nghĩ gì, người bình thường có nghi ngờ bị lây nhiễm, cũng sẽ
không tiên tục kiểm tra một hạng mục tới bốn lần: "Tại sao làm nhiều lần như vậy? Chẳng lẽ kiểm tra cái này miễn phí?"
Nguyễn Tương Nam
bị anh chọc cười: "Thật ra thì em cũng không biết có làm miễn phí hay
không. Đại khái, chỉ là không đi tìm. Khi đó em từ trên bàn mổ xuống,
thấy cái bao tay bị rách, đầy tay đều là máu tươi, sau đấy, em có triệu
chứng bị lây nhiễm, em thật sự rất hoảng loạn, em ngỡ là lần này nhất
định không thoát được."
"Cho nên. . . . . . Em cảm thấy, nếu như em thật sự bị lây nhiễm, anh sẽ vứt bỏ em?"
"Không, không phải," cô lập tức phủ nhận, "Em không nghĩ anh sẽ vì nguyên nhân
này mà bỏ rơi em. Em...Em tin rằng, anh vẫn sẽ ở bên em. Nếu như em thật sự bị nhiễm, chúng ta chú ý một chút, cũng sẽ không lây bệnh. Nhưng nếu như em phát bệnh ——"
Nếu như không phải là người lạc vào cảnh
giới kỳ lạ, cô cũng sẽ không cảm thấy bị lây nhiễm đáng sợ tới cỡ nào,
dù sao này trước, là chỉ là những dòng chữ trên giấy trắng mực đen lạnh
lẽo trong sách giáo khoa. Nguyễn Tương Nam tiếp tục nói: "Em cũng không
biết thời kỳ ủ bệnh của em trong bao lâu, có thể là mười năm, cũng có
thể sẽ ngắn hơn. Em có khuynh hướng là loại thứ hai, chỉ là mấy ngày đó
cảm thấy như thế giới đang sụp đổ trước mắt. Em thậm chí muốn tự sát. Em học nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể lên bàn mổ, cuối cùng
nhưng ngay cả bác sĩ cũng không thể, thậm chí càng liên lụy đến anh. . . . . . Em không biết sống như vậy còn có ý nghĩa gì."
Trác Diễm
cắt ngang lời cô: "Anh hiểu biết rõ em rất đau khổ, nhưng từ góc độ của
anh mà nói, anh ghét nhất là bị giấu giếm. Nếu như chúng ta thử vị trí
cho nhau, chẳng lẽ em hi vọng anh dùng cách như vậy để che giấu em? Em
cũng biết anh sẽ không từ bỏ em, nhưng em lại từ bỏ anh. Em khiến anh
trở thành người ngu ngốc, anh nhất định phải diễn nhân vật ngu ngốc này
sao?"
Nguyễn Tương Nam ngây ngẩn cả người.
Trác Diễm vừa
tiếp tục nói: "Bây giờ em giải thích rõ ràng mọi chuyện, anh đương nhiên sẽ tha thứ cho em. Nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh rất thất vọng đối
với em."
Anh trả báo cáo xét nghiệm lại cho Nguyễn Tương Nam,
đứng lên nói: "Có phải cảm thấy rất kỳ lạ hay không, vì sao lúc này em
không thể nói lại anh? Đó là bởi vì trước kia anh không nhẫn tâm nặng
lời với em, chỉ là lần này em làm anh quá thất vọng."
Nguyễn
Tương Nam cũng chậm rãi đứng lên, cô trầm mặc một hồi lâu, lại từ từ mỉm cười: "Được, như anh mong muốn, sau khi trở về em sẽ hủy bỏ hôn ước. Sẽ không để cho anh phải khổ sở."
Lúc này đến lượt Trác Diễm sửng
sốt. Anh nói vài câu nặng lời, kết quả cô dễ dàng chấp nhận đến vậy, đến đấu tranh vật lộn cũng không?
Anh cứng đờ người quay đi: "Tùy em, nếu em cảm thấy điều đó là đúng thì cứ làm."
——
Trác Diễm bước ra khỏi khách sạn, đã bị những cơn gió lạnh đập vào mặt. Anh
mặc áo khoác ngoài vào, dfienddn dọc theo tuyến phố từ từ bước theo
hướng về nhà bà ngoại. Quán bar vừa mới bắt đầu buôn bán không lâu, thì
đã có người uống say lảo đảo từ bên trong bước ra, té nhào trước mặt
anh. Trác Diễm ghét bỏ bước qua hai bước, tiếp tục đi.
Một chút chuyện nhỏ đã khiến say mèm thật là ngu xuẩn.
Trác Diễm đi tới cửa nhà bà ngoại, người giúp việc mở cửa cho anh, rồi quay người lại khóa trái cửa.
Từ trước đến giờ bà ngoại ngủ khá sớm, lúc trước khi mẹ anh còn sống, luôn muốn đưa bà ngoại về chăm sóc, nhưng ông ngoại không đồng ý, nói là
không ưa giờ giấc sinh hoạt của bọn họ. Bà ngoại lúc còn trẻ rất dũng
cảm, bị những lời đồn đại nhảm nhí chĩa vào, vẫn có thể gả cho người
nước ngoài. Vì vậy, Trác Diễm quý mến bà và cũng tôn trọng bà.
Anh lần mò trong bóng tối khá lâu, đi vào phòng của mình, rửa mặt xong, thay áo ngủ nằm lên giường.
Ga trải giường cũng đã thay mới, cho nên mùi hương thuộc về cô tuyệt đối
không thể lưu lại trên chiếc giường này, thế nhưng trước sau anh vẫn có
một loại ảo giác.
Anh nhắm mắt lại, trên cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ ràng, thậm chí anh cũng không dám khẳng định, rốt cuộc là
bởi vì quá nhớ nên mới sinh ra ảo giác, hay là anh thật sự không thể
tách rời cô?
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa bật ngồi dậy, bật
đèn đầu giường, đi về phía tủ sách, chọn một quyển sách. Nhưng lật vài
tờ vẫn không có được chữ nào trong đầu. Anh suy nghĩ, suy nghĩ lại suy
nghĩ, cắn răng nghiến lợi lại mặc quần áo vào đi xuống lầu.
Nơi
này không phải trung tâm thành, vừa mới mười hai giờ trên đường không có lấy một bóng người. Đèn đường hình bông hoa ngọc lan rủ xuống, yên lặng dõi theo từng bước của anh trên con đường. Anh đi tới quán bar, đang
định vào đại sảnh, chợt thấy nắm cửa xoay lại, Nguyễn Tương Nam cúi đầu
từ bên trong vội vã bước ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh
đứng ở bậc thềm, chợt nở nụ cười, nụ cười kia như hoa nở rộ.
Trác Diễm và cô đứng mặt đối mặt một hồi lâu, có chút mất tự nhiên mở miệng: "Anh không ngủ được, nên ra đây tản bộ."
Nơi này tiếp giáp với nơi ẩm ướt, buổi tối tháng ba nhiệt độ vẫn còn thấp,
thường xuyên tụt xuống 0oC. Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, nào có ai muốn
ra ngoài tản bộ? Anh giấu đầu hở đuôi giải thích cũng là thừa.
Nguyễn Tương Nam cười nói: "Nói như vậy, em cũng không ngủ được nên ra ngoài tản bộ."
Trác Diễm quở trách nói: "Em có biết phụ nữ một thân một mình ra ngoài vào
thời điểm này rất nguy hiểm hay không? Nơi này cũng không phải trung tâm thành phố, an ninh không được tốt."
"Em rất đau khổ, thế nào
cũng không ngủ được, nên mới ra đây hóng mát một chút." Nguyễn Tương Nam thu toàn bộ ý cười trở về, điều chỉnh vẻ mặt thành đau khổ ai oán, chỉ
là nét cười cứng rắn gượng ép lại có tế nhị, "Anh bảo muốn chia tay với
em, em rất đau lòng. . . . . ."
Trác Diễm không nghĩ để ý tới lời giải thích hỗn loạn của cô, kéo cô vào đại sảnh, trực tiếp đi thang máy lên lầu. Anh nắm tay của cô, đã trở nên rất lạnh, liền giúp cô sưởi ấm: "Sao lại lạnh như vậy. Thẻ mở cửa phòng đâu?"
Nguyễn Tương Nam trả lời: "Trong túi áo khoác ngoài."
Trác Diễm thò tay vào túi của cô, lấy thẻ mở cửa phòng rồi mở cửa, làm liền một mạch.
Anh vào phòng, trước hết đi đun nước nóng, vừa chờ nước sôi lại vừa thầm tự lắc đầu, không thể không thừa nhận, lieqiudoon anh thật là bại dưới tay cô. Kiếp trước anh đã giết người phóng hỏa bao nhiêu lần, làm bao nhiêu chuyện xấu, đời này mới có thể gặp phải cô, gặp cũng được, nhưng còn
yêu cô điên cuồng?
Anh rót trà nóng bưng cho cô: "Uống đi."
Nguyễn Tương Nam cầm lý trà trong tay: "Anh không uống?"
"Em uống thôi." Thân thể tố chất của anh từ trước đến giờ đều rất tốt, cho
dù có đứng trong gió lạnh, rất nhanh sẽ trở lại bình thường. Anh tựa vào thành ghế sa lon, ngón trỏ nhịp nhịp gõ lên tay vịn, nhìn cô uống từng
ngụm từng ngụm trà, nhưng không nói lời nào, càng không cần phải nhắc
tới anh ở đây qua đêm.
Thật là rõ ràng muốn mưu sát người đang dần mất hết kiên nhẫn là anh.
Anh đứng lên, chủ động kết thúc cục diện giằng co này: "Cũng đã muộn, anh cũng không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT